Sau khi hết thảy đã trần ai lạc định, Tạ Lâm Khê mơ một giấc mơ.
Ở trong mơ, hắn và Tề Tĩnh Uyên không nói những ám muội trong lòng mình ra, hai bên vẫn luôn duy trì thân phận Vương gia cùng thần tử.
Tề Tĩnh Uyên vì đại Tề lo lắng hết lòng, một lòng phụ tá tiểu hoàng đế, quyết không hai lòng.
Nhưng hành động của y lại đổi lấy người khác từng bước ép sát.
Y quang minh lỗi lạc đổi lại chính là bị người khác lén lút tính kế, ở thời điểm bọn hắn không còn đường nào có thể đi, Tạ Lâm Khê lựa chọn Tề Hàn Chương làm đường lui, thế nhưng con đường này vẫn cứ là tử lộ.
Trong giấc mộng miên man, Tạ Lâm Khê mơ thấy chính mình đã chết đi.
Hắn mơ tới bản thân mình chết trong đêm tuyết trắng, bộ dáng khi chết có hơi thê thảm.
Lúc đó phía sau có Tề Hàn Chương dẫn dắt truy binh, phía trước là đường tuyết thênh thang, Tề Tĩnh Uyên nắm tay hắn, cả người đều đang run rẩy .
Hắn nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên đỏ khóe mắt, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói một câu đứt quãng đi mau.
Tề Tĩnh Uyên khóc, nước mắt tích tích rơi lên mặt hắn, nước mắt này rất lạnh lẽo, hắn muốn nhấc tay sờ lên gương mặt của Tề Tĩnh Uyên, bảo y đừng khóc, thế nhưng trên người hắn quá đau, cũng không có khí lực.
Mọi khí lực hắn dồn được đều dùng vào một chữ, đi...
Hắn muốn để Tề Tĩnh Uyên sống sót, sống sót trốn chạy truy binh, sống sót rời khỏi đêm đen lạnh như băng này.
Sau đó, Tề Tĩnh Uyên mang theo hắn rời đi, Tề Hàn Chương không có tiếp tục truy đuổi nữa.
Tề Tĩnh Uyên cuối cùng hỏa thiêu thi thể hắn, cứ như vậy mà mang theo bên người.
Từ không còn gì cả, đến cuối cùng leo lên đế vị.
Tất cả tất cả đều khác với hiện thực bây giờ, hắn biết rõ đây chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn chính là chưa tỉnh lại.
Ở trong giấc mộng này, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Tĩnh Uyên một mình cô độc, vô dục vô cầu không đau khổ cũng không vui sướng.
Trái tim Tạ Lâm Khê giống như là bị ai đó gắt gao nắm chặt, đau đớn đến dữ dội.
Hắn hô hấp nồng đậm, cả người cuộn tròn rúc vào một chỗ, bên tai truyền đến tiếng gọi như có như không của Tề Tĩnh Uyên.
Hắn mở mắt ra thấy được gương mặt của Tề Tĩnh Uyên, khuôn mặt này đan xen vào khuôn mặt trong mộng, trong lúc nhất thời làm cho hắn không phân biệt rõ trong mơ cùng hiện thực.
Tề Tĩnh Uyên nhìn ánh mắt trống rỗng của Tạ Lâm Khê, đáy lòng y hoảng hốt, lấy tay gắt gao ôm lấy bả vai của Tạ Lâm Khê, y nói: "Tạ Lâm Khê, Tạ Lâm Khê ngươi làm sao vậy?"
Y lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Lâm Khê xuất hiện vẻ mặt như thế, trống rỗng khiến y không biết phải làm sao.
Tề Tĩnh Uyên có chút sợ sệt, nhưng y lại không biết đến cùng thì mình sợ cái gì.
Y vừa nãy mơ hồ nghe thấy Tạ Lâm Khê ở trong bi thương nói một chữ, đi.
Cái chữ này rất nhẹ, như có lại như không, y không biết do bản thân mình gặp phải ma chướng hay là người này thật sự mở miệng nói ra.
Ánh mắt của Tạ Lâm Khê rốt cuộc cũng tập trung lên mặt Tề Tĩnh Uyên, sau khi cảm nhận được cảm xúc của người này liền lập tức thu lại biểu hiện trên mặt, hắn nắm chặt tay của Tề Tĩnh Uyên, lực đạo rất sâu, hắn thấp giọng nói: "Ta không sao, chỉ là vừa nãy nằm mơ thấy ác mộng, trong lúc nhất thời không phản ứng lại."
Tề Tĩnh Uyên sửng sốt một chút, nhìn thấy Tạ Lâm Khê khôi phục yên lặng như cũ, y nói: "Vậy thì tốt, giấc mộng đều là tương phản."
Tạ Lâm Khê đáp lời nói: "Đúng, là tương phản."
Cho nên trong mộng, hắn và Tề Tĩnh Uyên âm dương cách xa, sinh tử không gặp, trong hiện thực hắn và Tề Tĩnh Uyên tất nhiên sẽ dắt tay cùng qua một đời.
Tề Tĩnh Uyên có rất nhiều lời muốn nói với Tạ Lâm Khê, chỉ là tình hình ngày hôm nay thật sự không thích hợp để nói, vì thế y đem tất cả những lời muốn nói giấu dưới đáy lòng.
Y chỉ cần Tạ Lâm Khê mạnh khỏe, những thứ khác đều không sao cả.
Cả người Tạ Lâm Khê thì có một nửa vẫn còn đang chìm trong giấc mộng kia, đắm chìm trong tuyệt vọng kia, mặt khác thì đã khôi phục, đang gắt gao cầm lấy tay của Tề Tĩnh Uyên.
Thời điểm hai người lần nữa nằm lại trên giường, cái gì cũng không nói, nhưng cũng không có ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tạ Lâm Khê nói: "Tề Tĩnh Uyên, chờ chúng ta già rồi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình ngươi."
Tề Tĩnh Uyên vì lời này mà nghĩ tới chính mình lẻ loi của đời trước, y nắm chặt lại tay Tạ Lâm Khê nói: "Ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi, ta biết ngươi sẽ chờ ta."
Từ đời trước đợi đến đời này, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau.
Vành mắt Tạ Lâm Khê có chút ấm nóng, hắn kéo Tề Tĩnh Uyên qua, hai người chặt chẽ dán lại cùng nhau.
Hắn chính là có chút không khống chế được chính mình, có mấy lời nói ra chính là hứa hẹn sâu đậm nhất trầm trọng nhất.
Hiện tại Tề Tĩnh Uyên còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tỷ như Vân Nam bên kia, bọn họ cần phải thương nghị nên nâng đỡ vương tử nào thượng vị mới có thể càng có lợi cho việc thu phục Vân Nam ngày sau.
Thậm chí bọn họ còn có thể thảo luận chuyện trên triều đình cùng một vài vấn đế tiếp theo nên xử trí như thế nào.
Nhưng bây giờ hắn căn bản không muốn đàm luận những thứ này, hắn là muốn tùy hứng một lần, nhi nữ tình trường như thế một lần.
Ở trong đêm tối dài đằng đẵng này, toàn bộ bên trong đất trời chỉ có hai người hắn và Tề Tĩnh Uyên.
Đêm còn rất dài, ánh nến nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trên tường có hai bóng người theo sát, những chuyện không tốt đẹp kia chợt chỉ như một giấc mộng.
Trước khi Tạ Lâm Khê lần nữa