Trời còn chưa sáng mà Mạnh Vân đã tỉnh.
Khi tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang bị người khác ôm từ phía sau, hơi thở người nọ thoảng qua bên cổ nàng, làm nàng có cảm giác rất quen thuộc.
Trước khi xuất giá, nàng cũng quen bị người khác quấn lấy ngủ như vậy, nhưng mà người kia là muội muội Mạnh Hân thích dính lấy tỷ tỷ nhà nàng, nhất định phải ôm người mới ngủ được, mọi người trong nhà đều sủng nàng nên đã dưỡng thành thói quen xấu này của nàng ấy.
Sau khi gả chồng, vốn dĩ nàng cho rằng với người đoan chính như Thái Tử thì hai người sẽ chia phòng ngủ, nhưng mà rất nhanh liền phát hiện, hắn cũng giống tiểu muội muội nhà nàng, thích ôm nàng ngủ.
Chẳng lẽ thân thể nàng rất có lực hấp dẫn, người cùng chung chăn gối với nàng đều cảm thấy ôm nàng ngủ tương đối thoải mái?
Tuy rằng không thể hiểu nổi nhưng cũng không thể không nói, tư thế quấn người khi ngủ của Mạnh Hân khiến nàng rất quen bên gối có người ngủ cùng, bằng không giấc ngủ sẽ không tốt.
Sau khi đầu óc dần dần thanh tỉnh, nàng liền cẩn thận mà chuyển động thân mình, ngồi dậy từ vòng ôm ấp của người kia, nhìn nam tử quen thuộc trong ánh sáng tối tăm, mặt mày hắn nhẹ nhàng, bởi vì sườn mặt đè nặng nên cánh môi hơi bĩu ra, thoạt nhìn giống như một tiểu hài tử, rất hồn nhiên chứ không như khó chịu như lúc trước, trong lúc ngủ mơ vẫn lộ ra dáng vẻ tâm sự trùng trùng.
Xem ra tối cuộc nói chuyện hôm qua với hắn đã khiến hắn cảm thấy buông lỏng không ít nhỉ?
Vừa nghĩ nàng vừa duỗi tay sờ soạng mặt hắn, lại không ngỡ lại khiến hắn tỉnh.
“A Vân, buổi sáng tốt lành…”
Nàng rất bình tĩnh thu hồi tay, nhìn vị nam tử vốn rất thanh quý đoan chính, lễ nghi không chút cẩu thả trước mặt triều thần kia, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà ngốc manh bò dậy, ngốc nghếch nói chào buổi sáng với nàng.
Lời chúc buổi sáng tốt lành này là nàng học được từ A Uyển, sau đó nàng nói với hắn một lần, hắn liền nhớ kỹ.
Tuy rằng bộ dáng ngốc manh này không hợp với hình tượng anh minh thần võ của Thái Tử gia hắn, nhưng mà chắc là bộ dáng như thế này chỉ có mình nàng có thể thấy được, cho nên tâm tình Mạnh Vân rất tốt, dịch sát lại gần, nhẹ nhàng cắn cắn trên cánh môi hắn, nhìn thấy ánh mắt nhập nhèm của hắn trở nên thanh tỉnh trong nháy mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, khóe môi nàng nhếch lên, tâm tình càng tốt hơn.
“Điện hạ, đã là giờ Mẹo rồi, nên dậy thôi.” Mạnh Vân duỗi tay kéo dải lụa được thiết kế thành dây thừng trên đầu giường xuống, sau khi một tiếng chuông vang lên liền nghe thấy tiếng cung nhân vang lên ngoài cửa.
“Ừ…”
Thái Tử điện hạ nhìn bóng dáng nàng đưa lưng về phía mình xuống giường xỏ giày, nhịn không được duỗi tay sờ soạng cánh môi bị cắn, nhạy bén phát hiện dường như tâm trạng Mạnh Vân hôm nay rất tốt.
Hơn nữa, quả nhiên nàng không giống nữ tử tầm thường, thế mà lại có lá gan cắn phu quân của chính mình, cho tới bây giờ mẫu hậu của hắn cũng không dám cắn phụ hoàng.
Mạnh Vân đi giày xong, sau khi vén màn lên, ánh sáng rọi vào trong giường, quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ bừng của nam tử thanh tuấn ngồi ở trên giường, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Nhưng mà chờ các cung nữ mang y phục sạch sẽ áo tiến vào, Thái Tử điện hạ xuống giường đã khôi phục lại bộ dáng trữ quân thanh quý kia, nhất cử nhất động đều khiến người ta không tìm được chút thiếu sót nào, ngoại trừ thân thể có chút gầy yếu, quả thực là một Thái Tử hoàn mỹ.
Mạnh Vân nhìn hắn một cái rồi liền tự mình hầu hạ trượng phu thay quần áo, sau khi chỉnh trang cho hắn thì cũng để cung nữ hầu hạ mình.
Chờ phu thê Thái Tử cùng nhau sửa soạn xong, dùng ăn đồ ăn sáng đơn giản, một ngày trong cung lại bắt đầu rồi.
Thái Tử đi thượng triều, Mạnh Vân đi hậu cung thỉnh an Hoàng Hậu.
Mạnh Vân ngồi trên kiệu liễn của Thái tử phi đi vào Phượng Nghi Cung, lúc này Hoàng Hậu cũng vừa dậy không bao lâu.
Bởi vì tối hôm qua hoàng đế không nghỉ ngơi ở Phượng Nghi Cung, cho nên Hoàng Hậu cũng không cần thức dậy quá sớm, chẳng qua là nữ nhân trong hậu cung chắc đều tình nguyện dậy sớm để hầu hạ Hoàng đế, chứ cũng không muốn ngủ nướng đâu.
Hoàng Hậu lười biếng mà ngồi trên ghế chủ tọa trong điện, nâng mí mắt nhìn lên nhóm cung phi tới thỉnh an trước mặt, khi ánh mắt nàng rơi xuống trên người Trịnh Quý Phi thì môi nhịn không được mấp máy, khi nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thái tử phi mở miệng.
“Thoạt nhìn sắc mặt Mẫu hậu hôm nay có hơi không tốt, thân thể người không khoẻ sao?”
Người trong điện đều mịt mờ mà liếc mắt nhìn Thái tử phi một cái, âm thầm nói cũng không biết này Thái tử phi này thông tuệ hay là ngu dốt, chỉ cần tìm hiểu một chút liền biết tối hôm qua hoàng đế nghỉ ở Triều Dương Cung, lại thêm việc gần đây Trịnh Quý Phi đang chọn Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử, tâm tình Hoàng Hậu có thể tốt mới là lạ, không tức giận đến không đứng dậy nổi cũng coi như là lợi hại.
Mọi người trong cung đều biết Hoàng Hậu chưa đối phó với Trịnh Quý Phi, ai cũng đang chờ Hoàng Hậu làm khó dễ nàng ta, chỉ là Thái tử phi mở miện xen vào, trò hay này lại xem không được.
Thật đáng tiếc!
Trịnh Quý Phi cũng cười khanh khách ra vẻ khen tặng vài câu, liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái, cũng giống với Hoàng Hậu, khi nhìn đến Thái tử phi liền nhịn không được mà mím môi, đây là một loại hành động theo bản năng, có thể thấy được sau khi Mạnh Vân tiến cung đã khiến nàng sinh ra không ít cảm giác thất bại, làm nàng cũng muốn mau chóng đón con dâu tiến cung giúp đỡ mình một chút.
Hoàng Hậu nói: “Bổn cung không sao, gần đây có chút lười biếng mà thôi.”
Sau khi nhóm cung phi nghe xong thì bắt đầu ngươi một lời ta một câu mà ra vẻ quan tâm, biểu cảm của mỗi một người đều dạt dào tình ý chân thành, có thể xưng là ảnh hậu, lại khiến cho Hoàng Hậu ghê tởm đến không chịu được, trên mặt các nàng ta càng thiệt tình thì không chừng trong lòng càng nguyền rủa nàng đấy.
Nữ nhân trong điện lá mặt lá trái mà nói chuyện, rất nhanh Thanh Ninh Công chúa đã dẫn theo mấy Công chúa đến đây thỉnh an cho Hoàng Hậu, lúc này ý cười trên mặt Hoàng Hậu mới rõ ràng vài phần, chỉ là khi nhìn đến mấy Công chúa phía sau con gái - đặc biệt là Tam Công chúa, ánh mắt nàng liền khống chế không được dấy lên một ít vẻ không vui.
Sau khi các Công chúa thỉnh an Hoàng Hậu, lại nói thêm vài câu, bởi vì không có sự tình gì nên Hoàng Hậu liền cho các nàng lui, chỉ lưu lại Thanh Ninh Công chúa cùng Thái tử phi Mạnh Vân.
Thái Hậu thích thanh tịnh, lại thường ăn chay niệm phật, vậy nên cho nhóm cung phi không cần phải đến đây thỉnh an mỗi ngày, vì thế nếu Thái Hậu không cho gọi thì cứ cách ba ngày Hoàng Hậu đều dẫn theo chúng phi tần đến Nhân Thọ Cung thỉnh an Thái Hậu.
Hôm nay còn chưa đến ngày, mọi người cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.
Đám người vừa đi, sắc mặt Hoàng Hậu liền lạnh xuống, liếc mắt nhìn Thái tử phi một cái, nói với con gái: “Hôm qua nghỉ ngơi như thế nào? Con sắp xuất giá rồi, buổi tối chớ có thức quá muộn, cẩn thận bị thương đôi mắt.”
Thanh Ninh Công chúa bị nàng nói đến mức khuôn mặt phiếm hồng, cuối năm ngoái, rốt cuộc phụ hoàng cũng định ra người được chọn làm Phò mã cho nàng, Thái Tử ca ca cũng cẩn thận tra xét rồi, phẩm mạo đối phương không tồi, hôn kỳ định vào mùa xuân sang năm.
Tuy rằng hôn kỳ định ra hơi muộn, nhưng mà bởi vì nàng là trưởng nữ của Văn Đức Đế, Hoàng đế luyến tiếc nữ nhi, muốn nàng ở lại cung lâu hơn một năm, tất nhiên người khác cũng không dám nói cái gì.
Thanh Ninh Công chúa dưới sự trợ giúp của Thái tử phi, cũng đã lén xuất cung trộm gặp phò mã tương lai, trong lòng cũng vừa ý, cho nên đối với chuyện xuất giá cũng có chút chờ mong và ngượng ngùng.
Trước kia nàng còn lo lắng sau khi mình xuất các, không còn ai giúp đỡ mẫu hậu trong cung, nàng lại bị Trịnh Quý Phi chèn ép đến mức làm chuyện ngu xuẩn, nhưng sau khi lĩnh giáo sức chiến đấu của Mạnh Vân, nàng hoàn toàn không còn lo lắng nữa.
Mạnh Vân nhìn thì yên tĩnh lạnh lùng, nhưng thật ra luôn ra không làm việc theo lẽ thường, chớ nói mẫu hậu bị Mạnh Vân làm cho ngơ ngác, có là Trịnh Quý Phi thì cũng bị Mạnh Vân nháo đến mức không muốn đối mặt với nàng, làm Thanh Ninh Công chúa quả thực mở rộng tầm mắt, thậm chí từng một lần hoài nghi rốt cuộc là ánh mắt Thái Tử ca ca sao lại như thế, làm thế nào mà lại coi trọng cô nương tính tình quỷ dị như vậy, lại còn thực sự ngưỡng mộ nàng, lúc nào cũng đặt trong lòng bàn tay mà che chở.
Nhưng mà, kỳ lạ một chút cũng không sao, có thể giúp đỡ mẫu thân cùng Thái Tử ca ca là được, Thanh Ninh Công chúa thực vui vẻ vì có tẩu tử như vậy, nhìn nàng năm lần bảy lượt dễ dàng mà ngăn cản mẫu hậu không làm ra hành động ngu ngốc gì, khiến nàng càng kiên định mà đi theo Mạnh Vân.
Nói tới hôn sự của Thanh Ninh Công chúa, Hoàng Hậu lại chuyển chủ đề, nói đến người được chọn làm Tam Hoàng tử phi.
Hoàng Hậu nhấp môi cả giận: “Bổn cung mới là Hoàng Hậu trong cung, các Hoàng tử ai mà không phải gọi bổn cung một tiếng mẫu hậu? Vậy mà việc Tam Hoàng tử chọn lựa Hoàng tử phi này, thế nhưng không hề nói với bổn cung một tiếng, quả thực là không để bổn cung vào mắt, cũng không biết Hoàng tổ mẫu con có ý gì?”
Sắc mặt Thanh Ninh Công chúa cũng nghiêm túc lên, nói: “Mẫu hậu biết phụ hoàng chọn trúng cô nương nhà ai cho Tam hoàng huynh chưa?”
“Dù sao cũng chỉ có mấy nhà thôi.” Hoàng Hậu nói, chân mày cau lại: “Thật ra Trịnh Quý Phi rất giỏi tính toán, mấy nhà kia đều muốn ôm hết, chính phi trắc phi một người cũng không thiếu.” Nói xong lại cười lạnh liên tục.
Khi Thanh Ninh Công chúa đang muốn mở miệng liền nghe Mạnh Vân ngồi một bên nói: “Mẫu hậu