Chương 154
Editor: Dom
“A Uyển……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, toàn thân tản ra hơi thở cực nóng thuộc về phái nam, khiến nhiệt độ đêm Trung thu vốn lạnh lẽo lại ấm lên, chút lạnh lẽo vốn có cũng biến mất, khiến cho da thịt từ từ chuyển sang màu đỏ nhạt.
Màu cực đẹp.
Càng đẹp hơn chính là sắc mặt chịu đựng rồi lại khó chịu của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể nhìn một mình hắn, khiến hắn vô cùng kích động, máu toàn thân như dồn về chỗ dưới thân, trong nháy mắt đã giương cung bạt kiếm.
Ngón tay với vết chai mỏng thuộc về phái nam dọc theo chân nàng hướng lên bụng, đến khi đến phần trong đùi nàng, sau đó nàng không khỏi khép chặt hai chân lại ……
Cảm giác đau đớn lúc bị xé rách đột nhiên truyền đến, khiến thân thể nàng căng cứng, không còn mềm mại thuận theo như trước, người cứng đờ trong lòng hắn, đầu óc vốn choáng váng vì say rượu cũng lập tức tỉnh táo.
Đau đến tỉnh rượu, đúng là một chuyện tàn nhẫn.
“Chàng……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, tức giận cắn một cái vào vai hắn, để lại vết dấu răng.
“…… Không sao, nàng cắn đi.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng, hôn lên khuôn mặt trắng bệch toát mồ hôi lạnh của nàng, không ngừng trấn an, chịu đựng cảm giác dưới thân, nhỏ giọng dỗ nàng, không dám chuyển động.
A Uyển liều mạng hít thở, run rẩy hỏi:
“Chàng về khi nào vậy?”
“Hình như là giờ Tý một khắc, hoặc là canh ba…… Tiếc là không thể về sớm hơn để ngắm trăng với nàng.”
Giọng hắn khàn khàn, phảng phất chút mê người thuộc về nam nhân, nghe vào tai, màng nhĩ như muốn nhũn ra.
“Sau đó liền leo lên giường sao?”
Giọng nàng vẫn vậy, nhưng lại có cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi.
Nghe được lời nói thẳng thắn của nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn vốn đỏ nay càng đỏ hơn, đôi mắt lại sáng đến kinh người, đuôi mắt hơi đỏ lên, cũng không biết là kích động, hay là trên đường về không được nghỉ ngơi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, thân thể hai người dán sát vào nhau, hơi ngượng ngùng nói, “Dù sao, dù sao, chúng ta vẫn luôn muốn……”
Sau khoảng thời gian dịu lại, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy bớt đau, nhưng vẫn giữ hắn, không cho hắn động đậy, tiếp tục dùng đề tài này để chuyển hướng sự đau đớn:
“Vừa về đã tắm chưa?”
Nói rồi, nàng nhân cơ hội ngửi cổ hắn, thấy không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi trầm hương thuộc về hắn, có thể thấy là đã tắm rửa sạch sẽ rồi.
“Đương nhiên là tắm sạch rồi, nhưng là tắm nước lạnh……”
Hắn cũng không dám để người bẩn thỉu mà lên giường luôn, A Uyển yếu ớt thế nào, hắn đều biết, nên sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường ôm nàng.
Sau đó lại bị cắn một cái, liền nghe nàng mắng:
“Tắm nước lạnh gì chứ, tắm nước lạnh nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, chàng đừng tưởng bây giờ còn trẻ mà có thể làm bậy!”
Hắn lập tức cười nói:
“Vậy sau này ta không tắm……”
A Uyển không nói gì nữa.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, nhất là trong lúc này, nói nhiều đến mấy thì cũng không thể coi nhẹ cảm giác khác thường của thân thể, còn mồ hôi trên trán hắn càng ngày càng nhiều, nhịn sắp hỏng mất, căng đến mức nàng thấy trướng, vừa đau vừa tê dại, trong lòng không khỏi sợ hãi, thậm chí không dám cúi đầu nhìn, sợ phải nhìn thấy cảnh gì đáng sợ.
“Khụ, A Uyển, hôm nay nàng…… Sẽ không còn muốn nói chuyện nhân sinh với ta chứ?”
Giọng hắn hơi thấp thỏm, cảm thấy nếu nàng lại nói chuyện nhân sinh, chắc chắn hắn sẽ hỏng mất, có thể nói với nàng mấy lời này, đã là giới hạn chịu đựng của hắn.
A Uyển liếc mắt nhìn hắn, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng. Nàng nghĩ, dù sao mình cũng lớn tuổi hơn hắn, hắn cũng không biết gì, để hắn làm lung tung rồi làm mình bị thương như một tiểu tử chưa hiểu sự đời, thà mình cứ thả lỏng, kết thúc sớm là được rồi. Dù sao, nghe nói lần đầu tiên của nữ nhân sẽ không cảm thấy vui sướng gì, kết thúc sớm một chút thì tốt.
“A Uyển……”
Thấy nàng thả lỏng, trong lòng hắn mừng như điên, nhưng cũng không dám quá kích động khiến nàng bị thương, nhẹ nhàng vỗ về vòng eo nàng, sau đó trầm hạ thân xuống.
Gió đêm mùa thu từ ô cửa sổ thổi vào, màn lụa mỏng manh màu xanh tung bay để lộ chăn gối hỗn loạn bên trong, rất lâu sau mới lắng lại.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, A Uyển cảm thấy mình như một con cá thiếu nước, vừa khát vừa mệt, chỉ có thể động đậy ngón tay trong vô vọng, ngay cả xoay người cũng thấy mệt, nhắm mắt lại không nghĩ gì nữa, đầu óc nặng nề, choáng váng, chẳng mấy chốc đã nửa tỉnh nửa mê.
Người đằng sau sát lại, ôm lấy eo nàng, đặt một bàn tay lên ngực nàng, ngón tay nhẹ nhàng vân vê đóa hồng mai kia, nói với giọng đặc trưng của phái nam:
“Có mệt không, ta đi múc nước rửa ráy cho nàng nhé.”
Sau một lúc lâu không thấy nàng nói gì, nhưng hắn cũng không quan tâm, đắp chăn cho nàng, lau tóc mái đẫm mồ hôi của nàng, rồi mới vén màn lên xuống giường, cẩn thận khép lại, sợ gió đêm lọt vào khiến nàng lạnh.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ cạnh tường trong phòng đặt một chiếc cung đăng*, ánh đèn cũng không quá sáng, chiếu vào thân thể thiếu niên đang khom người nhặt quần áo lên, có thể thấy được dấu vết ái muội trên bờ vai rộng lớn, sau đó bị áo lót to rộng, màu trắng che đi.
*Cung đăng: Đèn lồng dùng trong cung đình, dùng the lụa và thủy tinh bao lấy khung bằng gỗ, bên ngoài vẽ các loại hoa văn, còn gọi là cung đình hoa đăng. Là một trong những sản phẩm thủ công đặc sắc của Trung Quốc, nổi tiếng với vẻ đẹp lộng lẫy sang trọng, mang đậm phong thái cung đình. Trong một thời gian dài là đồ dụng đặc dụng trong cung đình, trừ công dụng chiếu sáng, còn xứng đáng là thứ trang sức tinh tế phức tạp, là biểu trưng cho sự xa hoa phú quý của bậc đế vương. Cung đăng chính thống có hình bát giác hoặc lục giác, tứ giác, trên các mặt thường vẽ hoa văn, thường là long phượng trình tường, phúc thọ duyên niên, cát tường như ý....
Nha hoàn gác đêm Thanh Hoàn đỏ mặt cúi đầu bưng nước ấm đã chuẩn bị xong vào, sau đó cúi đầu nhanh chóng ra ngoài, che tấm bình phong trong phòng lại, vỗ gương mặt đỏ bừng của mình, nghĩ đến những tiếng thở dốc ái muội vang lên trong phòng lúc vừa rồi, vô cùng xấu hổ, nghĩ trong lòng, rốt cuộc Thế tử và Quận chúa cũng viên phòng, sau này có cần để Tạ ma ma tới gác đêm thì tốt hơn không?
“A Uyển, A Uyển, dậy đi, uống chút nước……”
A Uyển đã sắp ngủ rồi, lúc bị đánh thức lần nữa, liền muốn phát hỏa, cho đến khi nước mát được đưa tới, mới miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy thiếu niên xõa tóc, khuôn mặt xinh đẹp trong bóng đêm như nữ quỷ đang ôm mình đút nước, lại lười phát hỏa, uống nước xong rồi ngủ tiếp.
Nhưng mà, tuy ngủ tiếp, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được, thiếu niên trước giường đang lau người cho nàng, lúc chuẩn bị lau chỗ giữa hai chân, nàng vô thức muốn khép chặt lại, eo bị một bàn tay thoáng dùng sức ấn xuống, khiến thân thể nàng trở nên mềm mại, không ra còn chút sức, sau đó bị chỉnh thành một tư thế xấu hổ.
“Vệ Huyên……”
Nàng lẩm bẩm tên của hắn.
“Ta ở đây.”
Khi giọng nam bị đè nén vang lên, một nụ hôn khẽ rơi xuống trên mặt nàng
Bằng một cách nào đó, nụ hôn này khiến nàng bình tĩnh lại, như cảm nhận được sự thương tiếc và tình cảm phức tạp được đè nén trong nụ hôn đó, khiến trong lòng nàng không khỏi chua xót.
Lúc Vệ Huyên lau người cho nàng, đặc biệt kiểm tra phần dưới, phát hiện tuy hắn hết sức kiềm chế, nhưng người yếu ớt này vẫn bị thương, chỗ đó hơi sưng đỏ, trầy da, như sắp chảy máu vậy, tìm thuốc đã chuẩn bị sẵn để bôi cho nàng trước, rồi cẩn thận mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng vào cho nàng.
Đôi mày cau có cuối cùng cũng dãn ra nhiều, nàng cúi đầu, tiếp tục ngủ ngon lành, cả người đều vùi vào chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh như hoa, trông mỏng manh không chịu được.
Lúc nàng yếu ớt, giống như thủy tinh dễ vỡ, không cẩn thận sẽ bị ngoại lực phá hủy; nhưng lúc nàng kiên cường, lại giống như lá hương bồ dẻo dai, bất chấp mưa gió.
Sau khi lau người, hắn cũng lên giường, ôm người đã ngủ say vào lòng, ngửi mùi hương trên người nàng, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng hắn cũng có được nàng!
Thở dài một tiếng thỏa mãn, hắn yên tâm chìm vào giấc ngủ.
****
Tỉnh lại sau khi rượu, không chỉ đau đầu, mà cả người đều đau.
A Uyển cảm thấy mình là người say rượu đáng thương nhất thiên hạ, đầu căng đến khó chịu, thân thể cũng mệt mỏi không chịu nổi, đặc biệt là hai chân và eo đều mềm nhũn, dường như không thể nhúc nhích được, khiến nàng cho rằng mình đã trèo đèo vượt núi trăm dặm.
Hai mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng mờ ảo, thừ ra một lát, mới chống tay từ từ ngồi dậy, vén màn ra.
Ánh sáng rực rõ chiếu vào, chứng tỏ bây giờ vẫn chưa muộn.
A Uyển nhìn thoáng qua cây đào ngoài cửa sổ, thật sự không chịu nổi, lại quay về giường, trùm chăn ngủ tiếp.
Đang mơ màng ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, tuy đã hạ thấp giọng, nhưng vẫn nghe ra cuộc trò chuyện đó là của một nam một nữ, trong đầu còn đang nghĩ hai giọng nói này rất quen, bên giường liền có người đi vào, ngồi ở đó.
“A Uyển, dậy ăn chút gì trước đã rồi ngủ tiếp.”
A Uyển đưa lưng về phía hắn, không quan tâm đến hắn, nhắm mắt.
Sau đó nàng bị hắn ôm lên, khiến nàng không thể không mở mắt, liền thấy một thiếu niên mặc áo gấm màu đỏ sẫm, tóc dài đen bóng được vấn cao lên bằng một cái kim quan xa hoa, có vài sợi vương xuống ngực hắn, màu đỏ sẫm và màu đen càng tôn lên dung nhan tuyệt mỹ đó, khiến nàng nhìn mà hoa mắt.
Lúc nhìn thấy hắn, rốt cuộc ký ức tối qua cũng ùa về, cũng nhớ tới vì sao lúc này mình vẫn còn nằm ườn trên giường. Nhất thời, không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn, đành xụ mặt, cố gắng để mình không cảm