Kỳ thực đối với việc xử trí bạch ngọc tiêu này như thế nào, trong lòng Tạ Lâm Khê có chút mâu thuẫn.
Vật này, hắn vừa muốn giữ lại vừa không muốn giữ lại, từ Tạ trạch lấy nó ra, vốn là muốn ném xuống, nhưng dọc theo con đường này hắn căn bản không hề buông tay.
Cũng không phải là bởi vì người tặng tiêu, mà là vì tiêu này, là vật của mẫu thân hắn.
Cũng không phải là dưỡng mẫu, mà là vật cũ của mẫu thân thân sinh.
Hắn năm tuổi được người nhận nuôi, mười bảy tuổi sau khi dưỡng phụ dưỡng mẫu qua đời được Tề Tĩnh Uyên thu lưu.
Nhưng hắn trước khi bị bắt nuôi cũng có mẫu thân đau lòng, trong trí nhớ mơ hồ còn sót lại, mẫu thân hắn là người tương đối ôn nhu xinh đẹp.
Nàng có tài có mỹ mạo, nhưng đáng tiếc là nữ nhi của phạm quan, ở nơi lưu đài bị người để ý nuôi dưỡng ở một chỗ trong trạch viện.
Vì nguyên cớ thân phận, một năm bốn mùa không được ra khỏi cổng lớn, giống như chim gãy cánh ở trong lồng.
Trong lúc rảnh rỗi, nàng yêu thích dưới ánh trăng thổi tiêu, tiếng tiêu ưu tư, hắn nghe không hiểu nhưng lại vô cớ cảm thấy khổ sở.
Có vô số lần, nàng nói cho Tạ Lâm Khê, tiêu này là vật đính ước phụ thân hắn tặng mẫu thân, mỗi một hoa văn trên thân tiêu nàng đều nhớ, còn dạy hắn nhận ra.
Nàng nói phụ thân hắn là anh hùng đỉnh thiên lập địa, bảo vệ một phương an bình.
Nhưng Tạ Lâm Khê xưa nay chưa từng nhìn thấy người gọi là phụ thân kia, hắn đã từng hỏi vấn đề này, đổi lại an ủi của mẫu thân, còn có hổ thẹn cùng nước mắt lúc đó hắn nhìn không hiểu.
Hắn khi đó ở trong tỉnh tỉnh mê mê có niềm trông mong, hi vọng sẽ có một ngày có thể trở thành người giống như phụ thân.
Sau đó mẫu thân hắn biến mất trong một trận hỏa hoạn, trừ hắn ra, hết thảy bao gồm cả tòa trạch kia đều biến mất trong hỏa hoạn.
Ngày đó hắn gặp được người gọi là phụ thân, nửa ngày qua đi, hắn liền bị người gọi là phụ thân kia cải danh đổi họ đưa đến nhà của dưỡng phụ dưỡng mẫu.
Những năm này hắn sưu tầm tiêu, cũng là bởi vương vấn tưởng niệm khi còn nhỏ.
Nói đến cũng buồn cười, ký ức của hắn đối với mẫu thân càng ngày càng mơ hồ, mà ký ức sâu sắc nhất lại là bạch ngọc tiêu kia.
Hắn cho là nó cũng đã bị hủy bên trong đại hỏa, không nghĩ tới thời gian qua đi nhiều năm như vậy, lại có người đưa nó đến trước mắt hắn.
Người đưa tiêu đơn giản là vì quyền thế cùng địa vị mà hắn nắm giữ hiện nay, đơn giản là vì muốn dùng cố nhân liên hệ lẫn nhau, nhưng hắn đã sớm không còn hiếm lạ những thứ này nữa.
Hắn không ném đi bạch ngọc tiêu này, hoàn toàn là bởi vì cái chết của mẫu thân trong trận hỏa hoạn năm đó mà thôi.
Vật này hắn cầm ở trong tay không thoải mái, ném xuống cũng không thoải mái, bây giờ Tề Tĩnh Uyên mở miệng, ngược lại là tìm được nơi thích hợp để quy tụ.
Nghĩ tới đây, Tạ Lâm Khê tỉnh táo lại tinh thần, nhìn về phía Tề Tĩnh Uyên thần sắc bình tĩnh nhìn đang hơi mỉm cười nói: "Vương gia cười chê vi thần rồi, vật này là vật cũ, vốn không nên lấy ra bêu xấu trước mặt Vương gia, chỉ là trong tay vi thần cũng không có vật gì tốt có thể lọt vào mắt ngài, nếu như Vương gia không ghét bỏ vật này là vật cũ, đó là vinh hạnh của vi thần."
Trong nháy mắt Tạ Lâm Khê mở miệng, ý cười bên khóe miệng Tề Tĩnh Uyên càng ngày càng sâu, thần sắc trong con ngươi lại càng ngày càng nhạt, thời điểm nghe thấy đoạn phía sau, đáy mắt đột nhiên hiện lên ý cười, chờ Tạ Lâm Khê dứt tiếng, y cơ hồ là có chút không thể chờ đợi được nữa mà mở miệng nói: "Tất nhiên là không chê, lần đầu tiên Vô Song tặng đồ cho bản vương, bản vương quý trọng còn không kịp, lý nào sẽ ghét bỏ."
Lời này nghe có chút quái quái, mà qua cách nói của Tề Tĩnh Uyên lại có chút chọc cười, tâm tình phập phồng vì bạch ngọc tiêu xuất hiện của Tạ Lâm Khê xem như là bình tĩnh lại.
Hắn đưa đồ vật lên, Tề Tĩnh Uyên vuốt ve hoa văn trên hộp gấm một lúc vẫn chưa trực tiếp mở ra.
Tạ Lâm Khê dời tầm mắt, làm ra hành động chính là mắt không thấy tâm không phiền.
Hắn thuận thế đem chuyện Ngân Lục tiền nhiệm tự sát mà chết nói lại một lần, sau đó hắn quỳ xuống thỉnh tội: "Là vi thần không canh giữ được người, làm hỏng kế hoạch của Vương gia, xin vương gia trách phạt."
Trong nháy mắt hắn thỉnh tội kia, Tề Tĩnh Uyên nắm lấy cánh tay của hắn nói: "Một chuyện nhỏ mà thôi, cũng đáng để ngươi thỉnh tội như vậy?"
Tạ Lâm Khê đứng thẳng người nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc vẫn là vi thần xem thường lòng muốn chết của hắn."
"Thà chết cũng không chịu nói ra người sau lưng, ngược lại thật là một nhân vật đặc biệt.
Thôi, tùy hắn đi thôi." Tề Tĩnh Uyên hừ cười nói: "Sự sống chết của hắn không liên quan gì đến ngươi, đừng bởi vì người khác mà trách cứ chính mình."
Tạ Lâm Khê vì câu nói quan tâm này mà ngơ ra một lát, nói tiếng vâng.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn, một lát sau nói: "Ngươi đi làm việc đi." Ngữ khí êm dịu, lại giống như có chút mất mát quyến luyến không ngừng.
Tạ Lâm Khê bộ dạng phục tùng lùi về sau vài bước, sau đó quay người rời đi.
Tề Tĩnh Uyên một mực yên lặng nhìn hắn, chờ sau khi cửa điện bị đóng lại, y mới thu lại tầm mắt.
Ánh mắt vương lên hộp gấm trong tay, y thưởng thức vòng vo hai lần, sau đó cười khẽ hai tiếng.
Không biết có phải do ban ngày đã trải qua những chuyện nên trải qua hay không, phiên trực đêm đó của Tạ Lâm Khê đặc biệt thuận lợi, là một đêm yên tĩnh hiếm có trong cung.
Lúc nửa đêm cung phòng tuần tra đi đến Cảnh Hoa điện, hắn nhìn thấy trước cửa Cảnh Hoa điện đèn đuốc một mảnh, ngoài điện có thị vệ bắt tay, cửa điện có nội giám chờ đợi.
Tạ Lâm Khê thấy cảnh này nhướng mày.
Cảnh Hoa điện là lão hoàng đế khi còn sống chính miệng chấp thuận là chỗ ở trong cung của Tề Tĩnh Uyên, thuận tiện y phê tấu chương lẫn nghỉ ngơi, mà vì tránh hiềm nghi, Tề Tĩnh Uyên ngoại trừ ban ngày ở bên trong phê tấu chương chợp mắt, buổi tối chưa từng ngủ lại.
Ngày xưa đại môn Cảnh Hoa điện đến giờ lên đèn thì sẽ đóng, chỉ chừa lại bên ngoài mấy ngọn đèn đuốc cùng thị vệ.
Hôm nay đèn này chiếu rõ cảnh tượng cửa điện mở ra, vừa nhìn chính là Tề Tĩnh Uyên chưa rời đi.
Trước cửa có một thị vệ tên là Lý Trung nhìn thấy Tạ Lâm Khê, vội đi lên phía trước nói: "Tạ thống lĩnh, Vương gia nói ban đêm ngươi tuần tra nhất định sẽ tuần đến chỗ này.
Vương gia bảo ty chức chuyển lời với Tạ thống lĩnh nói hôm nay tấu chương có chút nhiều, y liền ở trong điện nghỉ ngơi.
Vương gia bảo Tạ thống lĩnh không cần lo lắng cho y, ngự thiện phòng có chuẩn bị chút đồ ăn khuya, ngài đang làm nhiệm vụ ăn một chút gì rồi lại đi về nghỉ."
Trong giọng nói của người truyền lời có ước ao khó nén, cũng đúng, đại Tề này từ trên xuống dưới, có thể được Tề Tĩnh Uyên để mắt cũng chỉ có mình Tạ Lâm Khê.
Quan hệ của hai người có thân hay không, từ thái độ của Tề Tĩnh Uyên cũng có thể thấy được bảy, tám phần.
Lý Trung vừa nói xong, trong lòng Tạ Lâm Khê hơi chấn động, thần sắc cũng không biến, hắn hờ hững hướng về trước cửa Cảnh Hoa điện xa xa chắp tay nói: "Đa tạ vương gia thương cảm."
Sau đó hắn dẫn người rời khỏi tuần tra sau địa phương, giống như chuyện Tề Tĩnh Uyên dặn dò là chuyện không thể tầm thường hơn.
Tạ Lâm Khê biết, khi mặt trời lên, việc Tề Tĩnh Uyên ngủ đêm tại Cảnh Hoa điện nhất định sẽ gây nên một hồi phong ba.
Hắn đối với chuyện này tuyệt đối không có cảm giác gì lớn, lúc trước khi Tề Tĩnh Uyên khăng khăng tránh hiềm nghi, hắn từng coi như chuyện cười mà nói: "Cho dù Vương gia là vì tránh hiềm nghi mà đem tấu chương chuyển về nhà xử lý, người khác cũng chỉ coi Vương gia là muốn dùng quyền mưu tư, bóp méo tấu chương."
Dưới cái nhìn của Tạ Lâm Khê, lòng nghi ngờ mới là vật đáng sợ nhất.
Nếu như Tề Tĩnh Uyên được tiểu hoàng đế tín nhiệm, vậy dù y làm việc có chút tiếm quyền, tiểu hoàng đế cũng hẳn phải biết y là muốn tốt cho mình.
Nhưng là, dù cho y vì đại Tề mệt gần chết, người khác cũng chỉ nghĩ y làm vậy vì