Từ biệt Thái hậu, Vệ Huyên nhìn ánh nắng chói chang, vừa bước chân, liền quyết định rời hoàng trang tới Tiểu Thanh Sơn.
Lúc về thì vội vàng, sau đó còn bị bệnh, bỏ lỡ cơ hội tặng quà cho A Uyển đầu tiên, giờ phải bù.
Nghĩ đến bộ dạng của A Uyển lúc nhận được quà mình tặng, trong lòng liền hơi kích động, mong rằng A Uyển sẽ vui rồi có thể không kìm lòng được hôn mình……
A Uyển: ==! Nằm mơ còn nhanh hơn đó!
Nhưng hắn còn chưa rời khỏi Hoàng trang, liền thấy Thái tử Vệ Diệp mặc lễ phục Thái tử màu vàng đi tới.
Tuy thời tiết nóng bức, nhưng từ nhỏ sức khỏe Thái tử đã không tốt, có bệnh cảm lạnh nên mặc quần áo kín mít vẫn không toát mồ hôi, thậm chí cả khuôn mặt cũng không thấy hề đỏ.
Khác hẳn với Vệ Huyên từ nhỏ đã tập võ với sư phụ, dẫn tới khí huyết quá vượng.
Đi ra ngoài được một lúc, Vệ Huyên liền nóng đến mức lưng cũng toát mồ hôi, mặt cũng hơi đỏ, mà da của hắn trắng nên lại càng nổi bật, trông càng xinh đẹp.
“Huyên đệ!”
Thái tử nhìn thấy Vệ Huyên, trông rất vui mừng, đi tới nói: “Nghe nói gần đây đệ bị bệnh, bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Vệ Huyên gật đầu với Thái tử, khóe miệng nhếch lên, cười nói:
“Đa tạ Thái tử ca ca đã quan tâm, đương nhiên là tốt rồi.”
Nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lại nói: “Đúng rồi, Thái tử ca ca, nghe nói hoàng tẩu có tin vui, đệ đệ ở đây để chúc mừng Thái tử ca ca.”
Nụ cười trên mặt Thái tử càng nhu hòa, ánh mắt cũng toát lên ý cười, trông anh tuấn bất phàm, hiển nhiên là rất mừng vì thê tử mang thai.
Cho nên vì vui mừng, hắn đã kéo Vệ Huyên, nói: “Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, đi, cùng ta uống một chén.”
Vệ Huyên để mặc hắn kéo, nhưng lại nói: “Vậy chỉ uống một chén thôi, nếu uống nhiều hơn sẽ không tốt cho sức khỏe, hoàng tẩu sẽ giận.”
Nữ nhân Mạnh Vân kia không giận thì thôi, một khi đã giận lên thì đúng thật là ác mộng.
Thái tử dễ tính cười đáp, trong lòng hắn thực sự rất vui, tiếc là thân phận của hắn đã định sẵn hắn không thể thân cận quá mức với các huynh đệ, cũng không thể tin tưởng.
Cho nên trừ Vệ Huyên ra, lúc vui, thật sự không có ai có thể uống với hắn một ly, nói mấy câu.
Mà Vệ Huyên có thể được hắn coi là người một nhà, cũng vì biểu hiện của Vệ Huyên mấy năm nay, Thái tử và hắn đã đạt được thỏa thuận gì đó, tuy không nói ra, nhưng trong lòng hai người lại ngầm hiểu.
Đây là một sự ăn ý ngầm.
Theo quan điểm của Vệ Huyên, trừ việc sức khỏe Thái tử hơi yếu ra, còn những phương diện khác thì thật sự có thể nói là một trữ quân hoàn mỹ, đặc biệt là về mặt phẩm đức, tuyệt đối là đạt chuẩn, khá hơn nhiều so với các Hoàng tử khác.
Để Thái tử đăng cơ thì càng có lợi cho hắn hơn là để các Hoàng tử khác đăng cơ.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã chọn âm thầm ủng hộ Thái tử, kiếp này cần phải để Thái tử bình an đăng cơ.
Và qua nhiều năm hắn tiếp xúc với Thái tử, giữa hai người đã dần hình thành sự ăn ý nào đó, chưa từng nói rõ với nhau, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.
Vệ Huyên đột nhiên cười rộ lên, nói với Thái tử: “Thái tử ca ca, hy vọng cái thai của hoàng tẩu sẽ là tiểu hoàng tôn, Thái tử ca ca cần phải cố gắng một chút nha!”
Thái tử bị hắn làm cho dở khóc dở cười, nam nữ là do trời ban, sao hắn cố gắng được chứ? Nhưng Vệ Huyên nói cũng đúng, Thái tử thật sự hy vọng cái thai là con trai, đặc biệt là Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử đều chưa sinh con trai, nếu Mạnh Vân sinh hạ con trai thì đứa bé sẽ là hoàng trưởng tôn, có ý nghĩa rất quan trọng với Thái tử.
Hơn nữa, năm nay Ngũ Hoàng tử cũng muốn tuyển phi, Thái tử càng phải thận trọng.
Hai người nói đùa một lúc thì cũng đã tới rồi cung điện của Thái tử.
Thái tử phi Mạnh Vân biết tin, đắp cung nữ tay đi ra nghênh đón.
Giây phút nhìn thấy nàng, biểu cảm trên mặt Thái Tử liền cứng lại —— Vệ Huyên nhìn ra được, sau đó liền thấy Thái Tử tiến lên vài bước, cẩn thận đỡ Mạnh Vân, coi nàng như vật mỏng manh dễ vỡ.
Nhưng Vệ Huyên có thể hiểu cho cảm giác của Thái Tử, rất vất vả mới mang thai, Thái tử lo Mạnh Vân sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, Vệ Huyên hơi nheo mắt, nhìn lướt qua thị vệ, thái giám xung quanh, cười chào hỏi Mạnh Vân với.
Mạnh Vân phản ứng rất lạnh nhạt, nhưng về phần lễ nghĩa thì không có chỗ chê, chứ đừng nói tới mọi người trong hậu cung đã quen với Thái tử thi trời sinh mặt lạnh rồi.
Nhưng về phần lễ nghĩa của nàng không có chỗ nào để chê, ngay cả Vệ Huyên, cũng không thể bới lông tìm vết nên càng cảm thấy nữ nhân này khủng bố.
Đó là kiểu người biết rõ bộ dạng của nàng đã chọc tức mình nhưng lại không thể tìm cớ để xử lý nàng, ngược lại còn bị nàng làm cho mình tức muốn chết.
“Hôm nay đã quấy rầy rồi, bây giờ thân thể hoàng tẩu đã khác, cần phải cẩn thận hơn.”
Vệ Huyên cười nói, ánh mắt nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Mạnh Vân, đây chính là cái bụng vô cùng quý giá đó, khác hẳn với kiếp đời, không biết có thể may mắn sinh hạ hoàng trưởng tôn không.
Kiếp trước hoàng trưởng tôn là do Tam Hoàng tử phi Mạc Như sinh ra, đến cuối năm, thì có thể chẩn đoán được tin Mạc Như có thai.
Mạnh Vân lạnh lùng gật đầu, nói: “Huyên đệ tới đây không phải quấy rầy, nhưng mà không cho phép uống rượu, nếu không bổn cung sẽ nói với Thọ An.”
Vệ Huyên: “……”
Mạnh Vân cảnh cáo xong thì dẫn một đám cung nhân thong thả rời đi, rất nhanh sau đó liền thấy nàng cho người chuẩn bị rượu ngon, đồ nhắm, khiến Vệ Huyên và Thái Tử nhất thời không biết nói gì.
Thái tử ho khan, nói: “Huyên đệ đừng trách, thái y nói phụ nhân sau khi có thai, tính tình sẽ hơi kì quái.”
Vệ Huyên thâm trầm gật đầu.
Vệ Huyên ở chỗ Thái tử cũng không lâu, lại không thể uống rượu, liền lấy trà thay rượu, hai người ngồi nói chuyện một hồi, nói được một lúc thì Vệ Huyên liền cáo từ rời đi.
Sau khi tiễn Vệ Huyên rời đi, Thái tử cũng về tẩm cung, liền thấy Mạnh Vân đang xoay vòng vòng trong điện, cũng xoay vòng trái tim Thái Tử.
Mới làm cha, bây giờ Thái tử xem Mạnh Vân như con ngươi, chỉ thiếu nâng trong lòng bàn tay thôi, tiếc là Mạnh Vân cũng không có cảm giác gì nhiều, nên làm gì thì làm đó, đôi khi lại làm mình làm mẩy, trực tiếp lật mặt không thèm quan tâm.
Từ khi còn chưa chắc chắn mang thai, tính tình Mạnh Vân đã trở nên tệ rồi, đương nhiên bây giờ còn tệ hơn nữa, đôi khi nửa đêm còn bực bội.
Nhưng Thái tử cũng không để ý, hơn nữa hắn thấy, cho dù người khác đều cảm thấy Mạnh Vân bực bội vô cớ, tính tình kỳ quái, nhưng hắn lại cảm thấy thú vị.
Thú vui này đã được hình thành từ nhỏ, khi mọi người đều tránh xa vì thân phận trữ quân và thân thể ốm yếu của hắn, khi cô bé Mạnh Vân lần đầu tiên kéo hắn đi xem con kiến chuyển nhà, Thái tử đã rất chú ý tới nàng.
Sau khi đã trở thành thói quen, người khác có nói gì, cũng không thể lay chuyển tín niệm trong lòng hắn.
Mạnh Vân với Thái Tử mà nói, là một kiểu tín niệm.
Thấy Mạnh Vân xoay vòng vòng, Thái tử lập tức đi qua đỡ nàng, cùng nàng xoay vòng.
Vì thế, các cung nhân chỉ có thể yên lặng nhìn đôi phu thê tôn quý này xoay vòng vòng trong điện, hành động này đúng là rất ngốc, nhưng không ai dám nói ra, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
“Biểu ca, Huyên đệ đi rồi à?” Mạnh Vân hỏi.
“Ừ, hắn nói muốn đi tìm Thọ An.”
Thái tử cười nói, “Trông dáng vẻ đó của hắn, đúng là không chờ nổi nữa.”
Tâm ý của Vệ Huyên với A Uyển, dường như Thái tử cũng hiểu được.
Mạnh Vân gật đầu, sau đó nói: “Sang năm Thọ An tới tuổi cập kê rồi, đến lúc đó chắc là sẽ xuất giá.”
Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, “Chắc là không thể đâu, cô mẫu Khang Nghi sẽ không để Thọ An xuất giá quá sớm đâu, chắc là sẽ giống nương nàng, muốn giữ đến 17 tuổi.”
Thái tử rất hy vọng Trưởng Công chúa Khang Nghi giữ A Uyển lại đến 17 tuổi, nếu không trong lòng hắn sẽ hơi bất công.
“Vậy cũng chưa chắc.”
Nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi nàng, nụ cười hiếm thấy khiến trái tim Thái tử khẽ rung động, hỏi: “A Vân biết gì à?”
“Hôm qua lúc mẫu thân thiếp tới có nói với thiếp, mấy hôm trước Huyên đệ bị bệnh, dì đã đưa Thọ An đi biệt trang phủ Thụy vương thăm, Thụy vương cữu cữu liền nói sau khi Thọ An cập kê sẽ cưới vào cửa.
Tuy dì từ chối, nhưng chàng biết tính Thụy Vương cữu cữu rồi mà, chuyện ông ấy muốn làm, rất ít người có thể từ chối, chỉ sợ cuối cùng dì sẽ đồng ý.”
Mạnh Vân nói rất bình thản, Thái tử lập tức hiểu ra, nghĩ đến mấy hành động lưu manh ngẫu nhiên của Thụy Vương, có lẽ cuối cùng ông sẽ thực hiện được.
Hai vợ chồng vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, không khí vô cùng hòa hợp, nói về Vệ Huyên xong, lại nhanh chóng chuyển đề tài.
“Phụ hoàng sắp tuyển Hoàng tử phi cho Ngũ hoàng đệ, biểu ca có biết phụ hoàng định chọn cô nương nhà ai không?”
Mạnh Vân thản nhiên hỏi, ánh mắt lại hơi lạnh lẽo.
Thái tử cũng thu lại nụ cười, “Phụ hoàng vẫn chưa nói, chỗ mẫu có tin gì không?”
Mạnh Vân mới mang thai hai tháng, theo lời dặn của thái y, phụ nhân mang thai cần phải dưỡng thai trong ba tháng đầu, tuy thân thể Mạnh Vân khỏe mạnh, nhưng hoàng gia vô cùng coi trọng hài tử trong bụng nàng, Thái hậu và Hoàng hậu liền miễn thỉnh an, để nàng được ba tháng rồi tính sau.
Tuy Mạnh Vân không ra ngoài, nhưng không ngăn được người khác tới thăm nàng, đặc biệt là Hoàng hậu sốt ruột mong chờ tôn tử, có cơ hội thì sẽ tới đây thăm, thậm chí còn không cảm thấy mình thường xuyên tới chỗ con dâu sẽ bị các phi