Điểm dựa của thái hậu không phải Hạ Vận, mà là Quý Minh Nghị.
Tề Hàn Chương giao hảo với Tạ Lâm Khê, vừa bắt đầu có lẽ là dẫn theo mấy phần chân tâm, nhưng sau khi mẫu thân hắn chết rồi, phần chân tâm này liền trở thành điểm có thể lợi dụng được.
Bất kể là tế bái hay là giao hảo với Tạ Lâm Khê cũng đều là chuẩn bị để về Vân Nam.
Hoặc là ở thời điểm càng sớm hơn, từ một khắc hắn biết mình trở thành con rơi bị đưa đến kinh thành kia, ở trong lòng đã nghĩ đến ngày đó.
Tề Tĩnh Uyên cũng tốt, mà Tạ Lâm Khê cũng được, đều là quân cờ có thể lợi dụng được.
Bên cạnh y và Tạ Lâm Khê không có mấy người đáng tin tưởng, bởi vì thân phận, bởi vì cân nhắc suy nghĩ, bởi vì không xác định được tương lai, mà y lại cho rằng chính mình đã làm đủ tốt, nhưng tất cả những thứ này chỉ là suy nghĩ của y.
Ở trong mắt người khác, bên cạnh y đều là lỗ thủng hắn có thể mưu quyền lợi ích được.
Thái hậu cùng Tề Ngọc không biết tâm tư của y sao, bọn họ biết, nhưng bọn họ lựa chọn làm như không thấy, chỉ bởi vì khả năng làm giảm quyền lợi của bọn họ.
Tề Hàn Chương giấu giếm rất sâu, hắn đứng ở góc độ người ngoài bàng quan, kỳ thực giỏi nhất thấy rõ lòng người, cũng biết tính kế người nhất.
Tạ Lâm Khê rất coi trọng hắn, hắn liền cùng Tạ Lâm Khê giao hảo.
Tề Tĩnh Uyên muốn đại Tề an ổn, muốn Tề Ngọc ngồi vững ngôi vị hoàng đế, Tề Hàn Chương lại tìm thời điểm thích hợp nói rõ thân phận của mình.
Hắn có cừu hận của chính mình, cho nên lý do rất vững chắc...
Nhưng lừa đảo vẫn cứ là lừa đảo, đến khi cần đâm đao cũng sẽ hoàn toàn không nương tay.
Khi đó Tề Tĩnh Uyên xem như là bốn bề thọ địch, thái hậu cùng Quý Minh Nghị liên thủ nắm giữ triều chính bức bách y trả lại chính trị.
Quý gia thịnh thế, đến ngay cả thân là cữu cữu ruột của hoàng đế Hạ Vận cũng phải dựa vào một phần.
Tiểu hoàng đế thành thân có hoàng hậu, thân thể càng ngày càng suy yếu.
Tiểu hoàng đế kỳ thực rất thông minh, mắt thấy thế cuộc triều đình càng ngày càng khó khống chế, sau một lần bị bệnh, hắn từng nói không muốn Tề Tĩnh Uyên rời đi.
Khi đó Tề Tĩnh Uyên đối với hắn đã triệt để thất vọng, y nói một câu, không phải vấn đề là có muốn hay không, mà là có thể hay không.
Cho dù y nguyện ý rời đi, có thể toàn thân trở ra hay không cũng rất khó nói.
Khi đó y còn mang trong lòng ảo tưởng, nghĩ thật sự là không có đường lui, vậy y sẽ cùng Tạ Lâm Khê đến Vân Nam ẩn cư.
Bọn họ không muốn quyền thế cùng địa vị gì cả, thân phận cái gì đó cũng có thể vứt bỏ, hai người tìm một nơi non xanh nước biếc mà qua một đời, khi còn sống thì cùng nhau làm việc, khi chết đi liền cùng chôn một chỗ.
Sau đó ý nghĩ này tất nhiên không thực hiện được.
Y thậm chí còn chưa kịp tỏ rõ tâm ý với Tạ Lâm Khê, hết thảy đều thay đổi.
Đầu tiên là Vân Nam bên kia có chuyện, lúc đó Tề Hàn Chương đã khống chế được Vân Nam Vương phủ, hắn trên danh nghĩa vốn là Vân Nam Vương thế tử, thuận thế thành Vân Nam Vương.
Tình hình của Vân Nam có chút nguy cơ, bên ngoài có ngoại địch, bên trong có nội loạn, Tề Hàn Chương truyền tin tới kinh thành, nói là muốn mượn kinh thành bình loạn, sau đó nguyện ý để kinh thành phái binh đóng quân ở Vân Nam.
Vừa bắt đầu Quý Minh Nghị không đồng ý phái binh tới Vân Nam, nói Vân Nam là thiên địa, có kẻ địch cũng nên do bọn hắn tự mình đi đánh mới phải, sau đó nghe nói Tề Hàn Chương nguyện ý để kinh thành trú binh ở Vân Nam, hắn liền có tâm tư khác.
Đây vốn là chuyện khiến Tề Tĩnh Uyên cảm thấy vui mừng nhất.
Chẳng qua là lúc đó phái ai lĩnh binh đến Vân Nam liền trở thành trọng điểm tranh luận của triều thần.
Quý gia có danh thanh không có quân quyền, bọn họ tự nhiên muốn tham gia một chân.
Hạ Vận ngược lại cũng nguyện ý lĩnh binh, chỉ tiếc khi đó thân thể hắn không quá tốt, thường xuyên đau đầu cần phải thỉnh ngự y.
Tề Tĩnh Uyên tất nhiên không muốn để Quý Minh Nghị có binh quyền, nếu như vậy thì triều đình đại Tề liền mang họ Quý .
Cuối cùng Tề Tĩnh Uyên tính toán dìm xuống cái ý niệm này của Quý Minh Nghị, sau đó trên phương diện ứng cử viên, Tạ Lâm Khê chủ động yêu cầu đến Vân Nam.
Dưới tình hình lúc đó, Tạ Lâm Khê quả thật là lựa chọn tốt nhất, hắn cùng Tề Hàn Chương là quen biết cũ, là bạn tốt, vào Vân Nam làm việc tương đối dễ dàng.
Tề Tĩnh Uyên kỳ thực cũng không muốn để Tạ Lâm Khê đi, y do dự không quyết định, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, y sợ người này bị thương, càng sợ sẽ không còn được gặp lại người này nữa.
Sau đó Tạ Lâm Khê phân tích một phen thế cuộc cho y, biểu thị hắn đi là thích hợp nhất.
Lúc đó Tạ Lâm Khê đứng ở dưới ánh trăng cười với hắn, nói: "Thân là nam nhi, kiến công lập nghiệp là bản tính.
Công lao cùng gia nghiệp thần không để ý, trong lòng Vương gia chính là nghĩ cho thiên hạ, vậy ta liền giúp Vương gia giữ xuống phần an bình này."
Tề Tĩnh Uyên cuối cùng cũng đồng ý, lúc Tạ Lâm Khê sắp lĩnh binh đi, y gắt gao cầm lấy tay của người này nói: "Chờ giải quyết xong chuyện của Vân Nam, ta sẽ không làm Nhiếp chính vương này nữa, thời điểm đó chúng ta liền đi thăm tứ phương."
Đôi mắt Tạ Lâm Khê sáng rực lên, hăng hái phất phất tay với y rời đi.
Trước khi đi, Tạ Lâm Khê nói, chờ đến khi hồi kinh, hắn có một bí mật muốn nói, trong lòng Tề Tĩnh Uyên hơi rung động, y nói mình cũng có bí mật.
Tạ Lâm Khê nói, kia đến lúc đó bọn họ trao đổi bí mật, Tề Tĩnh Uyên đồng ý.
Theo Tạ Lâm Khê rời đi còn có Hạ gia tiểu công tử Hạ Thiện, Hạ Quốc công đưa hết những giao thiệp trước đây mình có thể liên hệ được cho Hạ Thiện, ngoại trừ có thể tập hợp được nhân số, càng nhiều hơn chính là muốn cho bọn họ nhiều hơn một phần bảo hộ.
Tạ Lâm Khê rời đi, Tề Tĩnh Uyên ở kinh thành hàng đêm không ngủ.
Vừa bắt đầu thì ba, năm ngày là y có thể nhận được thư của Tạ Lâm Khê, Tạ Lâm Khê chủ yếu phụ trách đẩy lùi ngoại địch, nội loạn do Tề Hàn Chương giải quyết.
Chậm rãi bởi vì tình hình trận chiến khiến Tạ Lâm Khê dần dần ít đưa tới kinh thành thư hơn.
Cũng may, Tạ Lâm Khê ở Vân Nam lập được rất nhiều công lao, mỗi phần chiến báo đều có tên của hắn.
Tề Tĩnh Uyên mỗi ngày đều mong mỏi Vân Nam đưa tới chiến báo, lại vừa sợ cầm lên phần chiến báo kia.
Giai đoạn đó, trên triều đình rất bình tĩnh, thái hậu cùng Quý Minh Nghị cũng không giở trò gì.
Tề Tĩnh Uyên còn muốn trong chuyện của Vân Nam, chí ít quan điểm của bọn họ cũng đồng nhất.
Nhưng y quên mất, vòng xoáy bên trong bình tĩnh vĩnh viễn khiến người khó có thể khống chế nhất, nó sục sôi dâng trào, là muốn người chết.
Sau đó Vân Nam ngoại địch bị đánh lui, Tạ Lâm Khê nhiều ngày không có tin tức, Hạ Thiện bên kia cũng là như thế.
Tề Tĩnh Uyên ở kinh thành đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã phát sinh.
Có một ngày, y nhận được thư do Tề Hàn Chương gửi tới, nói Tạ Lâm Khê bị trọng thương, người sắp không được rồi, đồng thời hắn nói tuân thủ lời hứa, hi vọng kinh thành tăng binh đến Vân Nam.
Tề Tĩnh Uyên nhìn thấy phần này thư, cả người đều hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.
Chỉ là rất nhanh y liền tỉnh táo lại.
Y bình tĩnh quyết định tự mình đi vào Vân Nam, không phải là vì quyền cũng không phải vì thế, mà là vì đón Tạ Lâm Khê về nhà.
Y làm Nhiếp chính vương nhiều năm như vậy, không quản có tâm hay không, trên triều đình vẫn sẽ có một số người tín phục y, những người như Tống An cũng có.
Y khăng khăng muốn làm một chuyện, Quý Minh Nghị cũng không dám cản trở y.
Còn nữa, tâm tư của Quý Minh Nghị người người đều nhìn ra được, bọn họ cũng không nguyện Quý gia có quyền còn có binh.
Hạ Vận không muốn, tiểu hoàng đế cũng không muốn.
Thời điểm Tề Tĩnh Uyên xuất kinh, Hạ Vận đến tiễn y.
Hạ Vận nói, bọn họ đều già rồi, bảo y phải vạn sự cẩn thận, sớm ngày về kinh.
Tề Tĩnh Uyên lúc đó nghĩ thầm, cái này kinh thành y cả đời cũng sẽ không trở lại.
Tạ Lâm Khê của y đang ở Nam cảnh, phía trước cho dù là tử lộ, y cũng phải mở ra một con đường.
Y đã làm xong dự tính xấu nhất, chỉ muốn gặp Tạ Lâm Khê một lần.
Cứ như vậy cả ngày lẫn đêm chạy tới Vân Nam.
Tạ Lâm Khê từng nói y là người cao quý, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cưỡi ngựa lâu chân liền rách da.
Đó là lần đầu tiên trong đời, y không bận tâm đến thử này, hai chân bị mài đến hư thúi cũng không thèm để ý.
Đến địa giới Vân Nam, y cũng không trực tiếp mang binh đi vào, mà trước tiên viết một phong thư cho Tề Hàn Chương, bảo hắn tới đón.
Tề Hàn Chương qua một ngày mới phái người đưa tới hồi âm, nói là ngày mai sẽ đến đây nghênh đón y ở Vân Nam, đồng thời còn nói, chẳng mấy chốc sẽ đưa Tạ Lâm Khê ra khỏi Vân Nam, để ngự y của kinh thành đến chữa trị cho hắn.
Tề Tĩnh Uyên tâm niệm Tạ Lâm Khê, dẫn người dựa theo ước định đi tới.
Y đi tương đối sớm, mùa đông ở Vân Nam năm ấy rất lạnh.
Y không đợi được Tề Hàn Chương, mà chờ được Tạ Lâm Khê, Hạ Thiện.
Tạ Lâm Khê gầy đi rất nhiều, một câu nói không đã kéo y lên ngựa đi ngay.
Kỳ thực đáy lòng y mơ hồ cảm thấy Vân Nam có biến, nhưng chuyến này y không thể không đi.
Thời điểm dựa vào trên lưng của Tạ Lâm Khê, y rất an tâm.
Dọc theo đường đi, Tạ Lâm Khê nói Vân Nam có biến, Tề Hàn Chương đã sớm đạt được thỏa thuận với kinh thành.
Thỏa thuận chính là hắn làm Vân Nam Vương, quyền lợi giống như trước đây, kinh thành không can thiệp vào chính vụ của Vân Nam, nhưng Tề Tĩnh Uyên phải chết.
Tạ Lâm Khê cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra phong thư hắn gửi cho Tề Tĩnh Uyên bị Tề Hàn Chương lén lút chặn lại, Vân Nam không có gì thuộc về kinh thành, lời của Vân Nam Vương còn cao hơn cả thánh chỉ.
Người của Vân Nam Vương phủ muốn che giấu gì đó, không phải là chuyện mà bọn hắn có thể dễ dàng tìm hiểu được.
Trên mặt Tề Hàn Chương vẫn còn đối xử tốt với hắn, thường xuyên cảm động nhớ nhung những ngày tháng còn ở kinh thanh, còn nói hi vọng hắn có thể lưu lại Vân Nam giúp hắn xử lý chuyện của Vân Nam.
Tạ Lâm Khê chỉ làm bộ không phát hiện ra, trên mặt ứng phó Tề Hàn Chương,