Hạ Vận cũng không phải phản đối tiểu hoàng đế đại hôn.
Tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, vì lợi ích lựa chọn thông gia, vậy hắn không có lời nào để nói.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của thái hậu, là muốn cho tiểu hoàng đế sớm ngày thành hôn, sớm ngày sinh con nối dòng.
Trong mắt Hạ Vận, tiểu hoàng đế còn là một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch, cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại bắt hắn để lại con nối dòng, thật sự là quá mức miễn cưỡng.
Nếu như chỉ tạm định hôn nhân trước, đợi qua hai ba năm, thân thể của hoàng đế cũng trở nên mạnh khỏe hơn rồi lại nói chuyện dòng dõi, vậy Hạ Vận tất nhiên sẽ không phản đối.
Hạ Vận nói ra lo lắng chân thực với thái hậu.
Thái hậu cũng không phải không cảm kích, nàng nhìn Hạ Quốc công, thở dài một tiếng nói: "Những điều ngươi lo lắng ta đều cân nhắc qua, ngươi cũng biết hoàng thượng năm trước sinh một cơn bệnh nặng, đứt quãng nằm trên giường mấy tháng.
Phía ngự y ta cũng hỏi tới, bọn họ hàm hàm hồ hồ không dám nói lời thật, nhưng cũng đều chung một ý tứ, thân thể hoàng thượng không tốt, chỉ có thể dưỡng.
Về phần dòng dõi, ngày sau sợ là cũng sẽ giống phụ thân hắn."
"Ta không phải không đau lòng hoàng thượng, nhưng thật sự có một số chuyện phải chuẩn bị cả hai bên." Thái hậu nói tới chỗ này cũng rất thành thật: "Tình trạng thân thể của hoàng thượng ngươi cũng biết rồi, ta không thể không tính toán cho sau này."
"Thái hậu, chình vì vậy mà hoàng thượng mới càng phải yêu quý thân thể." Hạ Vận không biết nàng đến cùng định có cử chỉ điền rồ gì, tận lực khuyên lơn: "Từ xưa sắc đẹp hại người thương thân, vạn nhất hoàng thượng sau khi đại hôn không thể lưu lại dòng dõi, lại suy sụp thân thể, đến lúc đó nên làm gì."
"Sẽ không." Thái hậu lạnh mặt xuống, giọng the thé nói: "Có ta ở đây giám sát, chắc chắn sẽ không để hoàng thượng có chuyện."
"Thái hậu." Hạ Vận nghe thấy như thế, âm thanh không nhịn được mà cao hơn nửa phần: "Trong lòng ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì, tức chính là vì phòng bị Nhiếp chính vương, đây căn bản cũng là hạ của hạ sách."
Nửa gương mặt của thái hậu chìm trong bóng tối, nàng nói: "Nếu không phải y gắt gao bức bách, ta sao có thể đến nông nỗi này."
Y này đại biểu người nào, Hạ Vận rõ ràng trong lòng.
Hạ Vận không nghĩ ra tại sao nàng vẫn cứ sâu sắc có thành kiến với Tề Tĩnh Uyên như vậy, thậm chí còn có cảm giác không diệt trừ liền sẽ không bỏ qua.
Cũng không biết trong này rốt cuộc còn có cố sự gì nữa.
Hạ Vận rất muốn hỏi nguyên nhân rõ ràng, nhưng hắn biết thái hậu sẽ không nói.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cả người vô lực, có chút cảm giác nắm đấm vung tới lại rơi vào bịch bông vậy.
Chuyện nội bộ của hoàng gia, hắn thân là ngoại thần cũng có rất nhiều chuyện không biết.
Cuối cùng Hạ Vận nhìn thái hậu, nói: "Vậy hoàng thượng thì sao, thái hậu thể nhưng đã hỏi qua hoàng thượng là nghĩ như thế nào chưa? Nếu như hoàng thượng không đồng ý, ngươi lại cứ khăng khăng như vậy, vậy chẳng phải là sẽ tổn thương tình cảm mẫu tử rồi sao?"
Thái hậu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đã đồng ý."
Hạ Vận khiếp sợ, sau đó không nói gì nữa.
Cảm giác vô lực trong lòng càng nặng nề hơn, nếu như ngay cả người trong cuộc cũng đã đồng ý, hắn là người ngoài còn có lời nào để nói đây.
Thời điểm Hạ Vận xuất cung đầu óc có nặng nề, hắn từ chỗ thái hậu ra ngoài liền đến Càn Thần điện, cho dù trong lòng có không muốn để ý đến việc này ra sao, hắn cũng không thể thật sự coi như không biết, mặc kệ mọi chuyện tiến triển.
Chỉ là hắn đến, cũng không gặp được hoàng đế.
Nội giám của Càn Thần điện nói Tề Ngọc mấy ngày nay có chút phí công lao lực, hôm nay thân thể không khỏe, mới vừa uống thuốc ngủ rồi.
Hạ Vận không biết hắn có phải thật là uống thuốc xong ngủ rồi hay không, hắn chỉ biết chuyến đi này không gặp được Tề Ngọc.
Hắn chần chờ đứng ở trước cửa Càn Thần điện một lúc, nói câu chờ hoàng thượng tỉnh lại, nói cho hoàng thượng hắn từng tới đây.
Nội giám cười đáp ứng, sau đó nhìn hắn rời đi.
Hạ Vận ra khỏi cửa cung, quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng cung xanh vàng rực rỡ phía sau.
Trong lòng hắn nghĩ, e rằng chính mình không phải là người bên trong này, cho nên không biết trong này đến cùng đã phát sinh chuyện gì, không biết thân là người ở bên trong đang suy nghĩ gì, tự nhiên cũng không có cách nào thay những người này làm chuyện gì.
Thời điểm Tạ Lâm Khê xuất cung, đúng lúc thấy được dáng vẻ cô đơn của Hạ Quốc công.
Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của hắn kéo rất dài, bốn phía phong cảnh như trước, người cũng rất cô tịch.
Rõ ràng mỗi ngày đều thấy, mà trong nháy mắt này hắn lại cảm thấy Hạ Vận đã già đi thêm mấy phần, sống lưng thẳng tắp từ trước đến giờ hơi có chút còng lại.
Ngoại trừ Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê không thích đoán tâm tư của người khác, hắn nhấc chân đi có nặng thêm hai phần, thời điểm Hạ Vận hoàn hồn, hắn tiến lên phía trước nói: "Hạ Quốc công."
Tinh thần của Hạ Vận lập tức tốt lên, hắn nói một tiếng Tạ thống lĩnh, lại hỏi: "Tạ thống lĩnh muốn xuất cung sao?"
Tạ Lâm Khê nghĩ thầm, đây không phải là một chuyện rất rõ ràng hả, không xuất cung hắn sẽ không ra khỏi cái cửa cung này, mà trên mặt lại tràn đầy khách khí nói: "Công việc trong cung đã làm xong, hạ quan phải về phủ."
Hạ Vận thật không có khách khí: "Vậy cũng vừa vặn, ta còn đang cảm thấy có chút không thoải mái, sợ là phải làm phiền Tạ thống lĩnh đưa ta trở về rồi."
Tạ Lâm Khê chớp mắt, nếu thật là thân thể không khỏe, hoàng cung lại đang ở ngay phía sau, vào cung đến gặp thái y chẳng phải là càng tốt hơn à.
Trong lòng hắn chế nhạo, trên mặt lại chỉ làm như không biết: "Đã như vậy, hạ quan đưa quốc công hồi phủ là được."
Hạ Vận gật gật đầu, Tạ Lâm Khê làm người làm quan đều rất khiến người bớt lo, nhưng đáng tiếc bọn họ lại không cùng một phe.
Hạ Vận ngồi kiệu, Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa, sau khi đưa người đến cửa Hạ Quốc công phủ, Tạ Lâm Khê tung người xuống ngựa, Hạ Vận từ trong kiệu đi ra nói: "Chuyện lần trước vẫn chưa có cảm ơn Tạ thống lĩnh, hôm nay thời gian vừa vặn, Tạ thống lĩnh không bằng đi vào phủ một lát, cũng coi như là cho Hạ gia một cơ hội tốt để cảm tạ."
Sau khi Tạ Lâm Khê xuống ngựa cũng không nghĩ tới đi ngay, vì vậy gật đầu: "Quốc công đã lên tiếng, hạ quan cung kính không bằng tuân mệnh."
Hạ Vận không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, càng cảm thấy Tạ Lâm Khê là người thú vị, đáy lòng lần thứ hai đáng tiếc, hắn không phải người của phía mình.
Tạ Lâm Khê vẫn là lần đầu tiên đặt chân vào Hạ Quốc công phủ, tọa trạch này là năm đó tiên hoàng ban tặng, bên trong tất nhiên rất tinh xảo.
Làm hoàng đế khả năng đều đa nghi, tiên hoàng trước khi chết thu lại binh quyền của Hạ gia, lựa chọn để Tề Tĩnh Uyên phụ tá tiểu hoàng đế, nhưng đồng thời còn thả Quý Minh Nghị không có quan hệ lợi ích gì nhìn chằm chằm triều đình.
Tính tới tính lui, cũng coi như là dụng tâm quan tâm chăm sóc.
Hạ Vận biết Tạ Lâm Khê đi vào phủ, những người khác nhất định sẽ đến đây tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Hắn trực tiếp đưa người vào thư phòng, không để cho người tiến hành vây xem.
Tiến vào thư phòng, đôi mắt Tạ Lâm Khê cũng không hề đảo loạn.
Thư phòng, đối với một gia tộc mà nói thường là nơi bí mật nhất.
Rất nhiều đồ vật quan trọng đều cất ở bên trong, rất nhiều chuyện quan trọng đều là từ trong thư phòng thương lượng đi ra.
Không quản Hạ Vận xuất phát từ loại nào mục đích mà đưa hắn tới đây, hắn đều phải ổn định bình tĩnh trên mặt.
Sau khi uống xong một chén trà, Hạ Vận lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp có một cái đoạn kiếm, vỏ kiếm toàn thân đen kịt, xa xa cũng tản ra một luồng lãnh ý.
Tạ Lâm Khê kinh ngạc ngước mắt, không nghĩ tới hắn thật sự chuẩn bị lễ vật cho mình.
Hạ Vận một mặt thản nhiên: "Vật này là tiên hoàng ban cho, trước đây ta thường xuyên đặt ở trên người, bây giờ nó lại bị bỏ lại trong thư phòng tràn đầy tro bụi này.
Ta tặng nó cho Tạ thống lĩnh, cũng là hi vọng nó có một nơi tốt để quy tụ."
Tạ Lâm Khê một mặt lẫm liệt, hắn nói: "Vừa là tiên hoàng ban tặng, lại là đồ vật mà quốc công trân quý, hạ quan há có thể đoạt đi thứ người khác yêu thích."
Hạ Vận lắc đầu: "Vật này ở trong tay ta chính là minh châu bị lãng quên, nếu như Tạ thống lĩnh không chê, vậy hãy nhận lấy đi."
Lần này Tạ Lâm Khê cũng không từ chối nữa, một mặt cung kính tiếp nhận đồ vật, sau đó lại một mặt cung kính nhìn về phía Hạ Vận: "Đa tạ quốc công.
Thời gian không còn sớm, hạ quan còn có việc phải làm, nếu như quốc công không còn dặn dò gì khác, hạ quan cáo từ."
Hạ Vận cười: "Vốn là muốn lưu ngươi lại dùng bữa, mà Tạ thống lĩnh lại có chuyện phải làm, vậy ta để Hạ Thiện đưa ngươi ra ngoài phủ."
"Sao dám phiền phức tiểu công tử, tùy ý tìm hạ nhân chỉ đường là được."