Chương 6
(So)
Bởi vì Thế tử Thụy vương thoát khỏi nguy hiểm tính mạng và khôi phục sự yên lặng trên sân, lại một lần nữa náo nhiệt.
Cho nên, cảnh này khiến vốn vì đứa con lại một lần nữa tỉnh táo mà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cuối cùng vợ chồng Thụy vương có thể yên tâm trở về phòng nghỉ ngơi thì lại bị kinh động .
Sau khi nghe người hầu đến bẩm báo, gân xanh vùng thái dương của Thụy vương nhảy lên thình thịch, Thụy vương phi biết điều không nói chuyện, tránh chọc trúng cơn giận của phu quân.
“Nghiệp chướng!” Thụy vương gầm lên một tiếng, khi nha hoàn hầu hạ mặc y phục xong xuôi, bước đi ra ngoài.
Chớ trách Thụy vương tức giận như thế, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần con trai tỉnh lại sẽ không chuyện gì, hơn nữa đứa nhỏ trong gia đình giàu có từ trước đến nay được chiều chuộng, với tinh thần sức lực của một đứa trẻ sáu tuổi, hiện nay vẫn còn bệnh, cơ thể có hơi sốt nhẹ, cần bồi dưỡng mười ngày nửa tháng. Vì vậy cho dù là một đứa nhỏ ghê gớm muốn tung hoành thì cũng không thể làm nổi sóng gió. Nhưng hắn phát hiện, hắn rõ ràng vẫn coi thường đứa con trai ghê gớm được nuông chiều sẽ gây chuyện này.
Thụy vương phi cũng vội vội qua đó, trong lòng có chút nghi hoặc, cũng không biết bệnh của Vệ Huyên còn chưa khỏi, cơ thể cũng yếu ớt, tại sao phải ầm ĩ đi đến sát vách tìm Quận chúa Thọ An? Khó có thể nào, hắn nhớ rõ chuyện hồi sáng nay, trong lòng giận cá chém thớt lên Quận chúa Thọ An? Nghĩ như vậy, thế nhưng cảm thấy được là đứa nhỏ kia sẽ gây ra chuyện.
Đợi khi bọn họ tới hiên nhà nơi Vệ Huyên ở liền gặp hắn mặc đồ ngủ đang chuẩn bị ra ngoài, người xung quanh căn bản không ngăn được. Đương nhiên, có thái hậu cưng chiều, hoàng đế che chở, chỉ sợ trên thế giới này cũng chỉ có lão tử Thụy vương này có thể dạy dỗ nó một phần, những người khác làm sao có thể ngăn được?
Nhìn thấy vợ chồng Thụy vương lại đây, An ma ma cùng mấy người hầu hạ thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Lộ Bình vừa gầy lại đen đứng ngây ngốc ở đó, có chút không biết làm sao.
“Đã trễ thế này, con còn bệnh, muốn đi nơi đâu?” Thụy vương không vui, nói.
Vệ Huyên cũng không thèm nhìn cha hắn, muốn bước chân ra ngoài thì bị phụ thân một tay xách về. Người đàn ông cao lớn oai hùng, lại thường xuyên luyện tập bắn cung cưỡi ngựa ở trong quân doanh, xách một tên tiểu hài tử như con gà chiến, quá dễ dàng.
Người xung quanh giương mắt nhìn, âm thầm làm tốt chuẩn bị trong lòng, chờ thời cơ Thế tử cùng với Vương gia ầm ĩ, đây là chuyện bình thường thường thấy. Ngoại trừ Hoàng Thượng trong cung Thế tử còn để cho chút mặt mũi, đối với phụ thân bình thường nghĩ muốn náo loạn liền náo loạn, vì có thái hậu che chở, Thụy vương cho dù tức giận muốn chết, cũng chỉ có thể trừng mắt, sau đó để hắn trốn đi.
Nhưng vào lúc này, bất ngờ là hắn cũng không có náo loạn, chỉ ngẩng đầu nhìn phụ thân. Trong khuôn mặt trắng bợt kia lộ ra chút đỏ bừng, có thể thấy được sốt cao tuy rằng đã giảm, nhưng vẫn còn sốt nhẹ không liên tục, mà cặp mắt kia lóe lên vẻ mê man rõ rệt, liếm môi khô khốc, âm thanh thuộc về đứa bé trai nói: “Phụ vương, con muốn đi tìm Quận chúa Thọ An.”
Thụy vương nhìn dáng vẻ của hắn, cũng hiểu được hắn phỏng chừng bệnh còn chưa hết, đầu óc hồ đồ, căn bản không biết chính mình đang làm cái gì, liền kiên nhẫn hỏi: “Con tìm nàng làm gì? Tiểu cô nương người ta vì con mà bị tội lớn, chẳng lẽ con còn muốn đi tìm nàng rước thêm xui xẻo? Nơi này cũng không phải là trong cung, hoàng tổ mẫu của con cũng không ở đây, xem bổn vương có thể trừng phạt con hay không!” Thụy vương theo thói quen bắt đầu trở nên hung dữ.
Đứa nhỏ ghê gớm không hung dữ không được, đây là Thụy vương nói theo kinh nghiệm của người làm cha này, đáng tiếc giống như chưa từng có hiệu quả.
“Con muốn đi tìm nàng. . . . .” Hắn lặp lại.
Thụy vương nhíu mày, cảm thấy được đầu óc hắn nhất định sốt đến hồ đồ rồi, ngay sau đó trực tiếp xách hắn trở về. Nhưng ai biết được lúc sắp trở về phòng, liền thấy hắn vùng vẫy rất dữ dội, miệng lặp lại : “Con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng, con muốn đi tìm nàng...”
Thanh âm khàn khàn, kêu đến vài lần, từ cứng nhắc biến thành thảm thiết, khiến người nghe không khỏi nhíu mày.
“Thứ vô liêm sỉ! Ngươi tìm nàng làm chi? Hôm nay ngươi làm liên lụy đến nàng còn chưa đủ sao? Ngươi bắt nạt một tiểu cô nương mà coi là nam tử hán cái gì? Để bản vương tạm nghỉ ngơi, bồi dưỡng thân thể tốt. Chờ ngươi hết bệnh rồi, ngươi không muốn bổn vương cũng sẽ ép ngươi đi đền tội với nàng! Cô cô Khang Nghi của ngươi cũng chỉ có một đứa con gái, trên danh nghĩa nàng cũng là biểu tỷ của ngươi, phải tôn trọng chút, đâu để ngươi tùy tiện bắt nạt!”
Một bên Thụy vương phi nhìn thấy phu quân dạy dỗ con riêng, nghe hắn mở miệng gọi Quận chúa Thọ An là “Biểu tỷ” của Thế tử, trong lòng liền biết Vương gia đối với chuyện trước kia có hổ thẹn, vì vậy mặc dù tình cảm huynh muội với Trưởng Công chúa Khang Nghi không sâu đậm, nhưng lúc này lại muốn cho nàng thể diện.
Vệ Huyên bị ghìm lại khống chế ở trên giường, thanh âm nhỏ dần, nhưng mà vẻ mặt vẫn mê man như cũ, không biết hôm nay là hôm nào.
Nếu đây là mơ, vì sao không cho hắn đi tìm A Uyển chứ? Phụ vương vì cái gì muốn ngăn cản hắn?
Thụy vương thấy hắn đột nhiên nằm im lặng, vẻ mặt mơ màng, cho rằng hắn cuối cùng đã im lặng, căn dặn người trông trừng hắn, liền mang Vương phi rời đi.
Nhưng Thụy vương rất nhanh lại một lần nữa bị kinh động, nguyên nhân là đứa con ghê gớm kia lại kéo lê thân thể bệnh tật leo cửa sổ!!!
“Ngươi rốt cuộc muốn làm chi?” Thụy vương vốn nóng tính, hiện nay thấy đứa con trai này sinh bệnh còn làm loạn như thế, so với ở trong cung còn lợi hại hơn, tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn ném hắn vào trong bụng Trịnh phi đã qua đời, coi như không sinh ra hắn.
Vệ Huyên nhìn thấy phụ vương lại xuất hiện lần nữa, hiểu được nếu không được hắn đồng ý, sợ là không còn cách nào bước ra khỏi phòng này, liền nói: “Phụ vương, con muốn đi gặp biểu tỷ.” Lúc nói như vậy, hắn phát hiện trong vẻ mặt và trí nhớ của phụ thân giống nhau, giống như hài lòng với sự biết điều của hắn, tuy rằng cảm thấy được giấc mộng này quả là cổ quái, quá mức rõ ràng, cũng không ảnh hưởng phán đoán của hắn, cho nên, hắn khó lắm mới nói: “Con sẽ xin lỗi biểu tỷ!”
Sau khi nói xin lỗi xong, chết cũng muốn bắt nàng, không cho nàng rời xa tầm mắt của hắn!
Nghe đến đây, tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người, kinh ngạc nhất đích vẫn là Thụy vương phi, nhìn chung cảm thấy đứa con riêng này có chút điểm không bình thường, nhưng nhìn kỹ, vẫn là cái đứa nhỏ kia tuy rằng sắc