Ngày đại hôn của Thái tử, cả kinh thành cực kỳ náo nhiệt, pháo hoa và tiếng nhạc không dứt bên tai, khi kiệu hoa đi vòng quanh hoàng thành, dân chúng trong kinh thành đều nhộn nhịp ào ra cửa, đường phố hai bên bị vây chật như nêm để xem buổi hôn lễ long trọng này.
Hôn lễ chính thống của hoàng gia cực kỳ phức tạp, dân chúng vì ăn mừng đại hôn Thái tử mà náo nhiệt cả kinh thành, nhưng quá trình cử hành hôn lễ cũng trang trọng và thiêng liêng.
Là tân nương ngày hôm nay, Mạnh Vân cả ngày bị người ta đụng tới đụng lui, ngây ngô dại dột, tuy thân thể nàng xưa nay khỏe mạnh, cũng khiến nàng gần như có chút không chịu nổi, đến khi cuối cùng được đưa đến tẩm điện Đông cung, sau khi ngồi trên giường cưới, cả người rốt cục đã được thả lỏng.
Chỉ là thân mình tuy rằng thả lỏng, nhưng tinh thần lại vẫn siết chặt.
Nàng ngồi ở trên giường đỏ xen lẫn màu vàng, khăn voan che khuất tầm mắt của nàng.
Tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm giác số lượng cung nữ ma ma trông coi trong phòng này không ít, họ đứng ở bên kia lặng yên không một tiếng động, có đi làm chuyện gì thì tất cả động tác cực kỳ nhẹ, toàn bộ điện im lặng đến đáng sợ, xa xa truyền đến tiếng đàn sáo mờ ảo không chân thật.
Không lâu sau, rốt cục có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là thanh âm của các cung nhân trong điện thỉnh an hành lễ: “Thái tử Kim An!”
Thái tử Vệ Diệp đi vào, đầu tiên nhìn thấy người đang im lặng ngồi ở trên giường, chiếc khăn voan đỏ thẫm thêu đôi chim uyên ương che đi dung nhan của nàng, thậm chí là cặp mắt cực kỳ trong trẻo yên tĩnh kia.
Một cung nữ mặc xiêm y màu hồng đào bưng khay ra, phía trên đặt đòn cân quấn vải lụa vàng đỏ.
Thái tử chìa tay, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ rệt, màu da trắng nõn, giống như ngọc, ngón tay cầm lấy đòn cân, sau đó dùng đòn cân kéo khăn voan.
Khuôn mặt thanh tú hiện ra từ trong khăn voan, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu lại sáng ngời lạ thường, giống như điểm nét trong trẻo, tô điểm dung nhan của nàng như vầng trăng cô độc hôm ấy, xinh đẹp nhưng lại không thể chạm, xứng với vẻ mặt bình tĩnh nhưng lạnh lùng, rất thích hợp, hình thành một sức hút riêng khiến nàng hoàn toàn khác với các quý nữ đoan trang an phận trong kinh thành.
Nhìn một lần khiến người ta khó có thể quên.
Thái tử nhìn một hồi lâu không chớp mắt, mãi đến khi khuôn mặt trắng bóc có chút chóng mặt nhẹ, hắn liền vén lễ phục đỏ lên, ngồi trên giường.
Hỷ ma ma xướng lễ liếc mắt một cái, tiếng lòng có chút phát run, chỉ cảm thấy vị Thái tử phi này dung mạo tuy đẹp, nhưng thần thái lại cực tốt, khiến cho người khác ánh mắt đầu tiên sẽ chú ý đến khí chất đặc biệt của nàng, ngược lại xem nhẹ dung nhan nàng, khi nàng bình tĩnh nhìn qua đây, ánh mắt tĩnh lặng không một gợn sóng kia sẽ khiến người ta không nhịn được trong lòng phát run, không dám đối diện quá lâu.
Nhưng nàng và Thái tử ngồi cùng nhau, một người khí chất ấm áp thanh cao, một người lạnh lùng lãnh đạm, lại không hiểu sao khiến cho người ta cảm giác rất hài hòa.
Uống qua rượu hợp cẩn (*), các cung nữ trong điện thu dọn một hồi rồi nối đuôi nhau đi ra, nhanh chóng cả tẩm điện to như vậy chỉ còn lại vợ chồng hai người.
(*) Bổ đôi một quả hồ lô khô và rỗng ruột ra sẽ có hai dụng cụ đặc biệt, mỗi cái là một chiếc “cẩn” (còn gọi là “bao cẩn”).
Trong hôn nhân truyền thống, người ta rót rượu vào “cẩn” và tiến hành nghi thức “hợp cẩn giao bôi”.
Như vậy, “cẩn” sẽ chỉ trở nên có ý nghĩa khi hai chiếc hợp vào thành một (thành hồ lô = hòa hợp, sinh sôi), cũng như cuộc hôn nhân chỉ có hạnh phúc và phồn sinh thật sự khi cả hai cùng hòa thành một gia đình đầm ấm, trọn vẹn.
Mạnh Vân ngẩng mặt nhìn, lẳng lặng nhìn vị nam tử hôm nay trở thành hôn phu của nàng.
Diện mạo hắn tuấn mỹ lịch sự tao nhã, ngũ quan ở cùng một chỗ khiến người ta cảm giác vô cùng thanh tú nhã nhặn, nhưng vì thân phận cao quý là Thái tử, trên người lại có một loại thanh quý uy nghiêm không thể xâm phạm, khiến hắn thoạt nhìn ôn hòa nhưng không yếu đuối, vẻ tươi cười trên môi rất phù hợp lại khiến người ta không dám tùy tiện làm càn.
Có thể là bởi vì cơ thể không khỏe, dáng người yếu ớt và cao gầy, không biết về sau có thể chăm sóc khỏe mạnh một chút được hay không.
Mắt hắn rất đen, giống ngọc đen bình thường, ánh mắt ấm áp, trong mắt lộ ra tia sáng nàng nhìn mà không hiểu, khiến nàng hơi có chút không tự nhiên cúi đầu.
“Biểu muội Huệ An.” Hắn mở miệng gọi nàng, thanh âm trầm thấp lại ôn hòa, có loại năng lực trấn an lòng người, “Hôm nay vất vả rồi, có mệt không?”
Mạnh Vân lại ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn rất biết quan tâm, yên lặng gật đầu, khi thấy hắn chìa tay muốn giúp nàng tháo mũ phượng nặng nề kia, vội nói: “Không cần, ta...thần thiếp gọi người vào giúp.”
Thái tử không để ý tới lời của nàng, cẩn thận giúp nàng tháo mũ phượng xuống, kéo dải lụa màu vàng tươi dưới giường, một hồi chuông vang lên, cung nữ canh gác bên ngoài bước vào dâng đồ rửa mặt, hầu hạ hai người rửa mặt.
Sau khi hai người rửa mặt xong, cung nhân lại một lần nữa lui xuống, chỉ còn lại hai vợ chồng mới cưới.
Thái tử ánh mắt ôn hòa nhìn thấy thiếu nữ khôn khéo ngồi ở bên cạnh, chìa tay đặt tay nàng lên đầu gối, mềm mại ấm áp, thanh âm trở nên càng nhẹ, “A Vân, giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”
Mạnh Vân nghe được hắn thay đổi xưng hô, mi mắt buông xuống run lên.
Nhiệt độ bàn tay mình hắn đang nắm hơi thấp, nhưng không khiến nàng quá mức khó chịu, đối với tương lai của mình, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Từ khi nàng bắt đầu được chọn làm Thái tử phi, nàng đã hiểu tương lai mình sẽ sống cùng nam tử này, trọn đời trọn kiếp chẳng phân ly.
Hắn tốt, nàng mới có thể tốt, cha mẹ huynh đệ tỷ muội trong nhà mới càng có thể tốt!
Chuẩn bị tốt tâm lý, nàng cuối cùng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, phát hiện trong mắt hắn lại cất giấu ánh mắt nàng nhìn không hiểu, loại ánh mắt này từ lúc nàng mười tuổi liền có thể cảm giác được, mỗi lần tiến cung nếu nhìn thấy hắn, gương mắt hắn tuấn mỹ tao nhã luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng và điềm đạm, dùng loại ánh mắt này yên lặng nhìn nàng, cứ thế nhìn rất nhiều năm rồi.
Khi hắn chìa tay qua, nàng phát hiện thân thể của mình có chút run rẩy, nhanh chóng ngửi thấy mùi hương trên người hắn, là một loại hương lạnh được đại sư chế hương trong cung tổng hợp thành, cùng với dáng vẻ ôn hòa của hắn có chút không phù hợp, chậm rãi xâm nhập vào ý thức của nàng.
.
.
....!.
.
.
.
.
.......!.
.
.
.
.
Đêm đã khuya, không gian yên tĩnh, Mạnh Vân tròn mắt nhìn chằm chằm trên trần màn.
Màn vàng đã buông, che ánh sáng hai cây đèn long phượng ở bên ngoài, ánh sáng bên trong cả chiếc giường lớn lộ ra vẻ mơ hồ không rõ ràng.
Trước giờ nghe nói thân thể Thái tử không tốt, Thái y cảnh cáo không nên quá gần nữ sắc, cho nên Đông cung ngoại trừ cung nữ hầu hạ, cũng không có cung nhân của các trưởng bối ban thưởng, rất sạch sẽ, mà Thái tử những năm gần đây cũng phá lệ giữ mình trong sạch, tuân thủ nghiêm ngặt dặn dò của Thái y, khiến mẫu thân nàng sau khi nghe được phong cách làm việc của Thái tử ở Đông cung, cũng từng có chút lo lắng Thái tử liệu có thể làm chuyện đó được không.
Nhưng chuyện vừa rồi có thể xua tan lo lắng của mẫu thân, thân thể Thái tử không có tật xấu gì, mặc dù lúc đầu có chút vội vàng xao động, sau lại cực kỳ dịu dàng, cảm giác cùng hắn làm chuyện ấy rất bình thường, ấm áp mà không nặng du͙ƈ vọиɠ, là người cực kỳ sạch sẽ ôn hòa.
Im lặng nằm một lát, cuối cùng nàng xoay người, nhìn về phía người đàn ông nằm ngủ say bên trong, ánh mắt từng chút từng chút nhìn vào khuôn mặt tuấn mĩ thanh cao, chú ý tới tư thế ngủ của hắn cực kỳ ngay ngắn, hai tay đặt giữa bụng, sau khi mắt nhắm lại, cũng bớt đi khí chất cao quý tản ra từ bên trong, có vẻ rất ôn hòa vô hại.
Tư thế ngủ ngay ngắn như vậy hoàn toàn khác với tiểu muội muội Mạnh Hân trong nhà thích ôm người khác ngủ, khiến nàng đột nhiên có chút không quen.
Bỗng nhiên, cặp mắt kia mở ra, khi đối mặt với tầm mắt của nàng, nàng yên lặng nằm trở lại, sau đó xoay lưng về phía hắn.
Thái tử nhịn không được bật cười, hắn không biết cô nương khác gặp phải tình huống đặc biệt như này thì sẽ thế nào, nhưng tuyệt đối không có giống như nàng, giống như không có chuyện gì xảy ra, rất lạnh nhạt ung dung nằm trở lại, quay lưng về phía hắn.
Không nhịn được niềm yêu thích trong lòng, hắn chìa ta kéo cô nương đang quay lưng về phía mình vào lòng, lần đầu tiên trong cuộc đời ngủ cùng người khác, lần đầu tiên không không quan tâm tư thế ngủ chính xác mà các ma ma chỉ dạy, ôm một người ru ngủ, mặc dù có chút không quen nhưng trong lòng lại nảy ra một loại yêu thích khó có ngôn từ nào diễn tả, cảm giác không xấu.
“A Vân, ngủ đi.”
Mạnh Vân nghe được giọng của hắn ở bên tai nàng, thật lâu sau mới đáp một tiếng, cuối cùng ánh mắt mệt mỏi cũng chịu nhắm lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
******
Ngày thứ hai Thái tử đại hôn, A Uyển ở nhà mình tiếp đãi tiểu cô nương với đôi mắt gấu trúc.
A Uyển hoảng sợ, vội hỏi nói: “Làm sao vậy? Ngủ không ngon sao?”
Mạnh Hân mếu máo, sau đó nhào tới ôm A Uyển, òa khóc, khóc đến mức nước mắt nước mũi tuôn ào ào, vừa khóc vừa nói: “...!Nhị tỷ tỷ không ở đây, không ai cùng ta nói chuyện, chơi với ta, ngủ cùng ta… Ta không ngủ được… Ta không có Nhị tỷ tỷ… Nhị tỷ tỷ không bao giờ có thể ở bên ta nữa… oa oa...”
A Uyển: “.
.
.”
Tiểu cô nương này khóc thương tâm thê thảm như người thân mất vậy, làm cho A Uyển thật sự không biết nói cái gì cho phải, tuy rằng biết Mạnh Vân xuất giá sẽ ảnh hưởng tới nàng, nhưng không nghĩ sẽ sâu đậm như vậy, chẳng trách trước khi Mạnh Vân lấy chồng, đặc biệt gọi nàng dặn dò về sau cố gắng động viên Mạnh Hân, tránh cho tiểu cô nương này đến lúc đó bởi vì không quen tỷ tỷ không có ở bên cạnh mà khóc không ngừng.
Tiểu cô nương mười tuổi tuy rằng đã hiểu chuyện, nhưng người trong nhà vô cùng yêu thương, chiều chuộng nàng đến mức có chút ngây thơ khờ dại, nhất thời khổ sở tủi thân liền khóc không ngừng, hơn nữa không giống các cô nương khác khóc lóc thanh tú, mà là buông yết hầu khóc lớn, thấy vậy A Uyển thật dở khóc dở cười.
“Đừng khóc, Nhị tỷ tỷ của ngươi ở ngay trong cung, nếu ngươi nhớ tỷ ấy có thể tiến cung thăm tỷ.” A Uyển ôm tiểu cô nương khóc đến đau lòng, vừa lau nước mắt vừa an ủi nàng.
“Không, không giống.
.
.” Mạnh Hân vừa khóc vừa thút thít.
“Sao mà không giống?” A Uyển kỳ lạ hỏi.
“Thì thì không giống nhau… Ô ô ô… Nhị tỷ tỷ không còn là người nhà ta nữa, tỷ ấy thành người nhà khác rồi… oa oa...” Nói xong lại đau lòng.
Phát hiện