Cái chết của Tả Mẫn cùng việc Tả gia ngã ngựa đã khiến đế đảng ở trên triều yên tĩnh đi một trận, đại môn của Hạ Quốc công phủ đóng chặt, thái hậu trong hậu cung cũng vì tức giận mà bị bệnh một hồi.
Tiểu hoàng đế thân thể suy yếu từ trước đến giờ ngược lại là gánh vác cả đợt sóng gió này, vẫn kiên trì ở trên triều đình.
Lúc này, năm tháng cũng coi như là một mảnh bình yên.
Khí trời càng ngày càng lạnh, y phục trên người Tề Tĩnh Uyên cũng càng ngày càng nhiều.
Áo choàng đều đổi thành áo khoác lông rất dày, mà Tạ Lâm Khê lại vẫn ăn mặc mỏng nhẹ như trước.
Hắn thể chất tốt, mặc y phục tương đối đơn bạc, trừ lúc vào cung mặc quan phục còn đâu thường ngày vẫn sẽ cố định là bạch y quạt xếp, quả thực là phong lưu tiêu sái.
Tề Tĩnh Uyên biết sở thích của hắn, khi có được một một chiếc áo choàng ngân hồ sẽ cố ý sai người đưa đến Tạ trạch.
Nghe đâu, trong cung ngoài cung đều có một bộ.
Có Ngự sử âm thầm thượng tấu chương không nhẹ không nặng công kích Tề Tĩnh Uyên, nói hoàng đế còn không có thứ y có, mà y lại tùy ý tặng người khác.
Dùng ý tứ khác mà nhìn việc, vậy có phải là Tề Tĩnh Uyên so với hoàng đế còn cao quý hơn quan trọng hơn rồi hay không.
Tề Tĩnh Uyên trực tiếp mang tấu chương này lên trên triều bàn luận một phen, nói Giang Nam có một gia phú tên Tần Niệm, nghe đâu hắn ruộng tốt mênh mang, bạc ở trong nhà còn nhiều hơn bạc của quốc khố, thế thì Tần Niệm kia có phải cũng quý trọng hơn hoàng đế rồi không.
Triều thần không còn gì để nói.
Sau đó Tề Tĩnh Uyên còn khách khí hỏi thăm Quý Minh Nghị kiến thức rộng rãi, hỏi hắn trên đời có đạo lý này hay không, dù sao Quý phủ cũng có một cái cốc Bách Điểu Lưu Ly Cung từ thời thái tổ ban xuống, đây chính là phần duy nhất của đại Tề.
Có rất nhiều chuyện Quý Minh Nghị không thích làm lớn lên, nhưng bị Tề Tĩnh Uyên điểm danh trước mặt mọi người, không thể làm gì khác hơn đành nói, trong nhà hắn quả thực là có vật kia, làm sao có thể nói mình có hoàng đế không có là sai được.
Quý Minh Nghị nói xong lời này, Ngự sử tức đến mức ở trên triều đình chửi ầm lên, nói hắn trộm đổi khái niệm, rõ ràng không cùng một chuyện, nhất định phải thêm thắt mổ xẻ để cùng với nhau.
Quý Minh Nghị đi qua hai đời hoàng đế, thường ngày làm việc cũng có chuẩn tắc của chính mình, bị Ngự sử mắng như thế thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Triều đình chính là như vậy, không là mỗi ngày đều là ngươi ta thăm dò lẫn nhau, càng nhiều thời điểm triều thần còn không bằng lưu manh trên phố, ầm ĩ mắng loạn, không vuốt ống tay áo cãi nhau đã là rất biểu hiện nhã nhặn rồi.
Tề Tĩnh Uyên ở bên cạnh lạnh mắt nhìn bọn họ làm ầm làm ĩ.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, muốn ngăn cản lại không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn chăm chú xem bọn họ ầm ĩ.
Cuối cùng vẫn là Tề Tĩnh Uyên nghe được mà nhịn không được, đứng lên nói với hoàng đế đau đầu muốn đi về nghỉ, tiểu hoàng đế thuận thế nói bãi triều, triều thần mới không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ nữa.
Thời điểm mà tiểu hoàng đế cùng Tề Tĩnh Uyên cùng rời đi, hắn sâu sắc thở ra một hơi, nói: "Nhờ có hoàng thúc."
Bằng không, ngày hôm nay đầu óc sẽ còn vang mãi không thôi.
Tề Tĩnh Uyên nhìn dáng vẻ tiểu hoàng đế thở dài, hiện ra có mấy phần trẻ con nên có.
Y nhìn hắn, trên mặt hiện lên tia tiếu ý, nói: "Gần đây trời vô cùng lạnh, hoàng thượng sớm trở lại đi." Sau đó liền gọi Kim Nhất đưa tới lò sưởi đến tay tiểu hoàng đế, nói: "Trời lạnh đất đông, hoàng thượng chú ý thân thể."
Hai tay của tiểu hoàng đế bị đông lạnh đến đỏ bừng, lò sưởi thả trên tay cực kỳ thoải mái, hắn mím môi gật gật đầu.
Lúc này, Tề Tĩnh Uyên mới quay người rời đi.
Trong gió rét, tiểu hoàng đế nhìn bóng lưng y rời đi, không tự chủ cắn môi một cái.
"Hoàng thượng, về thôi." Nội giám Niệm Trung bên người tiểu hoàng đế lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu hoàng đế ừm một tiếng, trước khi ngồi lên loan giá, hắn nói: "Niệm Trung..."
Niệm Trung đáp một tiếng, tiểu hoàng đế nhìn hắn tràn đầy ý cười nịnh nọt, lời muốn nói trong nháy mắt kẹt ở trong cổ họng không đi ra được.
Hắn vốn là muốn hỏi Niệm Trung, gần đây Tề Tĩnh Uyên đối với hắn có phải là không giống trước đây rồi hay không.
Nhưng hắn biết Niệm Trung sẽ trả lời ra sao, hắn sẽ nói không có, Nhiếp chính vương vẫn đối xử với hoàng thượng như trước kia.
Đến ngay cả mẫu hậu của hắn cũng cho là như thế, huống hồ là một tên nô tài cái gì cũng không biết chỉ muốn yên lặng thái bình nịnh bợ chủ tử.
Tiểu hoàng đế Tề Ngọc thật sự cảm thấy có điểm nào đó không bình thường.
Tề Tĩnh Uyên đối với hắn vẫn luôn quan tâm đầy đủ, những điểm tiểu tiết lại càng tỉ mỉ.
Mà loại quan tâm này chủ yếu là vấn đề ăn mặc, nếu như hắn có nghi hoặc gì về chuyện triều chính, thời điểm hỏi tới, Tề Tĩnh Uyên cũng sẽ trả lời cặn kẽ, nghiêm túc giáo dục.
Nhưng vẫn là không giống nhau.
Nếu là trước đây, căn bản không cần hắn mở miệng hỏi, Tề Tĩnh Uyên sẽ vì chủ động nói chuyện triều đình với hắn, dùng cách thức đơn giản nhất nói rõ ràng nhất một vấn đề.
Tỷ như vừa nãy, hắn nói một câu nhờ có hoàng thúc, Tề Tĩnh Uyên hẳn là nói, ngươi là hoàng thượng, bọn họ là thần tử, ngươi không muốn nghe bọn họ nói thì làm cho bọn họ ngậm miệng là được rồi, không cần quá mức miễn cưỡng bản thân đi nghe con vịt cãi nhau.
Đúng, có lúc Tề Tĩnh Uyên sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế, cũng thường âm thầm nói các vị quan chức cãi nhau chẳng khác gì mấy con vịt.
Nghĩ đến trước đây, tiểu hoàng đế ngồi bên trong loan giá nở nụ cười, sau đó ý cười rất nhanh đã bị thu lại.
Hắn nhìn lò sưởi trong tay, thần sắc trong con ngươi chìm chìm nổi nổi.
Tề Tĩnh Uyên giáo dục hắn hoàn toàn khác thái hậu, tựa như ngày lạnh này, thái hậu muốn hoàng đế đại biểu quan chức, không thể ham muốn hưởng lạc.
Những khi vào triều, nóng lạnh đều phải nhịn, trở lại trong cung tất cả đều dễ nói chuyện.
Tề Tĩnh Uyên không như vậy, trời vừa lạnh y đã mang theo lò sưởi, trời vừa chuyển nóng bên cạnh y đã đặt từng lớp trái cây ướp lạnh, sau lưng còn có người quạt cho.
Y nói, sống ở trên đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, huống hồ thân phận của bọn họ như vậy, không nên để bản thân mình uất ức.
Thái hậu vẫn luôn thầm ở sau lưng nói Tề Tĩnh Uyên là muốn chiều hắn thành hư.
Khổ có thể khiến người ta nhớ mãi, hưởng lạc lại chỉ có thể phá huỷ một người, đặc biệt là hắn bây giờ còn nhỏ, căn bản không phải là tuổi tác hưởng thụ.
Nghĩ tới những thứ này, tiểu hoàng đế nắm thật chặt lò sưởi.
Hai tay đã cóng đến hơi choáng, bị lò sưởi áp nóng như vậy, nhất thời có chút ngứa.
Tiểu hoàng đế đặt lò sưởi ở bên chân, lẳng lặng nhìn.
Trong lòng tiểu hoàng đế đang suy nghĩ gì, Tề Tĩnh