Chương 47:
Editor: ABSolut
Khi một đứa trẻ bắt đầu giở trò lưu manh thì thật sự rất khó quản giáo, thấy hắn ăn vạ như thế, A Uyển chỉ có thể xem như bị đệ đệ hôn một cái, sau khi nhận lấy khăn do nha hoàn đưa tới lau mặt sạch sẽ lau mặt, nàng hỏi: "Mới sáng sớm, đệ tới làm gì? Hôm nay không cần vào cung sao?"
Chẳng lẽ lại trốn học? Đối với việc này, A Uyển thật sự là vô lực, sao tiểu Shota này lại thích trốn học như vậy chứ? Nhưng mà hết lần này tới lần khác hoàng đế lại chưa từng phạt hắn, các vị tiên sinh dạy học lại coi như không thấy, hoàn toàn không đi tố cáo, thế này cũng quá dung túng rồi?
Vệ Huyên phát hiện ra A Uyển thật là không hiểu phong tình, hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay để bản thân mình bình tĩnh một chút, trả lời: "Hôm qua nghe nói mọi người hồi kinh, nhưng bởi vì quá muộn cho nên đành phải đợi đến sáng nay mới đến đây thăm nàng, ta mang lễ vật đến cho nàng này."
"Lễ vật gì?"
A Uyển thuận miệng hỏi, sau đó nhớ tới chuyện thỉnh thoảng hắn thường tặng đồ tới phủ thì thở dài, kéo tay của hắn trở về phòng, nói: "Sau này đừng đưa tới nữa, những thứ như thuốc bổ này, trong phủ Công chúa cũng có, cũng không kém những thứ của đệ."
Vệ Huyên ngoan ngoãn để nàng dắt đi, bây giờ nàng muốn làm Đại tỷ tỷ chiếu cố hắn thì cứ tùy ý nàng, chờ sau khi bọn họ lớn lên thì cho nàng biết thật ra thì hắn không phải đệ đệ là được, bây giờ cứ để cho nàng thể hiện uy phong của tỷ tỷ một chút.
Cho nên hắn rất ngoan ngoãn nói: "Để ở nơi nào cũng là để, để mấy thứ đó thời gian dài thì hiệu quả cũng sẽ suy giảm, không bằng lấy tới cho nàng. Những thứ đó ở bên ngoài rất khó mua được, đối với thân thể nàng rất tốt."
Bé trai nâng khuôn mặt lên cười với nàng, đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, gương mặt kia trắng nõn sạch sẽ, lại mang theo vẻ phúng phính của trẻ con, giống như một chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp, dưới màu đỏ sẫm càng tăng thêm sắc hồng nhuận khỏe mạnh, cười đến mức lộ ra một hàng răng trắng nhỏ, càng đáng yêu thêm vạn phần, một đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như một đôi trân châu đen nhất phẩm được khảm trên cặp ngọc trắng thuần, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Chỉ cần nhìn thấy liền làm người ta yêu thích, đó là quyền lợi của nhóm tiểu Shota và tiểu Loli.
A Uyển nhìn cũng thích, xoa xoa đầu hắn, hỏi rõ sáng sớm hắn đến đây đã dùng đồ ăn sáng hay chưa rồi nắm tay hắn cùng đi dùng đồ ăn sáng.
Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, hai người ngồi ở thư phòng nhỏ của A Uyển nói chuyện, A Uyển hỏi: “Hài tử trong bụng Vương phi không có việc gì chứ?”
Vệ Huyên cầm bảng chữ mẫu A Uyển đang tập viết lên xem, nghe vậy thì cười với nàng: “Mẫu phi vẫn tốt, có phải nàng nghe được lời đồn đãi gì rồi đúng không? Không có việc gì, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không biết gì mà thôi.”
A Uyển nhìn bộ dáng không sợ hãi của hắn, trong lòng có chút bực bội, nói: "Nếu đã là một người không biết gì, vậy tại sao đệ phải giận dỗi với phụ vương đệ?"
Vệ Huyên nheo mắt lại, cầm bảng chữ mẫu che mặt, không để nàng thấy vẻ mặt của mình, âm thanh buồn buồn, nói: "Ai bảo mọi người đều nói nàng ta giống mẫu phi ta? Nàng ta trông như một cây tỏi, giống mẫu phi ta ở chỗ nào? Nàng không thấy dáng vẻ của phụ vương ta đâu, ánh mắt lúc nào cũng dán trên người nàng ta, ta nhìn không thoải mái. Dù sao thì ta cũng không thích nàng ta!"
Nghe thanh âm của hắn buồn buồn, nhất thời A Uyển có hơi áy náy, quả nhiên vẫn chỉ là đứa bé, mặc dù không có ấn tượng gì đối với mẫu thân ruột thịt, nhưng vẫn không cho phép có một nữ nhân đột nhiên xuất hiện, thay thế địa vị của mẫu thân mình. Trẻ con đều rất nhạy cảm, không chừng vào lúc này trong lòng còn khó chịu hơn nữa.
Nghĩ tới đây, A Uyển liền vỗ vỗ vai của hắn, an ủi nói: “Nếu không thích, sau này không để ý tới nàng ta nữa là được. Ngược lại Đào gia đã nhận lại nàng ta, sau này chưa chắc đệ sẽ gặp lại nàng ta, chớ vì một người ngoài mà tức giận với phụ vương đệ, không đáng giá."
Đợi A Uyển ôn tồn dỗ một hồi, rốt cuộc Vệ Huyên cũng ló mặt ra từ sau bảng chữ mẫu, cặp mắt sáng long lanh nhìn nàng. Thấy vậy A Uyển liền cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ quả nhiên là một đứa trẻ.
Lúc A Uyển bắt đầu dựa bàn luyện chữ, Vệ Huyên đã thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng lừa được nàng.
Ai thèm để ý nữ nhân kia giống mẫu phi hắn hay không? Cả hai kiếp hắn cũng chưa từng gặp được mẫu thân ruột thịt, hắn sớm đã không còn ấn tượng đối với mẫu thân thân sinh.
Ở kiếp trước, hắn cho là dáng vẻ Trịnh quý phi đã cho hắn cảm giác giống như là mẫu thân ruột thịt, sau đó phát hiện chẳng qua là Trịnh quý phi cũng đang lừa hắn, muốn dùng hắn thành một quân cờ để đối phó với kẻ địch, liền biết bà là chỉ là một nữ nhân có tâm tư rất nặng, đã hoàn toàn phá hư ảo tưởng về mẫu thân của hắn.
Về phần nữ nhân kia... Chẳng qua chỉ lợi dụng hắn để tiếp cận phụ vương mà thôi! Kiếp trước nàng có thể từ một cô nhi không nơi nương tựa mà leo được tới vị trí Thụy Vương phi tôn quý, kiếp này hắn cũng muốn nhìn xem nàng còn có thể xuất ra bản lĩnh gì đây?
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không đáng giá nhắc tới mà thôi.
Hắn chỉ muốn biết, người sau lưng nữ nhân này là ai, nàng có thể tiếp cận phụ vương là do người nào chỉ điểm, hay là nàng mượn nước đẩy thuyền, vì vinh hoa phú quý mà tới.
Kiếp trước hắn chết sớm, còn có rất nhiều điểm khó hiểu chưa giải thích được, đáng tiếc lúc ấy một lòng chỉ muốn báo thù cho A Uyển nên cũng không quá mức để ý những chuyện khác, bây giờ suy nghĩ một chút thì phát hiện trong đó còn rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ.
Nhưng mà hắn cũng không vội, bây giờ hắn có đủ thời gian để bày bố mọi việc.
A Uyển luyện chữ một hồi, phát hiện tiểu Shota bên cạnh đang im lặng đến mức kỳ quái, nàng quay đầu nhìn liền phát hiện hắn đang ngẩn người, cũng không biết hắn đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng đang lộ ra một nụ cười rất cổ quái, nụ cười này trên hơi không phù hợp với gương mặt xinh đẹp, chẳng lẽ hắn lại đang muốn đi chỉnh người nào sao?
"Biểu đệ!" A Uyển không khách khí véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Nếu như đệ không có việc gì thì cùng tỷ luyện chữ đi!"
Vệ Huyên bị nàng véo nên hoàn hồn lại, thấy nàng đưa bút tới thì chỉ đành phải ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi bên cạnh nàng, chờ sau khi nha hoàn mở trải giấy Tuyên Thành ra thì cùng nhau luyện chữ.
Ở phủ Công chúa ngây người nửa ngày, Vệ Huyên lại quấn lấy A Uyển muốn cùng nhau ngủ trưa, rốt cuộc cho đến tối mới lưu luyến không rời trở về phủ.
Trở lại Vương phủ, lúc Vệ Huyên đi ngang qua hoa viên thì nhìn thấy Vương phi mặc váy áo rộng thùng thình đang dắt nữ nhi Vệ Cẩn tản bộ dọc bên hồ, bụng của nàng đã hơi lộ ra, tính toán thời gian, hiện nay nàng đã có thai bảy tháng.
Lúc này mặt trời chiều đã ngả về phía tây, nhiệt độ không có nóng bức như lúc ban ngày, gió đêm phả vào mặt, rất thích hợp để đi tản bộ.
Kể từ sau khi Thụy Vương phi mang thai ba tháng, chỉ cần thời tiết đẹp, lúc chạng vạng tối nàng đều sẽ dẫn theo nữ nhi đến hoa viên trong phủ tản bộ, phụ nữ có thai phải đi lại nhiều, sau này lúc sinh nở mới thuận lợi.
Thụy Vương phi đang nói cười chỉ cho nữ nhi xem đôi uyên ương đang bơi trên mặt hồ ở trong hoa viên, nha hoàn bên cạnh nhắc nhở bà: "Vương phi, Thế tử tới."
Thụy Vương phi ngẩng đầu nhìn qua thấy Vệ Huyên đang đứng ở dưới hành lang nhìn về phía này, thần sắc có chút khó lường. Thụy Vương phi thấy đứa con riêng có vẻ mặt như vậy thì trong đầu liền có chút ấn tượng, gần đây mỗi khi bà gặp mặt đứa con riêng này thì luôn phát hiện ánh mắt của đứa con riêng này nhìn bà càng ngày càng kỳ lạ, may là bà vẫn bình tĩnh, nhưng cũng có thêm mấy phần thấp thỏm lo âu.
Cũng không phải bà sợ Vệ Huyên sẽ hại mình, mà bà cảm thấy một năm nay, Vệ Huyên càng ngày càng trở nên cổ quái, mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc hắn bị bệnh nặng một trận ở Hạc Châu sau đó liền thay đổi, tâm tình Thụy Vương phi vẫn luôn rất phức tạp, nhưng sau đó phát hiện hắn vẫn là Vệ Huyên như lúc trước, lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có thể là thần hồn nát thần tính, nhưng nếu người bên cạnh phát sinh biến hóa thì vẫn không khỏi sẽ suy nghĩ nhiều. Mà nàng cũng không biết rõ, vì sao Vệ Huyên ở trước mặt người khác luôn che giấu sự thay đổi của mình, nhưng từ trước tới giờ lại không che giấu ở trước mặt nàng, nàng không tin hành vi này của Vệ Huyên là đang tin tưởng mình.
Cho nên lúc này mới khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái lại lo lắng.
Đứa con riêng quậy phá lúc trước giờ lại trở nên thần thần bí bí, cũng không biết cái nào dễ đối phó hơn.
"Huyên Nhi về rồi à, có mệt không? Đã dùng bữa tối chưa? Lúc trước phụ vương con đã phái người về nói tối nay hắn sẽ về muộn một chút, bảo chúng ta không cần chờ hắn trở lại dùng bữa." Thụy Vương phi dắt nữ nhi đi tới, ôn hòa nói.
Vệ Huyên liếc nhìn bụng cao vút của bà, nói: "Lúc nãy đã ăn ở chỗ Khang Nghi cô cô rồi, tạm thời vẫn chưa đói, mẫu phi cùng muội muội cứ dùng bữa trước đi, không cần để ý đến ta. Đúng rồi, bụng của mẫu phi đã lớn, sau này lúc đi tản bộ ở hoa viên cũng phải cẩn thận một chút mới được, để cho nha hoàn bà tử đi theo, đừng đi một mình."
Mặc dù không biết trong lời hắn nói là ý gì, nhưng nội dung cũng là quan tâm bình thường, Thụy Vương phi đỡ thắt lưng, cười nói: "Ta đã biết, phiền Huyên Nhi phải quan tâm rồi."
Vệ Huyên nhàn nhạt đáp một tiếng, nói mấy câu nói liền rời đi.
Thụy Vương phi vuốt bụng, suy nghĩ sâu xa nhìn Vệ Huyên, luôn cảm thấy dường như Vệ Huyên đang rất chờ mong đứa bé trong bụng của nàng, cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không.
******
Quả thật Vệ Huyên rất mong đợi hài tử trong bụng Thụy Vương phi, nghĩ đến tiểu đệ đệ ngu xuẩn ở kiếp trước luôn chạy theo sau lưng hắn, nên Vệ Huyên hy vọng hắn nhanh nhanh ra đời, lớn lên, sau này mới có người để chơi.
Chỉ tiếc là, lần sinh đẻ này của Thụy Vương phi rất hung hiểm, cuối cùng đã dùng hết khí lực để sinh ra nhi tử, nhưng chính bà lại không thể chịu đựng được liền ra đi, giống như mẫu phi hắn vậy, không kịp liếc mắt nhìn hài tử mới vừa sinh ra đã buông tay nhân gian.
Cũng bởi vì vậy, ấn tượng của Vệ Huyên năm đó mới được bảy tuổi đối vị Thụy Vương phi Lý thị này nhạt nhòa, rất nhanh đã quên mất bà. Trong trí nhớ của hắn, nữ nhân này dù cho bực bội cũng không lên tiếng, bị kẹp giữa Thái hậu cùng phụ vương hắn thì luôn co mình giống như chim cút vậy, từ trước tới giờ đều không dám có chủ ý xấu gì, an phận thủ thường không giống một người làm kế mẫu, so với Thụy Vương phi đời thứ ba thì kém xa.
Hoặc là có thể nói là, nữ nhân này rất tự biết mình.
So với việc để một nữ nhân khác gây mưa tạo gió ở trong phủ này, Vệ Huyên cảm thấy vẫn nên để cho Lý thị tiếp tục làm cái chức Vương phi này đi.
Ít nhất, tính tình Lý thị này nhu hòa, đắn đo suy nghĩ thấy cũng tốt, sau này nếu A Uyển gả vào, Lý thị cũng không dám lấy thân phận mẹ chồng để đàn áp A Uyển, tất nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở để A Uyển làm chuyện mình thích.
Mặc dù Vệ Huyên không hiểu rõ những những xích mích giữa mẹ chồng con dâu, nhưng khi nhìn Thái hậu cùng những phu nhân quan lại khác tán gẫu thì cũng biết có đôi lúc mẹ chồng muốn giày vò con dâu, lý do thì thật sự là tùy tiện tìm được lúc nào cũng có, hắn thật không nỡ để cho A Uyển phải chịu tội.
Vệ Huyên càng nghĩ càng cảm thấy nếu Lý thị còn sống thật sự rất tốt, trong bụng liền có chủ ý, gọi An ma ma tới phân phó: "Từ ngày mai ngươi đi đến hầu hạ bên người mẫu phi đi."
An ma ma giật mình trợn to hai mắt, lập tức quỳ xuống khóc lóc nói: "Thế tử, lão nô làm sai chỗ nào? Ngài nói một tiếng lão nô lập tức đổi, xin thế tử ngàn vạn lần chớ đuổi lão nô đi!"
Bà chăm sóc thế tử lớn lên, ở trong lòng bà thế tử tựa như con của mình vậy, làm sao bà nỡ rời khỏi hắn.
Nghĩ tới đây, An ma ma càng là khóc lợi hại hơn.
Trán Vệ Huyên có hơi co rút đau đớn, nói: "Ai nói muốn đuổi bà đi? Chẳng qua là để cho ma ma đến chỗ mẫu phi hầu hạ một thời gian, chờ sau khi