Mùng chín tháng năm là tổ chức lễ cập kê của Mạnh Vân, con gái thứ hai của Trưởng Công chúa Khang Bình.
Trước lễ cập kê của Mạnh Vân vài ngày, phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi đưa con gái trở về phủ Công chúa, hôm sau Trưởng Công chúa Khang Nghi liền đưa A Uyển đi đến phủ Công chúa cách vách.
Trưởng Công chúa Khang Bình nhìn thấy muội muội qua đây, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, đích thân qua kéo nàng vào phòng.
“Hai tỷ muội Hân Nhi đang ở viện Linh Lung, Thọ An tự đi tìm chúng chơi nhé.” Trưởng Công chúa Khang Bình cười nói với A Uyển, kêu nha hoàn đưa nàng qua.
A Uyển biết đây là có ý đẩy mình đi chỗ khác để hai tỷ muội tốt nói chuyện riêng tư, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không quấn quít muốn lưu lại, nghe lời theo nha hoàn đi đến Linh Lung viện.
Sau khi A Uyển rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Trưởng Công chúa Khang Bình liền mất đi vài phần, nàng phất tay ra hiệu các nha hoàn bà hầu trong phòng đều lui ra bên ngoài canh giữa, liền nói ra nỗi khổ tâm giấu kín với muội muội.
“Hôm trước ta tiến cung, vị Hoàng đế kia của chúng ta liền nói với ta, đợi sau khi lễ cập kê của Vân Nhi qua đi, người sẽ hạ chỉ ban hôn, chọn Vân Nhi làm Thái tử phi.
Không chỉ có là Vân Nhi, họ còn chọn lựa quý nữ mấy nhà làm Thái tử trắc phi...” Nói tới đây, mặc dù Trưởng Công chúa Khang Bình có hơi mỏi mệt, trên mặt không khỏi cũng biểu lộ vài phần, “Nhị nha đầu kia của ta mặc dù không dịu dàng như Đại tỷ nó, cũng không hoạt bát đáng yêu như Hân Nhi, nhưng là đứa suy nghĩ lanh lẹ, con bé nhìn người khác rất lạnh lùng, thật ra trong lòng cái gì cũng hiểu, nữ nhân kiểu như thế này sống quá khôn ngoan, nếu gặp phải chuyện không như ý thì cả đời cũng sẽ không vui vẻ, có đôi khi ta cũng mong con bé giống như hai tỷ muội, hồ đồ một chút mới tốt.
.
.
.
.
.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi vỗ vỗ tay nàng, nói: “Vân Nhi là đứa nhỏ thông minh, tỷ nên vui mới đúng.” Thông minh một chút tốt hơn so với ngu dốt, thế gian này nữ tử sống không dễ dàng gì, đặc biệt là nữ nhân trong cung, thông minh một chút mới có thể bảo vệ chính mình.
Trưởng Công chúa Khang Bình lắc đầu, “Chỉ sợ con bé thông minh quá lại thông minh lầm chỗ, tính cách của con bé quá cổ quái, không chịu nổi chuyện bất bình, làm sao có thể thích ứng được cuộc sống trong cung? Tâm tư tỷ đều đặt hết lên người nó, sợ là cả đời đều phải quan tâm đến con bé.
.
.
.
.
.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhanh chóng hiểu được bản thân nhiều lời cũng vô ích, hiện tại tỷ tỷ chỉ cần người có thể im lặng lắng nghe nàng nói chuyện kể khổ, hơn nữa phụ họa vài câu, để nàng thoát khỏi nỗi phiền muộn trong lòng.
Mạnh Vân tiến cung là chuyện đã định, không thể thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận.
Bên này A Uyển đi theo nha hoàn đến viện Linh Lung nơi Mạnh Vân ở, trong lòng cân nhắc Trưởng Công chúa Khang Nghi coi trọng lễ cập kê của Mạnh Vân thế nào.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng A Uyển là con gái của người, mỗi ngày đều ở chung một chỗ với mẹ Công chúa, làm sao có thể không phát hiện ra sự khác thường dưới vẻ ngoài dịu dàng mẹ Công chúa, đúng là rất chú trọng lễ cập kê của Mạnh Vân, còn đặc biệt quay về phủ Công chúa trước thời hạn, hơn nữa còn lấy một bộ trang sức ngọc trai Minh Nguyệt từ đáy rương làm quà cập kê cho Mạnh Vân.
Bộ trang sức kia chế tác tinh xảo, nhìn từ xa rực rỡ như vầng trăng trên bầu trời, cực kỳ lộng lẫy, hồi nhỏ mẹ Công chúa còn cười nói với nàng rằng chờ khi nàng lấy chồng sẽ cho nàng làm của hồi môn, nhưng hiện tại lại lấy ra làm quà cập kê cho Mạnh Vân, làm cho A Uyển ngửi thấy một loại hơi thở khác thường.
Trong lúc nhất thời không lý giải được, A Uyển ngẩng đầu đánh giá phủ Công chúa, trên đường đi mới phát hiện còn chưa tới sinh nhật Mạnh Vân, nhưng cả phủ Công chúa tràn ngập vui vẻ, từ vẻ tươi cười trên mặt các nha hoàn ma ma cũng nhìn ra không khí cực kỳ vui mừng, hiển nhiên là trong lòng cũng vui mừng thay cho chủ tử.
Đến viện Linh Lung, A Uyển không cần nha hoàn dẫn đường liền đi thẳng đến khuê phòng của Mạnh Vân.
Nàng và mấy tỷ đệ Mạnh gia chơi rất vui, thân như huynh đệ tỷ muội ruột, tới chơi căn bản cũng không cần thông báo gì, đều khá quen thuộc khuê phòng của nhau.
Khi A Uyển tới nơi liền thấy Đại nha hoàn Tố Ảnh của Mạnh Vân đang ngồi trước tấm bình phong cùng mấy nha hoàn vừa nói chuyện phiếm vừa kéo chỉ thêu, khi nhìn thấy nàng tất cả đều cười đứng dậy hành lễ.
“Tố Ảnh tỷ tỷ, hai biểu tỷ đang ở bên trong sao?” A Uyển cười hỏi.
“Ở trong, vừa nãy Tam cô nương còn nhắc đi nhắc lại người.” Tố Ảnh nói xong liền đứng dậy dẫn nàng đi vào, đồng thời sang phòng trà bên cạnh pha trà cho nàng.
A Uyển vào phòng, liền nhìn thấy Mạnh Vân đang lười biếng dựa vào trên chiếc giường thấp kê sát cửa sổ, trong tay chơi quả phật thủ được chạm ngọc mỡ cừu.
Cơ thể của nàng thon dài, vô cùng phù hợp, ngực to eo nhỏ chân dài, trên người khoác áo choàng màu xanh sẫm, váy màu vàng dịu dàng như ánh trăng sáng, da trắng dáng đẹp, đôi mắt trong sáng, giống như hai hồ nước mùa thu trong vắt, dường như nhìn thấu lòng người, lộng lẫy chói mắt, khí chất bao hàm cả nét đẹp tâm hồn.
Mạnh Hân ngồi bên cạnh nàng, vừa lải nhải vừa ăn điểm tâm, Mạnh Vân câu được câu không nghe tiểu muội muội lải nhải, không khí giữa hai tỷ muội khá hài hòa.
Một người thanh tao kiêu ngạo như hàn mai, một người xinh đẹp đáng yêu, hai tỷ muội mỗi người mỗi vẻ, đều là mỹ nhân.
Nhìn thấy A Uyển đã đến, hai tỷ muội đều rất vui mừng, Mạnh Hân hớn hở vì lại có thêm một người có thể nghe nàng lải nhải, mà Mạnh Vân vui vì rốt cục có thể thoát khỏi tiểu muội muội nói nhiều.
“Nghe nói hôm qua muội quay về phủ Công chúa, ở phủ Hoài Ân Bá chơi có vui không?” Mạnh Vân nhoài người ra ôm A Uyển gầy yếu lên giường thấp, tuy rằng dáng vẻ A Uyển ốm yếu, nhưng bây giờ vẫn là cô bé đáng yêu, rất dễ dàng gợi ra cảm giác loli khiến các tiểu cô nương yêu thích.
Mạnh Vân nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng thật ra cũng là một bé gái bình thường, có đôi khi thích trái ôm muội muội phải bồng A Uyển, ôm trong tay hai cô bé, trên mặt sẽ lộ ra vẻ tươi cười khiến người ta có thể cảm nhận niềm vui sướng của nàng.
“Cũng được.” A Uyển đơn giản nói chuyện hằng ngày mình ở phủ Hoài Ân Bá, quả nhiên thấy hai tỷ muội nghe xong không có gì hứng thú, bởi vì sức khỏe A Uyển vẫn chưa khôi phục như người khỏe mạnh bình thường, hơn nữa cũng đã xác định cả ngày không phải ở trong phòng làm trạch nữ thì là đi dạo quanh sân, cuộc sống khô khan tẻ nhạt, quả thật không có gì có thể nói.
“Hai ngày nữa chính là sinh nhật của Nhị tỷ tỷ, đến lúc đó Nhị tỷ tỷ được kê lễ rồi, mẫu thân nói Nhị tỷ tỷ là có thể thành thân rồi.” Mạnh Hân rất phấn chấn: “Không biết phu quân Nhị tỷ sau này thế nào nhỉ, liệu có anh tuấn hiền lành đáng tin giống Đại tỷ phu không, ôi.
.
.”
Tiểu cô nương bị Nhị tỷ tỷ nhà nàng gõ trán, nhất thời chỉ có thể ôm trán, hai mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn Nhị tỷ tỷ.
“Tiểu nha đầu như muội thì biết cái gì.” Mạnh Vân thản nhiên nói.
A Uyển xoay người xoa đầu an ủi tiểu cô nương, nhìn Mạnh Vân mới phát hiện sắc mặt nàng rất bình tĩnh, căn bản không thấy cảm xúc thẹn thùng mà ngược lại rất thản nhiên, loại biểu hiện bình tĩnh này cũng không giống cô nương thời đại này, vừa nói đến hôn sự liền đỏ mặt e lệ, muốn trốn trong phòng không thấy người ta mới tốt.
Việc này lại làm A Uyển liên tưởng đến sự coi trọng của mẹ Công chúa nhà mình đối với nàng, cảm thấy trong tương lai Mạnh Vân tuyệt đối là một nhân vật có tài.
Mạnh Hân là tiểu cô nương không mang thù lại rất tò mò, một lúc sau lại không nhịn được sáp đến gần hỏi: “Vậy Nhị tỷ tỷ có nghĩ muốn vị hôn phu trông như nào không?”
Mạnh Vân buông mắt nhìn nàng,thấy tiểu muội muội không buông tha, thuận miệng nói: “Giống dượng La.”
A Uyển sửng sốt.
Mạnh Hân cũng ngây ngẩn cả người, sau đó bừng tỉnh ngộ, hưng phấn mà nói: “Dượng La quả thật trông rất đẹp, nghe nói trong tầng lớp cao quý khó có mỹ nam nào qua mặt được, hóa ra Nhị tỷ tỷ thích mỹ nam đẹp trai!”
A Uyển: “.
.
.” Nàng cảm nhận được ý của Mạnh Vân là thích kiểu “chó trung thành”như cha Phò mã nhà nàng, mà không phải thích vẻ tuấn mỹ của cha nàng.
Quả nhiên, thấy Mạnh Vân tát nàng một cái: “Đồ ngốc! Bộ dạng đẹp thì dùng làm gì? Phải nghe lời mới được!”
Mạnh Hân: “.
.
.”
A Uyển nghĩ nghĩ, phát hiện cha Phò mã nhà nàng dáng vẻ tuấn tú lịch sự không nói, từ trên xuống dưới đều nghe lời mẹ Công chúa của nàng, chỉ cần mẹ Công chúa nói được, phụ thân chưa từng nói không được, chỉ cần mẹ Công chúa không thích, hắn cũng không thích.
Mẹ Công chúa không thích phụ thân ngắm nữ nhân bên cạnh, hắn liền không nhìn.
Phò mã của mẫu thân xứng đáng là chó trung thành, không cần giải thích.
Mạnh Vân quả nhiên thật tinh mắt!
Tuy nói làm hậu bối không được bàn bạc chuyện đúng sai của trưởng bối, nhưng tỷ muội Mạnh gia đều rất cực phẩm, biểu hiện ra bên ngoài thì một đức tính, đối với người trong nhà lại là một đức tính khác, cho nên rất nhanh Mạnh Hân từ chỗ Nhị tỷ tỷ nhà nàng hiểu được vì sao nàng cảm thấy dượng La tốt, nhất thời nắm chặt tay nói: “Về sau muội cũng phải tìm một vị hôn phu giống La dượng vậy, vừa đẹp lại vừa nghe lời!”
Mạnh Vân cười nhạo: “Tiểu nha đầu như muội mới bao tuổi, biết cái gì? Ta nói này, tương lai muội tìm người trầm mặc ít lời mới tốt.”
“Vì sao?” Mạnh Hân nhất thời khó hiểu.
A Uyển nghe hiểu được ý tứ trong lời nói Mạnh Vân, không nhịn được cười rộ lên.
Một cái miệng lắm lời không chịu ngồi yên, đương nhiên xứng một vị hôn phu tính cách trầm mặc ít lời, có khả năng bao dung cho nàng, như vậy không những bù trừ cho nhau, cũng có thể làm cho cuộc sống ít trắc trở hơn.
Mặc dù Mạnh Hân có khuyết điểm nhỏ như vậy, nhưng cũng là cô nương hoạt bát đáng yêu làm cho người ta thích, Mạnh Vân có đôi khi lời qua tiếng lại đều là muốn tốt cho tiểu muội muội này.
Thấy A Uyển cười, Mạnh Hân lại không nhịn được nhào đến hỏi nàng cười cái gì, khi nghe được lời A Uyển, nàng nhất thời thẹn quá thành giận, nhào tới đánh Nhị tỷ tỷ nàng.
Ba cô nương ở trên giường chơi đùa, tiếng cười theo