Chương 11
Editor: Dom
Được phụ thân ôm về biệt viện, chuyện này là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đối với Vệ Huyên.
Cho đến khi không thấy nàng nữa, hắn mới cảm thấy hoảng hốt, giờ phút này hắn đang được phụ thân cao lớn, oai hùng ôm như khi còn nhỏ. Cảm giác rất xa lạ, nhưng lại rất quen thuộc, ký ức lúc 6 tuổi ở kiếp trước khi, hắn đã không còn nhớ rõ, bởi vì cũng không có gì đáng để nhớ.
Vì hắn bị bệnh nên phụ vương cũng giống như phụ thân khắp thiên hạ, ôm hắn đi với một tư thế đầy yêu thương. Hắn ngẩng đầu nhìn phụ thân, sắc mặt lại hơi hoảng hốt, nam nhân này còn rất trẻ, hoàn toàn khác với phụ vương đã nhẫn tâm đuổi hắn đi.
Sau đó lại yên lặng rũ mắt xuống, che giấu đi suy nghĩ hỗn loạn trong mắt.
Giờ phút này, hắn mới thực sự ý thức được, trong cuộc chiến đó, hắn đã chết, sau đó không biết vì lý do gì mà lại trọng sinh trở về lúc hắn 6 tuổi. Hắn từ một người trưởng thành lại biến thành bản thân mình lúc 6 tuổi, đó là thời điểm vui vẻ nhất trong cuộc đời bừa bãi hắn, A Uyển vẫn chưa đính hôn, hắn vẫn chưa bị lưu đày.
Thật tốt……
Thụy Vương ôm nhi tử về sương phòng của hắn, đầu tiên là cảnh cáo một trận, lại thấy hắn vẫn ngồi cúi đầu trên giường, nghĩ hắn bình thường vẫn luôn ầm ĩ, bây giờ xem như là đã rất ngoan rồi, liền đưa tay xoa nhẹ đầu hắn. Sau khi dặn dò hắn nghỉ ngơi cho khỏe, cảnh cáo đám nha hoàn hầu hạ xung quanh hắn rồi mới rời đi. Mặc dù bây giờ nhi tử bị bệnh nên phải ở lại quan dịch, nhưng Thụy Vương vẫn có rất bận rộn, cũng không rảnh rỗi.
Còn Thụy Vương Phi ngồi lại trong phòng một lát, thấy Vệ Huyên cũng không muốn để ý tới mình, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dặn dò vài câu, chờ nha hoàn bưng chén thuốc lên. Sau khi nhìn Vệ Huyên uống thuốc thì cũng rời đi, về phòng nghỉ tạm.
Vệ Huyên vẫn luôn duy trì tư thế ngồi cúi đầu.
Bởi vì tư thế yên tĩnh của này hắn, đám người ma ma hầu hạ xung quanh cũng không dám tới quấy rầy, nhỡ đâu lại chọc cho tiểu chủ tử không vui. Đừng nhìn hắn còn nhỏ tuổi, nhưng mưu ma quỷ chước lại rất nhiều, không thích nghe người khác cằn nhằn hay quản thúc hắn, nếu không thì tất nhiên kết cục sẽ rất thảm. Có thể khiến hắn nghe lời, trên đời này cũng chỉ có vài người thôi.
Một lúc sau, bỗng nghe Vệ Huyên nói:
“Các ngươi ra ngoài đi.”
An ma ma vội nói:
“Tiểu chủ tử vừa mới uống thuốc xong, vẫn còn chưa khỏe, hay là cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Vừa dứt lời, liền cho người múc nước tới để Vệ Huyên rửa mặt.
Vệ Huyên lạnh nhạt đồng ý.
Chờ Vệ Huyên mặc áo ngủ vào, lúc đệm chăn cũng được hong đến độ ấm vừa phải, Vệ Huyên mở miệng nói:
“Được rồi, các ngươi lui ra đi.”
Con cháu nhà giàu dù là nam tử thì trước mười tuổi vẫn sẽ có người ngủ dưới đất trong phòng, An ma ma vẫn luôn dốc sức hầu hạ Vệ Huyên không nhờ người khác, cho nên đâu thể để mình ở trong phòng? Đang định nói gì đó, lại thấy nam hài trên giường nhìn lướt qua đây, không hiểu sao An ma ma lại run lên, lúc nhìn kỹ thì lại phát hiện sự nóng nảy, kiêu căng giữa hai chân mày hắn đã dần tan mất
“Đi ra ngoài đi, để Lộ Bình ở lại đây là được rồi.”
Vệ Huyên lại nói.
Mặc dù An ma ma không yên tâm thì cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, để Lộ Bình đã mặc quần áo mới sạch sẽ tiến vào.
Lộ Bình là cô nhi, được một tên ăn mày nuôi đến khi năm tuổi, có duyên được quản sự của Trấn Nam Hầu phủ xuất ngoại chọn mua. Vị quản sự kia còn phá lệ đưa hắn tiến vào Trấn Nam Hầu phủ ký khế ước làm người hầu làm việc nặng ở ngoài viện, chờ hắn lớn hơn một chút thì sẽ phái đến làm tùy tùng bên cạnh công tử. Có thể là vì không đủ dinh dưỡng nên lớn lên hắn vẫn gầy gò, đen đúa, lúc này mặc quần áo của tú nương chuyên may đồ cho Vệ Huyên thì vẫn không che dấu được vẻ ngoài của hắn.
Rất nhiều người không hiểu tại sao Vệ Huyên lại vừa mắt với một tên xấu xí, đen đúa như vậy, vốn tưởng là vì vui nên mới dẫn theo, nhưng việc hôm qua đã khiến người ta ý thức được, hình như Vệ Huyên không chỉ đùa vui.
Vệ Huyên nhìn Lộ Bình, phất tay, ném quyển sách vỡ lòng để cho người bên cạnh hắn biết chữ, cũng không quan tâm tới vẻ mặt đầy khó hiểu của Lộ Bình.
Chỉ cần nhìn thấy Lộ Bình, hắn sẽ nhớ tới tin A Uyển qua đời vào kiếp trước, đau tới tận tâm can.
Nếu —— mọi chuyện có thể làm lại từ đầu……
Được thôi, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười vặn