Chương 22
Translator: Poinsettia
Có lẽ do đường đi vất vả, hoặc là khi xuống xe có chút gió thổi đến, A Uyển bất ngờ đổ bệnh ngay trong đêm trở về kinh thành.
Khi thuộc hạ của Hoài Ân Bá phủ nghe tin Trưởng Công chúa Khang Nghi cho người đến Thái Y viện mời Thái y, họ không ngạc nhiên chút nào, chuyện này thường xảy ra trong vài năm trước khi Quận chúa Thọ An ra đời. Không chỉ có người bên Thái y quen với chuyện này, mà đến bọn họ cũng quen cả rồi, nếu một ngày nghe tin Quận chúa Thọ An không thể chống lại cái chết thì cũng hết sức là chuyện bình thường.
Mặc dù thói quen đã thành thói quen nhưng cả Hoài Ân Bá phủ vẫn rất căng thẳng vì căn bệnh của A Uyển, các chủ tử căng thẳng, làm thuộc hạ bên dưới cũng không dám tỏ vẻ gì. Vì vậy mọi người trong Hoài Ân Bá phủ đều an phận mà vùi đầu làm việc, không dám đối mặt như những vị chủ tử khác.
Lẽ ra ngày hôm sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi hồi kinh, sẽ là ngày nàng định vào cung thăm Thái hậu, Hoàng hậu và các Quý nhân khác trong cung, nhưng vì bệnh nặng của A Uyển nên nàng không thể đi xa.
La Diệp sờ trán đứa con đang nằm trên giường, phát hiện nhiệt độ không cao như đêm qua nên nói với người vợ vẻ mặt hốc hác đang đứng bên giường: “A Viên, nàng đi nghỉ ngơi chút đi, đừng để bị ốm . "
Trưởng Công chúa Khang Nghi miễn cưỡng nói: "Nhìn A Uyển thế này, thiếp đâu còn tâm trí mà ngủ được? May mà giờ đã đỡ sốt hơn ..." Mặc dù cơ thể con gái thỉnh thoảng sẽ sinh ốm vặt hay ốm nặng nhưng lần nào cũng khiến Trưởng Công chúa Khang Nghi đều đau khổ tột cùng, không bao giờ dám xem nhẹ, vì sợ đứa con gái yếu đuối như vậy không cẩn thận mà vô tình ra đi.
La Diệp nghe xong, liền cảm thấy vô cùng thương xót.
Khi A Uyển mê man ở trên giường bị gọi dậy uống thuốc , nàng nhìn thấy phụ mẫu bên giường, dù sao nàng cũng đã quen với việc này, mỗi lần ốm đau, đều là mẫu thân Trưởng Công chúa Khang Nghi và phụ thân Phò mã canh bên cạnh, chưa bao giờ thay đổi. Thậm chí so với phụ thân, trong cuộc đời bảy năm ngắn ngủi, mẫu thân Công chúa Khang Nghi hầu như chưa bao giờ rời nàng khỏi tầm mắt.
“Nương……” Nàng khàn giọng nói, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên mặt của mẫu thân, nói với nàng: "A Uyển đỡ hơn nhiều nhiều, nương cùng cha đi nghỉ ngơi đi."
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười, cho nàng uống thuốc, đợi nàng đi ngủ, ngồi một hồi rồi mới đứng dậy rời đi.
Đến xế chiều, A Uyển cuối cùng cũng lấy lại tinh thần một chút, đã có thể ngồi dậy và ăn được một số thức ăn nhẹ dễ tiêu.
Đại Phu nhân Lâm thị cùng Nhị Phu nhân Cố thị, Tứ Phu nhân Thường thị cùng Ngũ Phu nhân Trần thị đều đến thăm.
Nhị Phu nhân là người nhiều chuyện, mồm mép cũng nhanh nhẹn, gặp mặt liền nói với A Uyển: “A Uyển phải mau khỏe lại nhé, mấy tỷ muội của người đều mong gặp A Uyển thôi, như Linh nha đầu cùng Du nha đầu, tối hôm qua khi nghe tin người trở về, hai đứa vẫn luôn ở nhắc đi nhắc lại muội muội đây này, sáng sớm liền nói muốn qua đây chơi với Tiểu Quận chúa, mà nghe nói người thân thể không khoẻ, mấy đứa đều lo lắng vô cùng……”
Vài vị phu nhân khác sau khi nghe xong, không nhịn được khẽ cong khóe môi, hơi hơi cúi đầu.
Nha đầu Linh và nha đầu Du trong miệng của Nhị Phu nhân là Tam cô nương La Ký Linh và Ngũ cô nương La Ký Du ở trong phủ này, cũng là hai cô nương của vợ cả bên nhị phòng.
Lão phu nhân trong phủ này tổng cổng có ba người con trai và hai người con gái, trong đó có một người con trai mất lúc ba tuổi, hai người con trai và hai người con gái còn lại đều đã lớn. Trừ hai người cô đã thành thân ra, Trưởng tử La Quân cùng Tam tử La Diệp đều là con vợ cả, các vị lão gia khác đều là con vợ lẽ.
Nhị lão gia La Minh là được sinh ra bởi Di nương luôn được sủng ái bên cạnh Lão thái gia, khiến địa vị của Nhị lão gia trong phủ chỉ đứng sau hai huynh đệ của vợ cả, mấy cô nương sinh ra bên nhị phòng cũng kiêu ngạo hơn so với bên vợ lẽ một chút. Tuy rằng nhị phòng cũng không thể so với con cả ở đại phòng cùng tam phòng được, nhưng có điều Nhị phu nhân cũng là người biết ứng xử, khiến cho nhị phòng trở nên có cảm giác tồn tại hơn, không giống như tứ phòng, ngũ phòng và lục phòng, đều sắp biến thành người vô hình rồi.
Nhưng có lúc mồm miệng của nàng cũng khiến người khác khó chịu, sự tình không liên quan gì đến nàng ta cũng có thể kéo vào nói, hơn nữa sau khi nghe người khác dở khóc dở cười, lại còn cảm thấy rất ra dáng.
A Uyển tất nhiên sẽ không để ý những lời của vị Nhị bá mẫu này trong lòng, bởi vì nàng thường xuyên đau ốm nhiều, cần nghỉ ngơi nên không quen các đường tỷ muội trong phủ này, người duy nhất nàng thân thiết chỉ có Đại Đường tỷ La Ký Dao của đại phòng. Nhưng nàng vẫn tươi cười và cảm ơn sự quan tâm của hai vị Đường tỷ đó.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi một bên mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy chị em dâu, khi nhìn thấy con gái mình bắt đầu cảm thấy uể oải, liền muốn tiễn khách thì thấy Dư ma ma bước vào, kéo rèm lên và thấy vài người đang đến thăm trong phòng, vội vàng chạy đến để thỉnh an.
Các Phu nhân biết bà là ma ma luôn bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Nghi mà Công chúa luôn quý trọng, đương nhiên cũng không dám nhờ vả gì, lễ phép nhận nửa lễ của bà, liền vội bảo bà không cần đa lễ.
Đại Phu nhân thấy Dư ma ma vừa mới tới, liền biết có chuyện nên đứng dậy nói: "Công chúa, ta nhớ là còn bận một số việc, nên không phiền người nữa. Khi nào A Uyển cảm thấy đỡ hơn, ta sẽ bảo Dao nha đầu đến gặp muội muội chơi."
Trưởng Công chúa Khang Nghi sau khi nghe xong, liền cười nói: “Đã vậy thì Đại tẩu cứ đi bận việc đi. Họa Phiến, tiễn Đại phu nhân.”
“Đâu cần tiễn ta cơ chứ, ta cũng không phải không biết đường, không cần bận đi tiễn đâu.” Đại phu nhân cười nói, cử chỉ từ chối như này, sẽ không làm người ta cảm thấy nàng khách khí, ngược lại còn cảm thấy nàng thân thiết lại tự nhiên, coi tam phòng bọn họ như người một nhà.
Trưởng Công chúa Khang Nghi rất thích vị Đại tẩu nhanh nhẹn hiểu chuyện này loại này, Hoài Ân Bá phủ tuy rằng dần dần xuống dốc, nhưng nếu là cưới đúng