Đêm khuya mưa to gió lớn, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm sét ầm ầm, âm thanh lớn như vậy chẳng khác nào ngày tận thế, người trong nhà trở nên vô cùng nhỏ bé trước sức mạnh của thiên nhiên.
Mưa to tạt vào song cửa sổ, phát ra tiếng lộp bộp, ngay cả khi đã đóng chặt cửa, cũng có thể nghe được âm thanh bên ngoài đáng sợ thế nào.
Cho nên lúc mở cửa, âm thanh đó càng rõ ràng hơn, khiến A Uyển lui lại ở trong phòng không chịu nổi một hồi, tưởng mẫu thân lo cho mình, cho người tới xem, nhưng ai ngờ lại thấy Thanh Chi tiến vào với vẻ mặt khó xử.
“Quận chúa, Thế tử tới.”
Thanh Chi nhỏ giọng nói.
A Uyển ngẩn, lập tức nhảy xuống giường, lúc định đi ra lại bị Thanh Chi vội vàng khoác thêm áo ngoài, bấy giờ mới nhớ ra vừa rồi mình chỉ mặc áo ngủ, không thể để người ngoài thấy.
Tuy trong lòng nàng coi Vệ Huyên như đệ đệ, cũng cảm thấy mình mặc như vậy không sao cả, nhưng đang sống trong thời đại này thì đương nhiên phải tuân thủ quy củ ở đây, A Uyển cũng không từ chối, mặc quần áo xon, liền đi ra ngoài.
Cửa gian ngoài đã đóng lại, nhưng vì lúc nãy mở ra, nên mưa hắt vào làm ướt nền đất trước cửa.
Trong phòng thắp một chiếc đèn bọc lưu ly nên cũng không sáng quá.
Dưới ánh đèn là một cậu bé ướt sũng cả người, quần áo nhỏ nước, tóc tai như lông quạ dính vào gương mặt trắng nõn xinh đẹp, trông rất chật vật.
Thanh Yên cũng ở gian ngoài, đang tìm khăn lau cho người như rơi vào nồi cháo gà.
“Sao đệ lại tới đây?”
A Uyển hỏi, khi mới đến gần hắn thì nghe thấy tiếng sấm, lập tức dừng bước.
“Đừng sợ!”
Vệ Huyên vội vàng nắm lấy cổ tay nàng.
Tay hắn ướt sũng vì mưa nên lạnh buốt, làm nàng hơi khó chịu.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa, đôi mắt ướt át, A Uyển không nhịn được cười nói:
“Ta không sợ! Thanh Yên, mau lấy khăn sạch tới đây.”
Thanh Yên cầm một cái khăn lau tóc cho Vệ Huyên, thấy quần áo trên người hắn cũng ướt nhẹp, liền nói:
“Thế tử cởϊ áσ ngoài ra đi.”
Vệ Huyên ừ một tiếng, cởϊ áσ ngoài ra, đương nhiên quần áo bên trong cũng đã ướt sũng.
A Uyển thấy thế thì nhíu mày, nếu để hắn mặc quần áo ướt thì rất dễ bị bệnh, hơn nữa trong phòng này không có quần áo của hắn, thấy hơi bất đắc dĩ, đành phải kéo hắn vào phòng.
Thanh Chi nhìn thấy hành động của A Uyển, liền ngăn cản theo bản năng, nhưng lại bị Thanh Yên đưa tay cản lại.
Thanh Yên lắc đầu với nàng, nói, “Công chúa nói, chỉ cần không truyền ra ngoài ảnh hưởng tới danh dự của Quận chúa, chỉ cần Quận chúa vui là được.”
Huống chi trong đêm mưa gió Thế tử lại tới chạy đây vì Quận chúa, cũng coi như là có tâm.
Trong phòng, Vệ Huyên nhìn chằm chằm A Uyển, cổ họng căng lên, nói:
“Thật sự phải cởi ra à……”
Ánh mắt không khỏi được nhìn về phía tiểu cô nương dưới ánh đèn, hơi xấu hổ, hắn chưa muốn cởϊ qυầи áo trước mặt A Uyển đâu ……
“Bị ướt cả rồi, không cởi ra thì để bị bệnh à?”
A Uyển lấy một cái chăn mỏng từ trong hòm đưa cho hắn, để hắn ra sau bình phong thay quần áo ướt.
Không biết bao giờ mới tạnh mưa, cũng không thể để hắn dầm mưa về, hoặc là cứ mặc quần áo ướt.
A Uyển với mấy năm kinh nghiệm ở chung với thằng nhóc bướng bỉnh này, hắn mà đã chạy tới thì sẽ không thể đuổi hắn đi.
Huống chi nàng cũng không nhẫn tâm như vậy, để hắn dầm mưa về.
Vệ Huyên cầm chăn mỏng ra sau bình phong, trong lòng vô cùng thất vọng, sau khi cởϊ qυầи áo ra, liếc nhìn thứ giữa hai chân mình dưới ánh sáng mơ hồ, càng thất vọng hơn, oán hận lau mặt, rốt cuộc lúc nào mới có thể lớn? Sống những ngày tháng như vậy thật sự là quá bi thảm.
Lúc Vệ Huyên cởϊ qυầи áo, A Uyển cũng kêu nha mang nửa chậu nước ấm tiến vào.
Bởi vì một năm bốn mùa nàng đều không uống nước sôi để nguội, cho nên ban đêm gian ngoài vẫn luôn đun nước, trong phòng vẫn còn nửa chậu nước sạch, đổi nước là có thể dùng.
Thanh Yên và Thanh Chi bưng nước tiến vào, nhìn qua xem, ánh mắt liền liếc ra sau bình phong, thấy A Uyển ngồi an tĩnh trên ghế, liền đặt nước lên bàn.
A Uyển suy xét đến thể diện của Vệ Huyên, vì thế đã để hai nha hoàn ra ngoài, tự mình vắt sạch khăn, kêu Vệ Huyên ra rửa mặt.
Vệ Huyên quấn một cái chăn mỏng đi ra, tuy nhìn giống thiếu niên mười hai tuổi, nhưng vóc người còn chưa lớn hẳn, bị quần trong chăn mỏng, một nửa đầu ướt sũng rối tung, khuôn mặt xinh đẹp, trông như một cô nương xinh đẹp gặp phải hoạn nạn gì đó… A Uyển rất muốn cười, nhưng lại sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của hắn, nên đành nhịn xuống.
“Tự rửa mặt đi.”
A Uyển phân phó hắn, rồi lấy quần áo ướt của hắn giao cho hai nha hoàn, để các nàng hong khô trên bếp lò, sau đó sai Thanh Yên rót hai ly nước, rồi tự mình bưng vào.
Hai nha hoàn nhìn quần áo ướt, cũng biết nơi này không có quần áo để Vệ Huyên tắm rửa, cho nên không cần nói cũng biết trên người lúc này hắn quấn gì, cũng không nhiều lời nữa.
Lúc A Uyển đi vào đã thấy cậu bé bọc chăn đơn ngồi trên giường nàng, đang tò mò đưa tay sờ tới sờ lui, liền dừng bước.
Vệ Huyên thấy nàng vào, nhanh chóng ngồi thẳng lưng, nhìn nàng vô cùng trong sáng.
“Uống nước đi.”
A Uyển đưa chén nước qua, đồng thời lại nói:
“Đợi mưa tạnh, kêu phòng bếp nấu cho đệ chén nước gừng với đường đỏ.”
Lúc Vệ Huyên nghe thấy nước gừng với đường đỏ, quả nhiên mặt nhăn lại, rõ ràng là có vẻ ghét bỏ.
Hắn uống một hơi hết chén nước, rồi đặt chén nước lên tủ nhỏ đầu giường, kéo A Uyển ngồi bên cạnh, nhìn kỹ nàng.
“Sao vậy?”
A Uyển bị hắn nhìn đến khó hiểu.
Vệ Huyên hỏi một câu kỳ quái:
“Nàng không sợ sét đánh?”
A Uyển bị hắn chọc cười, bật cười nói:
“Tuy nghe thấy rất đáng sợ, nhưng có Thanh Yên ở bên, nên không sợ lắm.”
Vệ Huyên ồ một tiếng, trong lòng lại hơi hoài nghi.
A Uyển lại không sợ sét đánh? Sao có thể chứ? Kiếp trước A Uyển sợ nhất là sét đánh, chỉ cần sét đánh, cả người nàng sẽ run rẩy, vùi mình vào trong chăn, sợ tới mức như con thỏ bị kinh sợ, chỉ muốn tan biến.
Có một lần hắn phát hiện ra, thực sự là đau lòng chết mất, từ đây trở đi chỉ cần trời mưa sét đánh, hắn đều nhớ tới nàng, thậm chí không nhịn được mà lén đi xem nàng, sợ nàng sẽ chịu nổi.
Nhưng mà rất nhanh, Vệ Huyên lại nghĩ tới điều gì đó, lập tức hiểu ra.
Bây giờ đương nhiên A Uyển không sợ, bởi vì phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi còn chưa chết trong đêm giông tố, cho nên trong lòng A Uyển không lưu lại bóng ma.
Như vậy rất tốt!
A Uyển không biết tên nhóc này lại nghĩ đến chuyện gì, nói:
“Sau này mưa thì đừng chạy lung tung, nếu bị sét đánh, sẽ chết người đó.”
Nói rồi, đưa tay xoa đầu hắn.
Vệ Huyên bắt lấy tay nàng, được một tấc lại muốn tiến một thước ôm lấy nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng, “Ta cho rằng nàng sợ, cho nên mới tới đây.
Lúc ấy không nghĩ nhiều, không nghĩ mưa lại to đến vậy, bây giờ nghĩ lại cũng thấy sợ……”
A Uyển nghe vậy thì trong lòng thấy ngổn ngang, động tác vốn định đẩy ra hắn liền dừng lại, lại xoa đầu hắn, sờ mái tóc dài mềm mại của hắn.
Lúc này, Thanh Yên ở cạnh cửa nói:
“Quận chúa, Công chúa sai người tới, hỏi ngài thế nào.”
A Uyển sau khi nghe xong, lập tức nói:
“Nói cho mẫu thân, ta rất tốt, để mẫu thân không cần lo lắng.”
Thanh Yên đáp, sau đó lại nói cho A Uyển, vừa rồi có đoàn người đi ngang, vì trời mưa to cho nên tới thôn trang tránh mưa nhờ, vì thế nên Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ tới thăm nàng trễ một chút.
A Uyển đáp lại, cũng không để tâm tới việc này.
Sau khi đẩy nha hoàn Trưởng Công chúa Khang Nghi phái tới đi, A Uyển nói với Vệ Huyên:
“Ngốc, lát hết mưa rồi đệ hẵng về, nhưng đừng để bị người khác nhìn thấy.”
Vệ Huyên ừ một tiếng, đương nhiên sẽ không làm chuyện tổn hại tới danh tiết của A Uyển, mặc dù lúc nào hắn cũng khao khát được ở bên