Tiểu hoàng đế Tề Ngọc bây giờ mười một tuổi, vì lúc sinh ra bị mắc lại trong bụng mẹ hơi lâu, ra ngoài rồi thân thể rất yếu.
Những năm này vẫn luôn dùng thuốc nuôi, trong một năm thì có đến nửa năm phải uống thuốc.
Có lẽ là bởi vì uống thuốc trong thời gian dài nên chỉ cần cách gần gần chút liền có thể ngửi được mùi thuốc đắng ngắt thoang thoảng.
Tiểu hoàng đế bởi vì thế mà không thể xử lý chính vụ, bình thường sau khi hạ triều đều trở về Càn Thần điện.
Mặc dù Tề Tĩnh Uyên quyền thế ngập trời, lại là Nhiếp chính vương cao quý, được hoàng đế tôn kính triều thần sợ hãi.
Nhưng thân phận của y nói cho cùng cũng chỉ là một vương gia, tiểu hoàng đế cho dù tuổi tác có nhỏ hơn nữa, trên tay không có thực quyền ra sao, hắn vẫn là hoàng đế.
Cho nên thời điểm tiểu hoàng đế có việc cần cùng y thương nghị, chỉ có đạo lý y đi vào Càn Thần điện, không thể có chuyện tiểu hoàng đế đến Cảnh Hoa điện tìm y nói chuyện.
Cái này cũng là lúc trước sau khi Ngự Sử chửi bới Tề Tĩnh Uyên rồi tự sát, tiểu hoàng đế lo sợ tát mét mặt mày chạy đến Cảnh Hoa điện tỏ rõ cõi lòng, Tề Tĩnh Uyên là người đầu tiên bị thế nhân lên án.
Hoàng đế đích thân tới chỗ ở của hắn biểu đạt áy náy, người bên ngoài nhìn vào tất nhiên là phạm vào kiêng kỵ nhất.
Sau lần kia Tề Tĩnh Uyên cũng không nói thêm gì, chỉ là cứ cười như không cười mà đối với hoàng đế có mấy lời thân thiết.
Sau đó tiểu hoàng đế ngược lại cũng không làm chuyện như vậy nữa, cũng không có dùng quyền lợi của hoàng đế triệu kiến y.
Bằng không ba ngày hai đầu lại chơi cái trò như vậy, ai cũng không chịu được.
Đến Càn Thần điện, Tạ Lâm Khê một mặt nghiêm nghị thỉnh an với tiểu hoàng đế.
Chỉ là y còn chưa quỳ xuống, đã bị tiểu hoàng đế ngăn lại: "Tạ thống lĩnh mau mau đứng dậy, không cần đa lễ."
Tiểu hoàng đế bởi vì vấn đề thân phận mà thời điểm nói chuyện đều sẽ tận lực biểu hiện ra uy nghiêm thân là đế vương nên có, chỉ là hắn rốt cuộc vẫn là một hài tử, thanh âm khi nói chuyện có chút lanh lảnh.
Tạ Lâm Khê thuận lời của tiểu hoàng đế đứng lên, nói: "Tạ ơn hoàng thượng ân điển." Sau đó hơi lui hai bước, đứng ở phía sau Tề Tĩnh Uyên nửa bước.
Trên triều đình người người đều biết hắn là thân tín bên cạnh mà Tề Tĩnh Uyên tin tưởng nhất, nể mặt mũi Tề Tĩnh Uyên cũng sẽ không làm khó dễ gì hắn, thậm chí còn có chút cung kính.
Tỷ như tại nơi này của tiểu hoàng đế, trong tình huống bình thường cũng sẽ không bắt hắn hành lễ quỳ lạy.
Thứ nhất là biểu hiện tôn trọng cùng tán đồng đối với Tề Tĩnh Uyên, thứ hai tiểu hoàng đế cũng có tiểu tâm tư của chính mình, ít nhất tỏ ra bình dị gần gũi, hoặc là cho người ta cảm giác hoàng đế sợ hãi Nhiếp chính vương, cho dù là người ở bên cạnh Nhiếp chính vương cũng không dám đắc tội.
Nói tóm lại nếu tiểu hoàng đế đã nói như vậy, hắn còn muốn khăng khăng hành lễ sẽ làm Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế rất khó coi.
Huống chi hắn đối với Tề Tĩnh Uyên tuyệt không hai lòng, đối với tiểu hoàng đế nhìn như tán thưởng nhưng lại khiến người rơi vào tuyệt lộ này cũng không có tâm tư khác biệt gì, thậm chí cảm thấy như vậy rất tốt, có thể bớt đi mấy lần quỳ, hắn rất tình nguyện.
Bên này Tề Tĩnh Uyên sau khi chào hỏi hoàng đế thì ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Tạ thống lĩnh cũng ngồi đi."
Trong lòng Tạ Lâm Khê hơi kinh ngạc, ở trong mắt hắn Tề Tĩnh Uyên vẫn luôn làm việc tương đối có chừng mực, rất ít khi để người lưu lại nhược điểm.
Nhưng bây giờ y ở trước mặt tiểu hoàng đế chủ động mở miệng bảo mình ngồi xuống, thậm chí còn không hỏi qua hoàng đế, đây không thể nghi ngờ là đang phạm vào long uy.
Tiểu hoàng đế cũng sững sờ, có chút kinh ngạc cùng bất an.
Mà hắn bởi tuổi nhỏ, khống chế biểu hiện trên mặt còn chưa quá tốt, qua một hồi mới kiềm chế lại biểu tình, nhẹ giọng nói: "Hoàng thúc nói đúng lắm, người đâu, ban chỗ cho Tạ thống lĩnh."
"Ngồi ở chỗ này của ta là được rồi." Tề Tĩnh Uyên cười nói, từ trong thanh âm có thể nghe ra, tâm tình của y không tệ.
Biểu tình của Tạ Lâm Khê không mảy may biến đổi: "Đa tạ hoàng thượng, đa tạ vương gia."
Sau đó hắn ngồi xuống chỗ phía sau Tề Tĩnh Uyên.
Trong điện yên tĩnh, bốn phía cung nhân đứng yên.
Tề Tĩnh Uyên yên lặng uống trà, Tạ Lâm Khê nhìn thẳng lên đỉnh đầu của y, nghiên cứu mái tóc giống như màu mực nước của y.
Tiểu hoàng đế tại chủ vị đứng ngồi không yên, thần sắc muốn nói lại thôi.
Nếu là trước đây, Tề Tĩnh Uyên thấy cảnh này nhất định sẽ chủ động mở đường cho tiểu hoàng đế, hỏi hắn có chuyện gì.
Mà ngày hôm nay, Tề Tĩnh Uyên vẫn luôn không có hé răng, thần thái cứ nghiêm túc như vậy mà uống trà.
Rõ ràng không có ai nhìn đến mình, tiểu hoàng đế Tề Ngọc vẫn cảm thấy trong lòng bàn tay mình tràn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy có chút lúng túng, lại hơi sốt sắng.
Cuối cùng hắn cắn răng, âm thanh tận lực bình tĩnh nói: "Hoàng thúc, trẫm có việc muốn thỉnh giáo hoàng thúc một chút."
Tề Tĩnh Uyên lúc này mới đặt chén trà xuống, nhìn về phía hoàng đế nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng mời nói."
Tiểu hoàng đế nói: "Mấy ngày nay thân thể mẫu hậu không khỏe, trẫm cũng vì có bệnh tại người không thể đi vào phụng dưỡng.
Thời điểm phiền muộn đột nhiên nghĩ đến hoàng thúc cùng Thái phó từng giảng chuyện hiếu đạo cho trẫm, trẫm sâu sắc cảm thấy chính mình là người bất hiếu nhất trong thiên hạ.
Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, chưa bao giờ phô trương lãng phí qua nửa phần, một là không thể khiến quốc khố dồi dào hai là không thể khiến mẫu hậu bình yên.
Nghĩ đến đây, trong lòng trẫm thật sự là thấp thỏm lo âu.
Cho nên hôm nay trẫm cố ý muốn thỉnh giáo hoàng thúc, trẫm thân là hoàng đế, làm sao mới có thể tận hiếu với mẫu hậu tận trung với quốc gia đây."
Hắn một câu cũng không nhắc đến chuyện thái hậu muốn xây dựng Thánh Lân đài, mà từng câu từng câu lại đều nói đến chuyện này.
Tạ Lâm Khê thầm nghĩ, người hoàng gia chính là thích nói chuyện quanh co lòng vòng như thế này, không cảm thấy mệt đến hoảng loạn sao? Có lời gì không thể trực tiếp mà nói, nhất định phải vòng vo mười tám đường dẫn dắt vào đây.
Rõ ràng là người thân, nói một câu cũng phải che giấu tâm tư của mình, ngẫm lại cũng chỉ vì nguyên do không tín nhiệm mà thôi, cũng quá nhạt nhẽo rồi.
Còn Tề Tĩnh Uyên, tí nữa khi từ chối tiểu hoàng đế nhất định sẽ nói có sách, mách có chứng đủ các loại phân tích, cuối cùng cũng sẽ chỉ đưa ra kết luận Thánh Lân đài không thể xây.
Mặc dù có thể làm người tâm phục khẩu phục, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta nói coi rẻ thái hậu coi thường hoàng đế mà thôi.
Còn không bằng trực tiếp một câu nói, xây dựng Thánh Lân đài cũng được, bạc từ đâu ra? Tiểu hoàng đế cũng hiểu rõ tình hình quốc khố, nếu không thì công bố chuyện này đi, xem triều thần cùng dân chúng nói thế nào.
Sao phải làm những chuyện phí công tốn sức mà vẫn ăn đủ thiệt thòi đây.
Thời điểm Tạ Lâm Khê còn đang bức bối cằn nhằn trong lòng, Tề Tĩnh Uyên lại bình tĩnh liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế một cái, y nói: "Hoàng thượng có phải nói đến chuyện xây dựng Thánh Lân đài cho thái hậu không?"
Bốn phía yên tĩnh, không ai nghĩ đến Tề Tĩnh Uyên lại sẽ hỏi như vậy.
Tiểu hoàng đế theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng căn bản là không có cách nào phủ nhận, hắn nói nhiều như vậy mục đích cuối cùng vẫn là vì thái hậu.
Tạ Lâm Khê cũng kinh ngạc không thôi, trong lòng hắn mặc dù có ý nghĩ như thế, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới Tề Tĩnh Uyên thật sự sẽ nói như vậy làm như thế.
Chẳng lẽ lúc trước dược hiệu của thuốc kia quá mạnh, mạnh đến mức khiến y mất lý trí luôn rồi?
Không ai nói chuyện căn bản là nằm trong dự liệu của Tề Tĩnh Uyên.
Y phất phất tay phân phó vài câu với nội giám bên người, bảo nội giám cho gọi Thái phó Quý Minh Nghị, thượng thư lục bộ cùng các quan chức tam phẩm trở lên đến đây.
Tiểu hoàng đế vừa nghe lời này thần sắc khẽ biến, hắn nói: "Hoàng thúc đây là?"
Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười nhàn nhạt, mặt mày hờ hững: "Hoàng thượng, ta không phải người dạy học, rất nhiều đạo lý cũng giảng không nổi, nghi hoặc này lại là Thái phó giảng bài cho người, đương nhiên phải do Thái phó giải đáp cho hoàng thượng.
Còn các vị đại nhân khác, ta cảm thấy có một số việc hoàng thượng cũng nên nghe ý kiến của bọn họ."
Tiểu hoàng đế miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Hoàng thúc nói đúng lắm."
Không quản trong lòng mọi người có suy nghĩ gì về Tề Tĩnh Uyên, có cảm giác y là người ngang ngược vô thường hay không, thời điểm tiếp nhận triệu kiến đều sẽ đến.
Huống chi lần này không giống trước đây, Tề Tĩnh Uyên là chưa từng ở trước mặt hoàng đế triệu kiến đại thần.
Việc này nói nhỏ là cùng hoàng đế thương nghị sự tình, nói lớn ra, chính là để người khác nghĩ rằng đây là cử chỉ hoàn trả triều quyền nếu không thì cũng là thái độ coi rẻ áp bức hoàng đế.
Triều thần tự nhiên cảm thấy tình huống cuối cùng là như vậy.
Sau khi