Chương 49
Translator: Espresso
Đối với trẻ con mà nói, thay răng là một chuyện rất sầu não.
A Uyển hiện tại cũng không ngoại lệ, nàng lúc trước còn vì quan tâm của Vệ Huyên mà cười nhạo hắn, đợi đến lượt mình mới phát hiện trẻ con thay răng thế mà có nhiều cấm kỵ như vậy, thậm chí để về sau hàm răng lại một lần nữa dài ra vuông vức đẹp đẽ thì bị quy định rất nhiều thứ không thể ăn, khiến cho thực đơn bình thường của nàng lại càng khó chịu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của công chúa mẫu thân, được rồi, thành thật đến híp mắt.
May mắn thay, qua vài ngày nàng thay răng, trong lúc Mạnh Hân đập quả hạch, một quả không cẩn thận bắn vào răng, thế là cũng đau buồn bị thúc giục phải thay răng theo. Mọi người đều cùng tuổi, cho nên đều thay răng cùng một năm, lúc mở miệng nói chuyện, miệng sẽ lộ ra chỗ trống mất răng, thật đúng là thời đại các bé gái lo lắng sầu muộn, nhưng cũng rất đáng yêu.
Nhưng ngoại trừ Mạnh Hân không hề kiêng mở miệng cười với mọi người, A Uyển và Vệ Huyên chỉ cần ở trước mặt người khác, sẽ nhanh chóng ngậm miệng, tránh cho bản thân không cẩn thận giống Mạnh Hân khi vội vàng nói chuyện sẽ mở miệng đón gió vào, làm cho người ta cười nhạo cả đời.
Trung thu qua đi, đảo mắt thời tiết liền trở lạnh.
Có thể năm nay do đánh Thái Cực Quyền cùng với Liễu Tiêu hơn nửa năm, A Uyển cảm thấy được sức khỏe của mình tốt hơn nhiều so với trước kia, ít nhất không như lúc thời tiết thay đổi liền lập tức ngã bệnh, mãi đến khi chống được thời tiết lạnh rồi mới bị nhiễm phong hàn, nằm cứng đơ trên giường vài ngày, cũng phải uống thuốc đắng mấy hôm.
Lúc trong phòng lại bắt đầu tràn ngập mùi thuốc đông y nồng nặc, tỷ đệ Mạnh gia qua phủ thăm A Uyển, nhìn ánh mắt của nàng vừa thương hại vừa đau lòng. Không nói các tỷ muội phủ Hoài Ân Bá cũng qua phủ thăm hỏi, Vệ Quân nghe được nàng sinh bệnh cũng theo mẫu thân qua đây thăm một lần, nhưng không nghĩ rằng lần này lại là chọc vào tổ ong vò vẽ.
Hôm đó vừa hay bệnh tình của A Uyển tốt hơn một chút, uống mấy loại thuốc tinh thần cũng tốt hơn, hai tỷ muội Mạnh gia liền qua nói chuyện với nàng, tránh cho nàng cả ngày đến đêm đều ở trong phòng nhàm chán đến khó chịu, Mạnh Hân thậm chí rất hào phóng mang một chút đồ chơi của mình qua đây chơi cùng A Uyển.
Đồ chơi của Mạnh Hân ngoại trừ mấy con búp bê bằng vải mà mấy bé gái thích ra, còn có mấy thứ như trò chơi xếp hình, cửu liên hoàn (1), lỗ ban khóa (2), bóng cao su, bộ ngựa gỗ, gần đây nàng được mấy người thợ thủ công làm một bộ ngựa gỗ tinh xảo nên rất thích, thường xuyên mang qua đây cùng A Uyển dỡ các bộ phận ra rồi lại lắp ráp lại, việc làm thích nhất là vừa dỡ vừa nói chuyện lảm nhảm với A Uyển, chơi đùa lải nhải không ngừng.
(1) Cửu liên hoàn: còn gọi là Baguenaudier hoặc trò chơi tháo vòng Trung Hoa, bao gồm những chiếc vòng quấn quanh trên thanh đôi với quy tắc đặc biệt, người chơi cần tìm cách tháo các vòng ra khỏi thanh đôi.
(2) Lỗ ban khóa: một câu đố lồng vào nhau bao gồm các que có dấu, được kết hợp để tạo thành một đơn vị ba chiều, thường là đối xứng. Những câu đố này được làm bằng gỗ truyền thống.
Mà thời điểm này, Mạnh Vân bình thường ngồi ở một bên không phải im lặng đến ngẩn người thì cũng đọc sách chơi cờ, hoặc là thêu thùa may vá, góc nghiêng ôn nhu thanh lệ ấy tùy ý lại đẹp như tranh, mỗi khi đều khiến người ta nhìn đều không nhịn được ngắm ngây ngốc, quả nhiên là xinh đẹp an tĩnh. Đáng tiếc khi mỹ nữ xinh đẹp mở miệng, nếu là tâm tình không tốt, âm thanh luôn bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Ở chung gần một năm nay, tình cảm của A Uyển và tỷ muội Mạnh gia vô cùng thân thiết sâu đậm, so với Đường tỷ muội của phủ Hoài Ân Bá kia còn thân cận hơn một chút, dù sao đây đều là các tiểu cô nương đáng yêu lại ấm áp, rất dễ sẽ nảy sinh tình cảm tỷ muội thắm thiết. Ngay cả Mạnh Vân bình thường nhìn trông lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng thực ra lại là tỷ tỷ rất biết chăm sóc muội muội, A Uyển cũng được nàng đưa vào phạm vi chăm sóc.
Hôm nay Mạnh Hân vẫn như cũ vừa lải nhải vừa nói chuyện phiếm với A Uyển, mà nội dung chuyện phiếm hiển nhiên là một cô gái mồ côi từng gây xôn xao kinh thành vào mùa hè vì Thụy vương.
“A Uyển, gần đây muội và mẫu thân tiến cung thỉnh an Thái hậu, mấy lần đều gặp được cô gái mồ côi đến nhờ cậy Đào gia, nàng ta tên Thôi gì ý nhỉ. . . . . .” Mạnh Hân nhìn về phía Nhị tỷ tỷ nhà nàng.
Mạnh Vân ngồi ở bên cạnh đối diện bàn cờ tự giải trí tự vui vẻ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thôi Hồng Diệp.”
“Đúng, chính là Thôi Hồng Diệp, nàng ta đã tiến cung rồi!” Mạnh Hân dùng một loại ngữ khí không thể tưởng tượng nổi, “Nghe nói nàng ta trông giống Thụy vương đích phi đã qua đời, sau khi Thái hậu và Trịnh Quý phi trong cung nghe nói, liền triệu nàng ta tiến cung, cũng không biết nàng ta sử dụng cách gì mà lại khiến Thái hậu và Trịnh Quý phi yêu thích, mấy lần liền triệu nàng tiến cung nói chuyện bầu bạn.”
A Uyển nghe được liền sửng sốt, không ngờ cô gái mồ côi kia lại có khả năng như vậy, nhưng dù có nghe thế nào đi nữa cũng đều như là vì Thụy vương đích phi nên Thái hậu và Trịnh Quý phi mới có thể xem trọng nàng ta. Cũng không biết rốt cuộc giống bao nhiêu mới có thể làm cho hai người như vậy trong cung liên tiếp triệu nàng tiến cung nói chuyện, hành động này trước mặt người ngoài xem ra rõ ràng là Thái hậu và Trịnh Quý phi rất xem trọng nàng ta, không chừng tương lai sẽ có phúc lớn.
Lúc trước nàng còn nói với Vệ Huyên, nếu không thích thì không cần để ý nàng, dù sao cũng không gặp được, nhưng ai biết chỉ chớp mắt, vốn nhờ duyên cớ nghe nói có người giống Thụy vương đích phi mà đã rơi vào mắt của quý nhân trong cung, đó cũng là một điều may mắn lớn đối với một cô bé mồ côi đi nhờ vả cô tổ mẫu.
A Uyển không có ý kiến gì đối với cô gái mồ côi này, nhưng bởi vì Vệ Huyên, không khỏi chú ý vài phần, cũng không biết Vệ Huyên nếu biết chuyện này, không biết có tức giận đến mức phổi đều bùng nổ không. Hơn nữa nàng cũng cảm thấy, Thôi Hồng Diệp kia sao mà có chút giống như chà đạp Thụy vương đích phi mà bò lên?
“Thôi thị kia thật là may mắn, lại dựa vào diện mạo có thể vào mắt của Thái hậu và Quý phi, dựa vào sự coi trọng của Thái hậu và Trịnh Quý phi, về sau nàng ta có thể tìm một nhà tốt để định hôn, cũng không sợ vì là cô bé mồ côi mà để người ta bắt nạt. Hơn nữa nàng ta còn có một cô tổ mẫu là một lão phu nhân đương các, tin chắc rằng lão phu nhân cũng sẽ không bạc đãi nàng ta. . . . . .”
A Uyển nghe Tiểu cô nương lải nhải phát biểu ý kiến, suy nghĩ đã không ở trên đầu rồi.
Hành động của Thái hậu và Trịnh Quý phi cũng có thể nói là chính đáng, dù sao với Thái hậu mà nói, Thụy vương đích phi chính là cháu gái nhà mẹ đẻ của bà, bà yêu thương Vệ Huyên như, hẳn là cũng cực thích mẹ đẻ của Vệ Huyên cho nên xuất hiện một cô nương giống với cháu gái, đương nhiên là hết sức hiếu kỳ, phải triệu kiến một phen. Mà Trịnh Quý phi, nghe nàng ta luôn miệng nói tới tình tỷ muội thắm thiết với Thụy vương đích phi, cho nên vì hoài niệm muốn gặp cô gái giống với Thụy vương đích phi cũng là hợp lý.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
A Uyển từ sau khi quay về kinh, vì cơ thể mình không tốt, chỉ năm ngoái mới tiến cung một lần, sau này trong cung bất luận có cái tiết mục lễ mừng gì, đều vì Trưởng Công chúa Khang Nghi sợ công chúa hoàng tử trong cung được nuông chiều, va chạm đến nàng nên không đưa nàng tiến cung. Vì vậy, A Uyển gặp mặt Thái hậu và Trịnh Quý phi cũng không nhiều, cũng không biết họ nghĩ gì.
Trước không nói Thái hậu, một năm nay, A Uyển từ chỗ Vệ Huyên biết, Trịnh Quý phi cũng không có tốt với Vệ Huyên như bên ngoài đồn. Đơn giản là Vệ Huyên vài lần đánh nhau với Tam Công chúa, chọc ghẹo Ngũ Hoàng tử, Trịnh Quý phi dù cho tính cách tốt, chắc cũng sẽ có chút tức giận chứ? Vệ Huyên tuy rằng hung dữ một chút, nhưng không phải ngu, hẳn là hắn có thể phân biệt cho ra người bên ngoài đối với hắn tốt hay xấu, A Uyển vài lần thấy hắn thầm ở phía sau chống lại người dì Trịnh Quý phi này, liền biết hắn và Trịnh Quý phi cũng không thân cận như bên ngoài đã truyền.
Cho nên, hành động như vậy của Trịnh Quý là có ý vị sâu xa.
Ngay lúc A Uyển suy tư, Trưởng Công chúa Khang Nghi đưa tới cửa Vương phi Tĩnh Nam quận và Vệ Quân qua đây thăm bệnh.
Mấy người bước vào cửa, nhìn thấy ba cô nương ngồi trong phòng, Vương phi Tĩnh Nam quận liền không khỏi nở nụ cười, nói: “Hóa ra hai vị Quận chúa đều ở đây, có người ở bên A Uyển, hôm nay nhìn thấy A Uyển tinh thần không tồi.”
“Dì Nghiên!” A Uyển nhìn nàng cười, vẫn là có chút ấn tượng tốt đối với vị Vương phi Tĩnh Nam quận thường xuyên qua phủ thăm mình này.
Hai tỷ muội Mạnh gia cũng đứng dậy làm lễ chào hỏi với Vương phi Tĩnh Nam quận.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Vệ Quân đi tới ngồi bên cạnh A Uyển, nhìn chăm chú các nàng chơi bộ đồ chơi ngựa gỗ kia, rất nhanh liền nhìn ra cách thức trong đó, cười nói: “Cái thứ đồ chơi này tinh xảo phức tạp, không giống mấy cái bán trong cửa hàng.”
Mạnh Hân nghe xong đắc ý nói, “Đây là chính ca ca ta mình thiết kế, đặc biệt tìm thợ mộc tốt nhất làm cho ta, bên ngoài đương nhiên là không bán rồi.”
Vệ Quân sau khi nghe xong sửng sốt, sau đó dịu dàng cười nói: “Mạnh biểu ca là người hoạt bát thông minh, chẳng trách có thể thiết kế ra bộ đồ chơi ngựa gỗ tinh xảo như thế.” Thấy tiểu cô nương mặt đắc ý, cười cười, rồi lại nhìn về phía A Uyển, thân thiết hỏi han: “Muội hiện tại như thế nào? Khỏe hơn chưa?”
“Đa tạ Quân biểu ca quan tâm, muội khỏe hơn nhiều rồi.” A Uyển khách khí cảm ơn hắn.
Vệ Quân cũng rất nhanh liền ngồi trước mặt các nàng, cũng chạm tay vào bộ đồ chơi ngựa gỗ kia, tuy rằng bên ngoài cũng có bán loại đồ chơi ngựa gỗ này, nhưng khác xe không tinh xảo bằng loại này, cũng làm cho hắn động tâm tư. Trưởng Công chúa Khang Nghi hai người thấy bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa, cười cười, liền quay về phòng lớn phía trước phòng nói chuyện .
Ngay khi ba người cùng nhau hợp tác lắp ráp bộ đồ chơi ngựa gỗ, Vệ Huyên cũng đến đây.
Gần đây A Uyển sinh bệnh, hắn hầu như mỗi ngày đều phải qua thăm A Uyển. Hôm nay môn học ít, buổi chiều cũng không có chuyện trọng đại gì, cho nên chưa đến buổi trưa hắn liền trốn học chạy mất, vốn lòng tràn đầy vui vẻ tìm đến A Uyển, đặc biệt còn mang mơ mật nàng thích ăn qua đây, nhưng ai biết được đến chỗ A Uyển sẽ đụng phải Vệ Quân.
Trong nháy mắt nhìn thấy Vệ Quân, mặt tên nhóc con vặn vẹo, ánh mắt lại muốn đỏ lên. May mắn Lộ Bình ở bên cạnh nhắc nhở một tiếng, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình đang cuồn cuộn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi vào.
“Mọi người đang chơi cái gì thế?” Vệ Huyên đi tới, lên tiếng hỏi.
Mạnh Hân và Vệ Quân đang lắp ráp ngựa gỗ bị dỡ ra, bởi vì các bộ phận tinh xảo, rất là lãng phí đầu óc, trời lạnh mà cũng làm cho bọn họ toát mồ hôi. Lúc này đang chuyên tâm lắp ráp, làm sao nghe được lời nói của hắn, nhưng ngược lại A Uyển không có nghiêm túc như vậy, nhìn thấy hắn qua đây, nở nụ cười với hắn.
“Biểu đệ tới sao? Đệ lại trốn học rồi.” A Uyển quen miệng nói, kéo hắn đến ngồi bên cạnh, mà bởi vì Vệ Quân qua đây, đã sớm dịch chuyển chỗ, khiến hắn và Mạnh Hân hai người một trái một phải vây quanh ngồi trên giường, hợp tác lắp ráp.
Vệ Huyên vì hành