Chương 45
Editor: Vermouth
Đến khi sắc trời gần tối, A Uyển vừa dùng xong bữa tối đang ngồi ở hành lang sử dụng còi chơi với hai con ngỗng trắng thì nghe hạ nhân đến báo Vệ Huyên đến.
A Uyển nghe được thì khẽ giật mình, nhìn sắc trời, giờ đã là cuối xuân, ngày dài đêm ngắn, trời tối đến muộn hơn trước kia, trời chiều cũng ở lại chân trời nhiều hơn chút. Vệ Huyên bây giờ tới, chẳng phải là mới từ Hạc Sơn trở về sao?
Nghĩ đến hôm nay lo lắng cho hắn, trong lòng A Uyển có chút tức giận, chờ tiểu quỷ kia chạy tới, nàng liền nhìn hắn chằm chằm.
"A Uyển?" Vệ Huyên không biết nàng làm sao vậy, sao nhìn hắn chằm chằm như thế, cảm giác rất lâu không gặp, khiến hắn có chút hốt hoảng.
Từ khi hắn mở mắt trở lại thế gian này một lần nữa, sau khi gặp được A Uyển, nàng luôn bình thản, không chút xao động, khiến hắn thỉnh thoảng cũng có chút uể oải. Biết nàng quá lâu, hắn biết A Uyển càng bình tĩnh thì chứng minh nàng căn bản không để hắn ở trong lòng, mặc hắn làm loạn thế nào, nàng cũng không để ở trong lòng. Mặc dù điều này có liên quan lớn đến việc sức khỏe A Uyển không tốt phải tránh cảm xúc bất ổn, nhưng hắn vẫn không thể tránh khỏi có chút khó chịu.
Nhưng bây giờ, thấy đôi mắt nàng hơi mở, trong mắt chứa chút giận dữ, trong lòng không khỏi vui mừng. Cảm giác này giống như uống rượu lắng đọng năm tháng, mang theo hơi men ngà ngà, cả người đều có thể trầm luân.
Tốt quá, A Uyển đã bắt đầu nhìn thẳng vào hắn, rất nhanh nàng sẽ toàn tâm toàn ý chui vào ngực của hắn.
"Có bị thương không?" A Uyển nhìn hắn, phát hiện quần áo của hắn hơi lộn xộn, vạt áo choàng dính chút bùn đất, nghĩ đến đi trong núi luôn có thị vệ mở đường, cũng biết dính chút vết bẩn nhưng sẽ không bị thương.
Vệ Huyên vui vẻ trong lòng, ngoan ngoãn lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh A Uyển, nha hoàn bưng trà đến hắn cũng không để ý, hôn lên mặt A Uyển một cái, kéo bàn tay hơi lạnh của nàng nói: "Tiểu Hoàng thúc không tìm thấy hạc tiên, hồi cung rồi. Hắn nói không thể tặng nàng một con hạc tiên làm quà gặp mặt rất áy náy, ngày khác hắn tự mình đi tìm mấy con hạc trắng để tặng cho nàng. Đến lúc đó nếu nàng không thích thì làm thịt ăn."
A Uyển nghe xong khóe miệng hơi co rút, nhớ tới lời Mạnh Vân, bèn nói: "Cảm ơn tiểu cữu thay ta, cái đó không cần đâu, nếu đệ không có chuyện gì thì cố gắng học tập tốt ở trong cung, đừng đi gây chuyện nữa." Mặc dù cảm thấy địa vị của Vinh vương có chút tế nhị nhưng có mấy lời khó nói, đành phải bảo hắn ngoan chút, đừng có suốt ngày đi gây chuyện.
Bởi vì Vệ Huyên thường lắc lư ở trước mặt, chuyện A Uyển trước kia không chú ý gần đây cũng để tâm mấy phần, không khỏi cảm thấy địa vị của Vệ Huyên trong lòng hai vị đại nhân trong cung có chút kỳ lạ. Trong lòng có loại cảm giác vi diệu, cho nên không khỏi có hơi lo lắng cho tình cảnh của hắn, sợ bên ngoài nhìn là vẻ vang, bên trong không thể tả.
A Uyển quan sát kỹ tiểu quỷ này, vẻ ngoài rất ưa nhìn, lúc ngoan ngoãn khiến cho người ta hận không thể nâng lên tận trời, quả thực là đệ đệ tốt trăm năm có một, người ta sao có thể không thích - điều kiện tiên quyết là hắn đừng có gây chuyện nữa.
Vệ Huyên thờ ơ gật đầu, A Uyển trông bộ dạng này của hắn là biết hắn vốn không để trong lòng, lập tức tức giận véo thịt trên mặt hắn, lúc hắn giả vờ kêu đau thảm thiết mới buông tay ra rồi xoa xoa cho hắn hỏi: "Đệ đến làm gì?"
Vệ Huyên cầm cái còi gỗ của nàng, cũng mặc kệ bên trên còn dính nước bọt của nàng không, thổi còi, gọi hai con ngỗng trắng lớn đến chà đạp, hai con ngỗng trắng lớn trông hung dữ vậy mà lại ngoan ngoãn đứng ở đó cho hắn dùng chân đạp, bộ dạng ngốc manh [*] kia, thật sự uổng công bọn chúng lớn lên với bộ dạng hung dữ như vậy.
[*] Ngốc nghếch đáng yêu.
"Đệ đừng bắt nạt bọn chúng!" A Uyển nhìn không nổi nữa, hai con ngỗng trắng này có linh tính nàng rất yêu quý chúng, thời tiết ấm áp thì sẽ ra ngoài tìm bọn chúng chơi đùa một lát, chính mình cũng không nỡ bắt nạt bọn chúng.
Vệ Huyên thấy bộ dạng bảo vệ của A Uyển, trong lòng có dự cảm không tốt, hắn đưa hai con ngỗng trắng tới cho A Uyển giải sầu, không phải đưa tới tranh giành tình cảm với hắn, nhân lúc A Uyển không chú ý, duỗi thẳng chân đạp một cú vào mông một con, đạp nó kêu to quác quác, khi A Uyển trừng mắt tới, vội nói: "Ta sợ nàng lo lắng, cho nên đến nói một tiếng với nàng, hơn nữa ta sắp phải ở trong cung cùng Hoàng tổ mẫu lễ Phật trai giới, có thể ba ngày không xuất cung, cho nên bây giờ đến thăm nàng một chút." Miễn cho ba ngày không gặp được nàng khó chịu quá độ.
"À, hóa ra là vậy." Trong lòng A Uyển có chút kỳ lạ, bản thân Thái hậu lễ Phật ăn chay, gọi một thằng nhóc đến đến làm cái gì? Cho dù yêu thương Vệ Huyên cũng không cần yêu thương để tâm đến vậy?
"Còn nữa, mấy ngày nữa sư muội của Võ sư phụ dạy ta võ công đến, đến lúc đó nàng bắt đầu học bộ quyền pháp rèn luyện sức khỏe với nàng ta, không được lười biếng."
A Uyển ngây ngốc một chút, "Học cái gì?"
Nhìn bộ dạng của nàng, Vệ Huyên biết nàng không để mình ở trong lòng, lập tức bất mãn trong lòng, cắn má nàng một cái, nói: "Không phải năm ngoái ta nói với nàng, chờ thời tiết ấm áp sẽ tìm một nữ sư phụ cho nàng, cũng không phải bảo nàng tập võ mà là theo nàng ta học quyền rèn luyện sức khỏe."
Nghe hắn nói như vậy, A Uyển nhớ lại, cảm thấy có chút cảm động, sờ đầu tên nhóc này, cũng không biết nói cái gì cho phải. Lúc ấy cảm thấy tuổi hắn còn nhỏ, tính tình lại khó bảo như vậy, vốn không để ở trong lòng, cũng không ngờ hắn nghiêm túc.
Mặc dù lúc gặp hắn ở Hạc Châu, tiểu quỷ này vừa kỳ lạ vừa quái gở, khiến nàng chịu tội nhưng sau hơn nửa năm trời tiếp xúc, phát hiện ra tuy hắn là đứa trẻ khó bảo, nhưng thật sự moi tim móc phổi đối tốt với một người, không nuốt lời. Lòng của nàng cũng làm bằng thịt, cho dù ngay từ đầu không thích những gì hắn làm nhưng những ngày này ở chung, chỉ coi mình có thêm một đệ đệ, trong lòng cũng vô cùng thích hắn.
Haiz, nếu như tên nhóc này đệ đệ ruột của nàng thì tốt!
"Cảm ơn." A Uyển cảm động nói.
Vệ Huyên chớp mắt, nói: "Nàng là Thế tử phi của ta, ta tất nhiên phải đối xử tốt với nàng, về sau cũng sẽ đối xử thật tốt thật tốt với nàng."
A Uyển: "..." Uổng công cảm động!
***
Thái hậu hàng năm sau ngày Phật Đản luôn bỏ ra ba ngày ở Phật đường cung Nhân Thọ ăn chay niệm Phật, thói quen này vài chục năm chưa thay đổi, nhiều người trong cung cũng đã hình thành thói quen.
Trước kia Thái hậu chỉ tự mình như vậy, về sau sau khi Vệ Huyên sinh ra, Thái hậu ôm vào cung nuôi dưỡng và tạo thành một thói quen khác, hàng năm đều phải dẫn theo Vệ Huyên cùng lễ Phật ăn chay, nếu Vệ Huyên quấy nhiễu không đi, Thái hậu yêu thương hắn sẽ vô cùng tức giận, người người trong cung cảm thấy bất an.
Hôm nay là ngày trai giới thứ hai Vệ Huyên ở trong cung, hắn mặc quần áo màu trắng ở trên người, cầm một chuỗi phật châu nhỏ trong tay, ngồi ở trên đệm hương bồ, nhìn bức tượng Phật trang nghiêm trong Phật đường, ánh mắt thâm thúy.
Về sau, ánh mắt của hắn hơi thay đổi, nhìn về bài vị đặt ở cách đó không xa.
Trước kia hắn không hiểu vì sao bài vị này để ở nơi này, về sau mới hiểu mục đích Thái hậu để ở chỗ này, trong đầu không khỏi có chút chua chát.
Có vài người chết rồi khiến người sống nhớ cả cuộc đời, có vài người còn sống, chỉ có thể làm thế thân của người chết.
Cậu bé rũ mí mắt, thế thân thì làm sao? Hắn là hắn, cho dù chính chủ tới, vẫn là hắn!
Cho nên, lần này đừng nghĩ rằng lại tìm người giống như đúc tới là có thể cướp của hắn đi.
***
Qua mấy ngày, nữ sư phụ Vệ Huyên nói rốt cuộc đã đến.
Vệ Huyên tự mình dẫn nàng đến.
Mới gặp, A Uyển chỉ cảm thấy đây là một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi rất bình thường, khuôn mặt thanh tú, mặc váy vải áo gai, thân mình giống như cành liễu, giống như một thiếu nữ rất bình thường, thật sự không tưởng tượng ra được nàng là người tập võ. Chỉ là, lúc nàng bắt đầu thể hiện chiêu thức, đánh bộ quyền pháp, khí thế cả người cũng thay đổi, ánh mắt như kiếm sắc ra khỏi vỏ, bén nhọn vô cùng.
Chờ thiếu nữ thu quyền đứng nghiêm, lại biến thành thiếu nữ an tĩnh giống như cành liễu.
Thiếu nữ cung kính hành lễ với A Uyển: "Liễu Tiêu bái kiến Quận chúa."
Vệ Huyên thấy bộ dạng ngạc nhiên của A Uyển, nói với nàng: "Võ công Liễu Tiêu không tệ, sư môn bọn họ là Nghĩa Quyền trang nổi danh, tiếc là mười năm gần đây suy tàn nhưng võ công vẫn còn, đối phó với mấy đại nam nhân không thành vấn đề. Về sau nàng ra ngoài có thể dẫn nàng ta theo đề phòng bất trắc." Giải thích với A Uyển xong, lại nói với Liễu Tiêu: "Ngươi phải hiểu rõ từ đầu, dạy Quận chúa võ công rèn luyện cơ thể khỏe mạnh một chút, đừng khiến nàng mệt nhọc."
"Vâng." Liễu Tiêu ngẩng đầu nhìn A Uyển một chút, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Mặc dù không biết Liễu Tiêu có thể dạy cơ thể nhỏ bé của mình võ công gì nhưng tấm lòng thành của Vệ Huyên, A Uyển vẫn nhận, gọi Thanh Yên dẫn Liễu Tiêu xuống dưới thu xếp, về sau Liễu Tiêu giống như nha hoàn trong phủ, nhận tiền lương hàng tháng cho đại nha hoàn, còn có các loại trang sức quần áo mỗi quý.
Chờ Liễu Tiêu lui xuống, Vệ Huyên nói với A Uyển: "Về sau nàng cùng Liễu Tiêu học tập, cố gắng rèn luyện thân thể, không cho phép ngại mệt mỏi. Nếu như mệt mỏi... cùng lắm thì, cùng lắm thì..." Vệ Huyên nhìn trời, vậy mà không biết nên nói thế nào mới tốt, hắn hận không thể nâng nàng trong lòng bàn tay, hầu hạ