Quốc Công phu nhân vừa bước vào nơi ở của con trai, còn chưa kịp thông báo cho bà tử giữ vườn thì đã bị chặn lại.
Thấy người cản nàng là Chu Tường luôn hầu hạ bên cạnh con trai, Quốc Công phu nhân nén lại cơn giận trong lòng, hỏi: “Lúc trước không phải nghe nói Thế tử đã trở lại rồi hay sao? Bây giờ Thế tử đang đâu rồi?”
Sau khi Chu Tường thỉnh an Quốc Công phu nhân xong liền đáp: “Thế tử trước đó có nói chuyện với Thế tử phi một chút, bây giờ đang luyện chữ trong thư phòng, người nói nếu phu nhân có qua đây, thì bảo phu nhân qua thư phòng một chuyến, Thế tử có việc muốn nói với phu nhân."
Quốc Công phu nhân suy nghĩ một lúc, nàng cảm thấy hôm nay Quận chúa Thọ An hiếm khi đến gặp con dâu cả, chắc chắn sẽ không về sớm, nên nàng dời bước đến thư phòng của con trai, để xem con trai mình muốn làm gì, tại sao nó lại nhịn để Quận chúa Thọ An đã làm nhục biểu muội của mình theo cách này.
Mặc dù đằng sau Quận chúa Thọ An là Trưởng Công chúa Khang Nghi và phủ Thụy vương không dễ chọc tức, nhưng ngay từ đầu là do Quận chúa Thọ An vô lý, hẳn là do dựa vào thế lực to lớn, đâu cần tùy tiện làm nhục nhã người khác như vậy? Phủ An Quốc Công của họ là công phủ cha truyền con nối, ngay cả Quận chúa cũng không thể kiêu ngạo ở đây.
Sau khi đến thư phòng, Quốc Công phu nhân nhìn thấy con trai mình đang đứng trước bàn dài luyện thư pháp, dáng người mảnh khảnh, tuấn tú, quả thật là một người khiến nàng tự hào và hài lòng mỗi khi nhìn thấy con trai.
Nếu không phải vì địa vị và thân phận của Trưởng Công chúa Khang Bình trong lòng Hoàng đế, nàng đương nhiên sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này.
Để con trai trưởng cưới được một Quận chúa vào cửa, tuy rằng có thể dựa vào Trưởng Công chúa Khang Bình, nhưng Quận chúa rốt cuộc cũng không phải dễ nắm chuôi, để cho nàng làm mẹ chồng, cũng khiến nàng vô cùng nghẹn uất.
Chỉ là mỗi lần nghĩ chuyện này có lợi cho con trai cả, nàng đều nhịn xuống, không muốn con trai mình chịu uất ức, vì vậy muốn để lại đứa cháu gái được nuôi nấng cẩn thận cho con trai của mình, chỉ đáng tiếc ...
Thấy mẫu thân bước vào, Tống Nghiên đặt bút trên tay xuống, bước tới, đỡ nàng ngồi dựa vào bức tường phía nam trong thư phòng, chờ nha hoàn bưng trà lên xong, Tống Nghiên vẫy họ chờ bên ngoài và nói với Quốc Công phu nhân: “Mẫu thân muốn đi tìm Quận chúa Thọ An sao?"
Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của hắn, Quốc Công phu nhân biết hắn trong lòng đã rõ, mím môi: "Chuyện đã như vậy! Sự việc này rõ ràng là Quận chúa Thọ An thô lỗ trước, sao con có thể vì nàng ta mà khiến biểu muội con chịu sự tủi nhục như vậy? Hay là ...!con muốn bảo vệ vợ mình?"
Tống Nghiên cười nhạt, "Mẫu thân nói đi đâu vậy? Là biểu muội tự mình đá hai con ngỗng trắng của Quận chúa Thọ An, nên hai con ngỗng trắng đó mới cắn nàng ấy, chứ liên quan gì đến Quận chúa Thọ An? Muội ấy không có ý xúi giục con ngỗng trắng cắn biểu muội, mẫu thân phải nhớ điều này.
Vả lại Nhược Nhi là thê tử của con, là người cùng con vui buồn, con tất nhiên là muốn bảo vệ nàng.
"
Quốc Công phu nhân nghe vậy sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Nghiên Nhi, con nghe mẫu thân nói, con thật sự là muốn bảo vệ thê tử của con sao? Vậy Hinh Vũ thì sao?"
“Mẫu thân chớ nói những điều như vậy.” Tống Nghiên nhướn mày nói: “Biểu muội chỉ vì mẫu thân yêu quý nên mới giữ lại bên cạnh thôi.
Bây giờ biểu muội đã lớn rồi, cũng nên tính đến chuyện đại sự của muội ấy, mẫu thân có rảnh thì liên lạc với cữu cữu xem, thương lượng với cữu cữu và mợ về việc cưới xin của biểu muội.”
Nói đến đây Tống Nghiên mới nhớ ra mẫu thân của Lạc Hinh Vũ đã qua đời từ
khi còn nhỏ, mẫu thân mình thương xót nàng vì sợ nàng bị mẹ kế bắt nạt, qua hai ba ngày sẽ nhận nàng về nuôi nấng, cữu cữu căn bản là không đoái hoài gì đến đứa con gái này nên cứ để nàng sống ở đây.
Nghĩ đến cữu cữu cũng thấy mơ hồ, cho nên nếu nạp biểu muội làm thiếp, hẳn là sẽ không nói gì, lại càng không cảm thấy xấu hổ, vì vậy không khỏi thầm lắc đầu.
Quốc Công phu nhân nghe được mà sững sờ, môi run run, nàng nói: "Con biết rằng ta không nỡ bỏ Hinh Vũ, muốn giữ lại đây, mà con lại nói ra lời lẽ như này..." Muốn trách móc cái gì? Nhìn bộ dạng lãnh đạm của con trai nàng, rốt cuộc có chút phiền muộn nói: "Lúc trước con rõ ràng không từ chối, sao lần này..."
"Mẫu thân nói cái gì vậy? Biểu muội trước kia còn nhỏ, nhưng bây giờ lớn rồi, tất nhiên cũng khác." Tống Nghiên nhìn thấy mẫu thân thất thần, liền nói, "Nếu mẫu thân thật sự vẫn luyến tiếc biểu muội, thì để muội ấy ở nhà cũng được, Tam đệ tình cờ cũng tầm thuổi với biểu muội, để biểu muội và Tam đệ hứa hôn cũng ổn.”
“Câm miệng!” Quốc Công phu nhân tức giận nói: “Tam đệ của con cũng chỉ là con vợ lẽ, làm sao sánh được với biểu muội của con? Ta thà để Hinh Vũ làm thiếp của con, còn hơn là để biểu muội thành thân mới mấy tên đệ đệ của con!”
Quốc Công phu nhân tuy không phải là mẹ kế độc ác nhưng thật sự nàng không hài lòng với những con trai của những người thiếp đó, nàng đã nuôi nấng một đứa cháu gái, bao năm nay lại nuông chiều nên muốn giữ bên mình, nhưng đáng tiếc là hôn sự của hai người con trai của nàng đều không phải nàng làm chủ, nàng chỉ cảm thấy có lỗi với đứa cháu gái này.
Còn chuyện gả cháu gái cho mấy con vợ lẽ kia thì khỏi phải nghĩ!
Tống Nghiên gật đầu, không để ý đến lời nói của nàng, nói tiếp: "Nhưng con hiện tại không muốn nạp thiếp, về sau mẫu thân chớ nói đến chuyện này nữa.
Được rồi, lần này là biểu muội không đúng, mẫu thân có đi tìm Quận chúa Thọ An nói gì đi chăng nữa, cũng đừng nói gì với Nhược Nhi.
Nàng ấy là người dễ mềm lòng, sẽ không nói cái gì, chỉ là những người khác tính cách không giống nàng ấy mà thôi.
"
Quốc Công phu nhân quả thực tức chết bởi người con trai này, hắn ta từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có chủ ý, chính mình cũng không làm gì được quyết định của hắn.
Hơn nữa làm sao nam nhân lại có thể không nạp thiếp được? Nhìn vào kinh thành, nàng chưa thấy phủ nào ở hậu viện lại có ít nữ nhân, giống như tình cảm nồng hậu của Thụy vương cùng Thụy vương đích phi, không phải hậu viện còn có bao nhiêu nữ nhân nữa sao?
Thấy mẫu thân không hiểu quan điểm của mình, Tống Nghiên bất đắc dĩ không còn cách nào khác tiễn mẫu thân ra ngoài.
Nhìn thấy mẫu thân tức giận rời đi, Tống Nghiên nhíu mày suy nghĩ một hồi, liền gọi nha hoàn đến dặn dò một lúc.
Sau khi Quốc Công phu nhân rời khỏi thư phòng, nàng liền đi đến phòng khách, bị con trai ngắt lời như vậy, trong lòng nàng cũng dịu lại một chút, nhưng nàng vẫn rất tức giận, không khỏi cảm thấy bực bội với Mạnh Nhược, đặc biệt là khi nghe con trai bênh vực nàng ta như vậy, là mẫu thân làm sao mà thoải mái được?
Nghe tin Quốc Công phu nhân sắp đến, Mạnh Nhược khẽ cau mày, nhưng không nói gì, liền đứng dậychào đón.
Khi Quốc Công phu nhân bước vào, nhìn thấy con dâu đang tiến lại gần, vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt quét qua đặt trên người tiểu cô nương đang ngồi yên lặng trên giường đất, nàng mới để ý thấy hai con ngỗng trắng đang ngồi ở phía trước của giường, chính là hai con ngỗng trắng đã làm cho Hinh Vũ của nàng bị thương.
Khi thấy hai con ngỗng trắng có người lạ đi vào, chúng liền hướng về phía nàng cạp cạp mấy tiếng, nhưng lại không đứng dậy tấn công.
“Tại sao nương lại đến đây?” Mạnh Nhược bước tới, đỡ nàng vào ngồi xuống, cười hỏi.
Quốc Công phu nhân nói với một nụ cười mà như không cười: “Hiếm khi có hai vị Quận chúa đến đây.
Ta đã bảo Hinh Vũ mang một ít trà đến, nhưng ta lại thấy Hinh Vũ khóc và quay trở lại, nghe nói là bị hai ngỗng trắng của Quận chúa Thọ An cắn.”
Mạnh Nhược có chút ngượng ngùng khi đang định nói gì đó, giọng của Mạnh Hân đột nhiên vang lên, "Bá mẫu, chuyện này cũng không thể trách Đại Bạch và Nhị Bạch được, là do Lạc biểu tỷ đá chúng nó trước, nếu không thì chúng nó đã yên ổn trong sân rồi, không đuổi theo mọi người một cách vô cớ chứ, vì thế mà cháu phải tốn bao nhiêu thời gian để rửa chân cho chúng nó đấy.”
Giọng của tiểu cô nương lanh lợi, nói nhanh và gấp gáp, hơn nữa lời lẽ đầy phàn nàn trách móc khiến Quốc Công phu nhân không thở nổi.
Thấy nàng thở hổn hển, Mạnh Nhược nhanh chóng nói: "Nương, Hân nhi vẫn còn nhỏ, xin nương đừng trách móc muội ấy."
Quốc Công phu nhân hít một hơi nói: "Thì cho dù có là Hinh Vũ đá trước, nhưng con vật này làm sao có thể so sánh với con người được? Làm sao có thể mặc kệ người vì hai con thú chứ?"
Lúc này A Uyển mới nói: "Đại biểu tỷ phu không phải đã nói rồi sao? Là do Lạc gia biểu tỷ mắt không tốt nên sẽ gọi người tìm đại phu đến chữa mắt cho biểu tỷ."
“Đúng vậy, đúng vậy, Đại biểu tỷ phu cũng đã nói, chính là do Lạc biểu tỷ mắt có vấn đề, cần nhờ đại phu đến xem cho biểu tỷ, chứ không hai con ngỗng trắng to như vậy mà biểu tỷ lại không nhìn thấy.” Mạnh Ngôn ngắt lời.
A Uyển gật đầu, nói: "Hơn nữa, Lạc gia biểu tỷ, một cô nương còn chưa xuất giá, lúc nào cũng có thể chạy vào trong viện của biểu ca biểu tẩu? Bá mẫu xem, như thế không phải sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Đúng đó, bá mẫu, sao Lạc biểu tỷ lại không về nhà vậy? Chẳng nhẽ tỷ ấy không phải con gái Lạc gia mà là con gái của Tống gia sao? Vậy thì nên đặt là họ Tống mới đúng." Mạnh Hân vỗ tay cười: "Nhưng mà kể cả có là muội muội ruột thịt rồi, lại thỉnh thoảng chạy vào phòng huynh trưởng là điều không tốt chút nào, đúng không? Bá mẫu thấy đấy, cháu đã lớn vậy rồi còn không dám chạy tới viện ca ca của cháu để chơi, mẫu thân của cháu không cho phép cháu làm vậy.”
Quốc Công phu nhân: “……”
Bị hai tiểu nha đầu nói chèn ép như vậy, Quốc Công phu nhân gần như muốn nổ tung, lúc này nàng mới mặc kệ con dâu đang lo lắng bên cạnh, nói với A Uyển: “Hinh Vũ đã được ta nuôi nấng từ nhỏ, ta xem nàng ấy như con gái mình, hai vị Quận chúa chớ có nói bậy.
Vậy đừng nói chuyện này nữa, chuyện ban nãy rốt cuộc là Quận chúa không kể lại, cháu thân là một tiểu cô nương, sao có thể nói là nàng ấy mắt có vấn đề? Nếu truyền ra ngoài là nàng có tật về mắt, về sau Hinh Vũ phải làm sao? Nàng ấy còn chưa có hôn ước nữa ...!"
Nhìn thấy