Chương 90
Translator: Espresso
Bên ngoài mưa to gió lớn, ánh sáng lờ mờ trong phòng thật yên bình và ấm áp.
Chí ít Vệ Huyên là như vậy, trong lòng hắn vui mừng muốn làm chút gì đó, nhưng không dám làm bậy, sợ rằng sẽ dọa A Uyển, chỉ có thể im lặng an ủi bản thân, đợi đến khi thành thân rồi. . . . . . Ừm, đến lúc đấy tất cả chuyện đã nghĩ trong đầu đều phải làm một lần!
A Uyển ngồi ở trước giường, cầm khăn lau mái tóc ướt sũng cho thiếu niên dưới chân. Nàng trước kia chưa làm qua chuyện này, kiếp này làm liên tục hai lần, đều là bởi vì Vệ Huyên đội mưa qua đây tìm nàng, cả người ướt sũng, không thể không giúp hắn lau khô tóc, nhưng tuy rằng không làm qua chuyện này, nhưng động tác của nàng chậm rãi, dùng khăn từng chút từng chút thấm phần nước trên đầu hắn, vô cùng cẩn thận.
“Đệ rốt cuộc tới đây làm cái gì?” A Uyển trong lòng bất đắc dĩ, “Biết rõ trời mưa, vì sao không tìm chỗ nào đợi mưa tạnh? Ngộ nhỡ sinh bệnh thì sao bây giờ?” Khi nhìn thấy hắn xuất hiện như vậy, A Uyển thiếu chút nữa tức giận, cũng không nhìn xem bây giờ là thời tiết gì, đội mưa chạy qua đây rất vui sao?
A Uyển thật sự muốn làm cho não của đứa trẻ không hiểu trung nhị bệnh (*) này có đường về, làm loại chuyện không quan tâm đến cơ thể, còn đêm hôm xông vào khuê phòng của cô nương. . . . . . Nếu không phải nhìn hắn lớn lên, A Uyển cũng không chỉ đơn giản ném giày như vậy, trực tiếp làm cho hắn không thể thành nam nhân.
(*) trung nhị bệnh: hội chứng tuổi dậy thì
Vệ Huyên ngoan ngoãn ngồi, một tay đặt lên trên đầu gối, tay kia thì buông bên người, thừa dịp lúc A Uyển không chú ý, chạm vào một góc váy trải dưới chân giường của nàng, miệng nói: “Ta thân thể tốt, sẽ không sinh bệnh! Hơn nữa đã lâu không gặp nàng, rất nhớ nàng. . . . . .”
Nói còn chưa xong, liền bị đập đầu một cái, khi hắn oan ức quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng từ trên cao nhìn xuống, dùng một loại giọng điệu không vui của trưởng bối bình thường nói: “Chẳng lẽ không thể đợi mưa tạnh, ngày mai rồi đến sao?”
“Không thể!” Hắn nói chắc như đinh đóng cột.
A Uyển không nhịn được, lại tát một cái vào tên đầu chó kia, chờ thấy hắn cau mày, ánh mắt ướt sũng, thoạt nhìn tựa như một con chó đáng thương bị vứt bỏ rơi xuống nước, A Uyển không nhịn được trong lòng mềm nhũn, lại xoa nhẹ đầu hắn.
Vệ Huyên thấy nàng mềm lòng, vội vàng được voi đòi tiên chạy tới, tựa đầu mình đầu nằm ở hai đầu gối nàng, hai tay ôm thắt lưng của nàng, mặt chôn ở trên đùi nàng, thanh âm rầu rĩ truyền đến, “Ta vội vàng trở về gặp nàng, nàng lại muốn đánh ta. . . . . . A Uyển nàng thật sự quá đáng. . . . . .”
A Uyển: “. . . . . .” Đây là phạm luật! Đệ là con gấu nhỏ, đừng oan ức như vậy được không?
Rõ ràng là chính hắn làm sai, nhưng bị hắn tố cáo như vậy, A Uyển nhất thời không nói được gì. Cũng bởi vì hắn ngắt lời như vậy, ngữ khí lại oan ức giống như một đứa trẻ, A Uyển nhất thời không thể coi hắn như một người đàn ông trưởng thành, liền cho là hắn chán ngấy bản thân như lúc còn bé, tiếp tục lau tóc cho hắn.
Vì thế, kết quả cuộc việc A Uyển nhất thời mềm lòng đó là Vệ Huyên quang minh chính đại bò lên giường của nàng.
Vệ Huyên trên người khoác một cái chăn mỏng mùa hè thêu hoa cúc tây, chăn đơn rất dài lại rộng, hắn cuộn chăn trên người, buộc một nút trên vai, lại buộc chặt giữa lưng, thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác mặc quần áo cà sa, chiếc chăn đơn giản thế nhưng lại khiến hắn mặc thành hòa thượng, A Uyển lại không có gì để nói, chỉ có thể quy về người đẹp mặc gì cũng đẹp, dù là trang phục hòa thượng, cũng là hòa thượng anh tuấn nhất.
“Mưa bên ngoài ghê gớm thật.” Vệ Huyên ngữ khí nhẹ nhàng nói, “Mưa lớn như vậy, sắc trời lại tối sầm, biểu tỷ hãy giữ ta lại một đêm đi.”
“Không được!”
Vệ Huyên lại cuộn qua, đôi mắt trông mong xem xét nàng, bắt đầu không biết xấu hổ tỏ ra yếu thế, “Chẳng lẽ biểu tỷ để ta lại đội mưa trở về? Sẽ sinh bệnh đó.” Hắn biết A Uyển có thể thương lượng được, cho nên giả bộ đáng thương, căn bản không thèm để ý hình tượng nam tử hán gì.
A Uyển quả nhiên dao động, ấn cái trán nổi gân xanh, tức giận nhéo mặt hắn, “Nếu đã biết tại sao không đợi mưa tạnh rồi mới đến? Nếu để người ta phát hiện. . . . . .”
“Yên tâm, động tác trèo tường của ta rất cẩn thận, không ai có thể phát hiện!” Hắn rất kiêu ngạo nói.
A Uyển bị hắn chọc đến vui vẻ, này đáng giá kiêu ngạo sao? Không phải chỉ là trèo tường ư, có gì mà kiêu ngạo? Nhớ đến lúc nhỏ khi ở quan dịch, tiểu tử này sinh bệnh, vẫn có thể đột phá lớp lớp vòng vây, từ sân này sang sân khác để tìm nàng, A Uyển có chút không nói được gì đối với kỹ thuật trèo tường thần không biết quỷ không hay hắn, nhỏ như vậy có thể làm được chuyện này, nghĩ đến hiện tại cũng không khác nhiều lắm, bằng không hắn hiện tại cũng sẽ không ở đây .
Thấy biểu cảm của A Uyển có chút buông lỏng , Vệ Huyên xoay người đưa lưng về phía nàng, thanh âm trầm xuống, “Biểu tỷ biết lần này ta đi làm gì không? Ta cũng không phải cố ý kéo dài lâu như vậy không trở về, mà là giữa đường bị phục kích . . . . . .”
“Đúng là bị thương?” A Uyển kinh hãi.
Vệ Huyên tròng mắt vòng vo chuyển động, thanh âm cũng rất thấp, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Quả nhiên, cảm giác A Uyển chìa tay lại đây, hắn cũng rất phối hợp xoay người, nằm ngửa ở trên giường, nhìn thiếu nữ ngồi ở bên giường. Ngọn đèn cũng không sáng, thậm chí còn có tác dụng che khuyết điểm, vốn nhòe đi thiếu nữ làn da trắng xinh đẹp khiến hắn rung động, ngay cả ánh mắt quan tâm của nàng cũng khiến lòng hắn cảm thấy vừa nóng vừa mềm như một chén canh ấm, hắn muốn ôm nàng thật chặt và ghi nhớ hết hơi thở của nàng..
“Bị thương chỗ nào?”
“Chân, còn có tay. . . . . .” Nói xong, hắn thẹn thùng nói: “Trên lưng và bên hông cũng có. . . . . .”
A Uyển nhất thời lo lắng , bị thương thắt lưng. . . . . . Có thể ảnh hưởng đến thận hay không? Nếu ảnh hưởng chức năng thận. . . . . . Vậy thì thật sự là vấn đề lớn.
“Cho ta nhìn một cái.” A Uyển giữ nguyên tắc quan tâm, lo lắng muốn nhìn một chút vết thương của hắn, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên xấu hổ ngượng ngùng muốn cởi chăn mỏng ra, A Uyển nhất thời méo mặt.
Rốt cuộc ai mới là cô nương hả? nàng không thẹn thùng, hắn rốt cuộc xấu hổ cái gì? Hơn nữa đệ là Tiểu Bá Vương người ta tránh không kịp trong kinh thành, nên khí phách mới đúng, chứ không phải một bên thẹn thùng một bên dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng, ý bảo nàng giúp hắn cởi.
Tay A Uyển có chút ngứa, trong lúc nhất thời không khống chế được, lại một cái tát vang lên.
“Được rồi, không cần cởi, vén lên là được.” Nói xong, A Uyển xem xét tay hắn, quả nhiên thấy một số vết thương nhỏ từ mu bàn tay đến cổ tay, không nhìn kỹ quả thực nhìn không ra, nó ở trên làn da trắng nhẵn nhụi kia, vết thương đó phá hủy cảm giác đẹp, làm cho nàng không nhịn được nhíu mày.
Trên tay không có gì, nhưng A Uyển phát hiện vết thương trên đùi hắn mới là muốn lấy mạng, còn bó băng vải, hắn đội mưa đến đây, băng vải đương nhiên đã ướt rồi .
Lấy kéo cắt băng vải ra, A Uyển kiểm tra là một vết thương do vũ khí sắc bén đâm vào, hiện nay đã sắp đóng vảy, nhưng đã ngâm trong nước mưa như vậy, hậu quả có thể tưởng tượng. Nếu bình thường, A Uyển đương nhiên cảm thấy ghê tởm, nhưng khi người bị thương là người thân của mình, liền không có cảm giác gì, trước tiên chính là đồng cảm sâu sắc.
A Uyển chỉ đánh phải đi ra ngoài tìm Thanh Nhã thuốc mỡ lưu thông máu do Thái y điều chế, cái này là trước kia Vệ Huyên đưa cho nàng, nói là có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ, hiện nay vừa hay dùng ở trên người hắn.
Thanh Nhã cũng không biết trong khuê phòng của Quận chúa nhà mình có nam nhân, mới đầu còn không hiểu A Uyển muốn làm gì, chờ nghe nàng căn dặn đi lấy nước, sau đó khi lại nhận một bộ y phục ướt sũng của nam tử để nàng đi hong khô, Thanh Nhã ngây ra, phản ứng đầu tiên đó là trong phòng Quận chúa có một nam nhân không mặc đồ.
Chỉ là khi nàng nhìn vào bên trong, phát hiện kia “nam nhân không mặc đồ” kia cũng đang ngồi khoanh chân ở trên giường, ló đầu từ trong màn ra, ánh mắt uy hiếp cảnh cáo nhìn nàng, Thanh Nhã nhất thời trầm mặc.
Ôi, đầu đau quá!
Thanh Nhã đau đầu cuối cùng chỉ có thể vừa hết sức hoàn thành căn dặn của A Uyển, vừa quyết định chuyện này phải giấu ở trong lòng, tuyệt đối không thể để người ta phát hiện ra chuyện Vệ Huyên nửa đêm tới được, thậm chí ngay cả Công chúa cũng không nói. Đương nhiên, khi cửa đóng, Thanh Nhã đã chuyển ghế con ngồi ở chỗ cửa, quyết định đêm nay nàng phải ở chỗ này ngồi đến hừng đông, chỉ cần bên trong có động tĩnh gì, cho dù liều mạng cái mạng này cũng không cần, cũng muốn nhảy vào cứu cô nương nhà nàng.
Chỉ là --
“Ôi, nhẹ chút nhẹ chút. . . . . .”
“Im miệng, ta đã rất nhẹ rồi.”
“Nhưng.