Đêm nay, Tạ Lâm Khê ngủ lại Cảnh Hoa điện.
Đương nhiên, đây là cảnh tượng trong mắt người biết chuyện Kim Nhất, mà ở trong mắt người ngoài, Tạ Lâm Khê lưu lại Cảnh Hoa điện nhất định là đang cùng Tề Tĩnh Uyên thương nghị chuyện gì đó.
Điều này làm cho một vài quan chức rất đau đầu, dưới cái nhìn của bọn họ, Tạ Lâm Khê và Tề Tĩnh Uyên cùng nhau thương nghị cả một đêm, khẳng định sẽ đưa ra chiêu thức bọn họ rất khó đỡ được.
Có một số người hữu tâm còn cẩn trọng suy xét tới lui, cả một đêm cũng không ngủ.
Bên trong Cảnh Hoa điện, Tạ Lâm Khê ôm lấy Tề Tĩnh Uyên ngủ say sưa yên tĩnh.
Tề Tĩnh Uyên cũng không ngủ, cả người hô hấp bình tĩnh.
Y mở to mắt không nhúc nhích, chỉ nằm đó lẳng lặng nhìn Tạ Lâm Khê đang ngủ say.
Người ngủ là đơn thuần nhất vô hại nhất, Tạ Lâm Khê lại càng như vậy.
Hắn an ổn ngủ ở nơi đó, mi mục như họa, ôn nhuận đến cực hạn.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn như vậy, trên mặt ngẫu nhiên hiện lên tia cười nhợt nhạt.
Tạ Lâm Khê không hỏi y tại sao biết chuyện của Chương Hiển, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc lại có chút phức tạp không nói ra được.
Việc này nếu ở trên người người khác, nhất định sẽ hoài nghi y cho ám vệ giám sát bí mật các quan lại.
Nhưng ở trong lòng Tạ Lâm Khê, chỉ có sự tin tưởng y.
Đây là điểm khiến Tề Tĩnh Uyên mừng rỡ nhất cùng rung động nhất, vô luận y làm chuyện gì, trong lòng người này tràn đầy chỉ có tín nhiệm.
Nghĩ tới đây, Tề Tĩnh Uyên khép mặt, giấu kín mọi thần sắc bên trong.
Y cảm thấy có chút lạnh, không tự chủ nhích lại gần trong lồng ngực Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê đang ngủ say đưa tay ra, ôm y vào trong ngực.
Tề Tĩnh Uyên cong lên khóe miệng, gương mặt tràn đầy đắc ý, người này thuộc về y, không có chuyện gì khiến người vui sướng hơn cả.
Y ngủ không được, trong đầu đều là những ý nghĩa miên man.
Nghĩ tới nghĩ lui, y nghĩ tới Chương Hiển, nghĩ tới lão phụ nhân vì tôn nữ mà tìm tới kinh thành kia, còn nghĩ tới Chương Tiểu Hoa đã thay đổi được vận mệnh.
Ở đời trước, ham muốn biến thái này của Chương Hiển là mãi sau này mới bị lộ ra.
Lúc đó thanh danh của Chương Hiển cũng không tệ lắm, từng chân tâm thực lòng vì dân chúng mà làm việc, cũng chân tâm thực lòng muốn trở thành một vị quan tốt.
Mà khi đó Chương Tiểu Hoa đã cải danh thành Hồng Tụ, tổ mẫu của nàng bị chết đói, nàng ở bên Chương Hiển mất mấy năm, bị nuôi dưỡng đến rất có tài tình, đối với Chương Hiển rất để bụng, nhu tình mật ý.
Sau đó nàng cắt thiến Chương Hiển đang uống say, sự tình không che giấu nổi nữa mới hoàn toàn vỡ lở ra.
Nghe đâu tiếng kêu đau đớn của Chương Hiển khi đó vang vọng cả viện, khiến người nghe được trong lòng cũng rùng mình.
Chương Tiểu Hoa đối với những chuyện mình đã làm thành thật nhận tội.
Thời điểm nàng nhận tội, thần sắc an tường, giống như là được giải thoát.
Mọi người đối với việc Chương Tiểu Hoa làm ra nghị luận sôi nổi, có người cảm thấy nàng tuy có tình nhưng mà thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, nếu không xử trí cẩn thận, ngày sau người người noi theo sẽ thành đại loạn, vì thể Chương Tiểu Hoa rơi vào tử lộ.
Có người cho là, nàng cũng là bị bức bách, tội không đáng chết.
Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên thì lại cho rằng loại cặn bã như Chương Hiển bị thiến vẫn còn dễ dàng cho hắn quá.
Còn Chương Tiểu Hoa, tất nhiên là tội không đáng chết.
Chỉ là sau đó, khi tội danh của Chương Hiển được thành lập, Chương Tiểu Hoa ở Thiên Ngục Tư tự sát.
Yên lặng, thần sắc bình tĩnh.
Tạ Lâm Khê nói, Chương Tiểu Hoa là người đầu tiên vô tội ở Thiên Ngục Tư.
Lúc đó Tề Tĩnh Uyên đáp lại, y nói trên đời này, mặt người dạ thú có rất nhiều, mà chuyện bọn họ cần cần làm là bóc đi da mặt của bọn chúng.
Mà vô cùng mỉa mai chính là, ngày Chương Hiển bị chém, cũng có một vài dân chúng chân tâm vì hắn tiễn đưa.
Hắn làm ra những chuyện độc ác kinh tởm đối với người khác, rồi lại muốn từ trên người người khác bù đắp tội nghiệt mà mình phạm phải.
Chương Hiển ở pháp trường gào khóc, hắn cũng không nói gì khác, có lẽ đã từng hối hận, mà cũng có thể không có, nhưng không còn ai muốn nghe hắn nói nữa.
Hiện tại vẫn còn may, Chương Tiểu Hoa vẫn là Chương Tiểu Hoa, nàng không hiểu thơ từ không có tài tình, thậm chí còn có chút không hiểu thế sự.
Mà tổ mẫu của nàng vẫn còn đó, nhà của nàng vẫn còn đó.
Hiện thực cùng ký ức đan xen đi qua, hư hư thật thật khiến người không nhận rõ.
Thật may, thân thể ấm áp bên cạnh như nói tất cả đều là thật.
Tề Tĩnh Uyên nghĩ tới đây, y dùng tay sờ lên đôi môi của mình, Tạ Lâm Khê khi động tình rất mãnh liệt, nhưng vẫn chưa lưu lại dấu vết gì trên môi mình.
Đối với bản thân mình, Tạ Lâm Khê vừa mãnh liệt vừa khắc chế, ngột ngạt lại bình tĩnh.
Người như vậy, y làm sao có khả năng không thích.
Trong đầu Tề Tĩnh Uyên nghĩ về Tạ Lâm Khê, cũng không biết lúc nào đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tề Tĩnh Uyên mơ một giấc mơ, y biết đây là một giấc mơ, nhưng y căn bản không mở mắt nổi.
Trong mơ phong tuyết rất lớn, y và Tạ Lâm Khê cưỡi chung một con ngựa chạy đi.
Ở phía sau, là người người truy đuổi bọn họ.
Tuyết càng rơi càng lớn, người truy đuổi cũng càng ngày càng gần.
Ngựa chạy trong thời gian lâu dài, thở đến hổn hển, tĩnh lặng nói chính mình rất mệt.
Nhưng nó vẫn đang không ngừng chạy.
Không biết qua bao lâu, có người thét lên bảo Tạ Lâm Khê dừng lại.
Lại không biết qua bao lâu, lập tức chỉ còn một mình Tạ Lâm Khê, phía sau hắn hàng nghìn mũi tên đang gào thét lao đến...
Mơ đến chỗ này, Tề Tĩnh Uyên đột nhiên mở mắt ra.
Y giống như một con cá bị bắt lên bờ, vô cùng khó thở, miệng lớn thở hổn hển để cho mình bình tĩnh lại, tim đập bình bịch, đầy mắt đều là sợ hãi cùng kinh hoảng.
Đầu y giống như là bị người mạnh mẽ dùng cục đá ném vào, bên tai không ngừng vang lên tiếng ong ong, trong đầu lại càng trống rỗng.
Có người ở bên cạnh y đang kêu gào gì đó, y căn bản không nghe thấy, y cắn cắn môi, bàn tay gắt gao nắm chặt nệm chăn mềm mại.
Không biết qua bao lâu, y cảm thấy bên tai là một luồng ấm áp.
Tề Tĩnh Uyên bừng tỉnh ngẩng đầu, gương mặt quanh năm mang theo ôn nhuận của Tạ Lâm Khê đang tràn đầy lo lắng.
Miệng hắn mấp máy mấy lần, qua hồi lâu, Tề Tĩnh Uyên mới nghe được giọng nói của Tạ Lâm Khê.
Hắn nói: "Tĩnh Uyên, Tĩnh Uyên, ta ở đây."
Cho tới giờ khắc này, Tề Tĩnh Uyên mới từ ác mộng triệt để lấy lại tinh thần.
Y sững sờ nhìn Tạ Lâm Khê, tay sờ soạng hai má của người này, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta cho là...!Ta nằm mơ, mơ thấy ngươi rời đi."
Ánh mắt của Tạ Lâm Khê hơi trầm xuống, cũng không dùng ngôn ngữ động viên người trước mắt.
Hắn cúi đầu, khiến cả hai không còn khoảng cách.
Chờ đến khi tất cả bình tĩnh lại, Tề Tĩnh Uyên đã từ trong mộng hoàn hồn, y nằm nhoài lên bả vai của Tạ Lâm Khê, lén lút vui sướng nói: "Nếu như mỗi lần ngươi đều dùng cách này để an ủi ta, vậy ta nguyện ý nằm mơ thấy ác mộng."
Tạ Lâm Khê nghe y nói như vậy thì mặt mày căng thẳng, nói: "Nói nhăng nhít gì đó, đây cũng không phải là ta an ủi ngươi, ta...!Ta chỉ là muốn làm như vậy.
Ta là người bình thường, người mình thích đang ở bên cạnh, ta cũng sẽ mất khống chế."
Tề Tĩnh Uyên nhắm mắt lại, y nói: "Tạ Lâm Khê, nếu như không phải tình cảnh không đúng, chỉ cần câu nói châm lửa này của ngươi, ta cũng sẽ không nhịn được."
Y biết Tạ Lâm Khê đang an ủi y, dù sao dáng vẻ vừa này nằm mơ thấy ác mộng của y đích thực là không dễ nhìn lắm.
Nhưng Tạ Lâm Khê vốn tính tình nội liễm lại có thể nói như vậy, khiến cả người y đều bồn chồn bất an.
Tạ Lâm Khê trầm thấp cười ra tiếng, sau đó hắn nghiêm trang nói rằng: "Ta ở đây, nếu như Vương gia không nhịn được vậy thì không cần nhịn."
Tề Tĩnh Uyên mở to mắt hung dữ nhìn y, sau đó cắn một cái lên bả vai hắn.
Đương nhiên chỉ là làm dáng một chút, từ lâu đã thu lại hàm răng sắc bén.
"Đừng trêu chọc ta, Tạ Lâm Khê." Tề Tĩnh Uyên hàm hàm hồ hồ nói: "Ta cũng là một người bình thường."
Tạ Lâm Khê ừm một tiếng, ôm người vào trong ngực.
Cách thời gian vào triều còn có một canh giờ, hai người đều có chút ngủ không được, liền nói chuyện một chút.
Cũng không có tận lực nói việc gì, liên miên lải nhải một chút, thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Đến giờ thượng triều, hết thảy đều rất bình tĩnh.
Chuyện Chương Hiển còn cần tiến thêm một bước kiểm chứng, trên triều đình tạm thời cũng không có chuyện gì khác.
Nhiều triều thần không mở miệng, trời lại lạnh giá như thế, Tề Tĩnh Uyên cũng lười ngồi ở chỗ này chờ đợi, liền thuận miệng phân phó Hình bộ vài câu, bảo bọn họ tra rõ Chương gia thôn, sau đó liền rời đi.
Tiểu hoàng đế ngong ngóng liếc mắt nhìn y, thuận miệng nói bãi triều.
Tạ Lâm Khê còn có công sự phải bố trí, hắn cùng với Tề Tĩnh Uyên ở cùng một lát liền xuất cung, trước khi đi, hắn nói: "Ta bảo Kim công công hầm chút canh, Vương gia tranh thủ uống đi."
Tề Tĩnh Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, ừm một tiếng, nói: "Ngươi cũng không có trang tử gì, Lâm thị cùng Chương Tiểu Hoa ở lại chỗ ngươi không tiện, lát nữa ta sẽ phái người đón bọn họ đến vương phủ, đưa đến trang tử dưới danh nghĩa của ta, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lão phụ nhân Lâm thị cùng Chương Tiểu Hoa là không về được Chương gia thôn , quay về ngoại trừ nhận hết khinh thường cũng còn lối đi nào khác.
Để người lại Tạ trạch, Tề Tĩnh Uyên không vui, cho nên không thể làm gì khác hơn là đặt dưới mí mắt của chính mình.
Tạ Lâm Khê vẫn luôn không chú ý những việc này, nghe lời ấy nhân tiện nói: "Đều theo ngươi."
Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười, trong lòng rất là cao hứng, lúc này mới để hắn rời đi.
Không lâu sau khi Tạ Lâm Khê rời đi, Kim Nhất liền bưng canh đến.
Bên trong canh còn có chút dược liệu an thần, mũi của Tề Tĩnh Uyên đặc biệt linh, cách thật xa đã đoán được rồi.
Y căn bản không yêu thích uống canh, nhưng Kim Nhất chỉ nói một câu Tạ thống lĩnh cố ý dặn dò, y liền bóp mũi lại miễn cưỡng uống xong.
Kim Nhất