Qua nửa tháng, rốt cuộc Vệ Huyên cũng có mấy ngày rảnh rỗi, không chút do dự rời thị vệ doanh đến Tiểu Thanh Sơn.
Đã là cuối tháng chín, thời tiết cuối thu, nắng ban ngày dần dần mỏng hơn, thậm chí có đôi lúc thời tiết âm u nặng nề, toàn bộ bầu trời phương bắc hiện ra cảnh thu đìu hiu thê lương, gió thu vô tình quét lá vàng, khiến cho tâm trạng của người ta cũng trở nên tồi tệ.
Thời tiết dần dần trở lạnh, A Uyển mặc áo lông làm bằng da hồ ly, tay bưng lò sưởi tay, Vệ Huyên vẫn mặc áo bào đỏ tiêu sái, gió tới mưa đi, chỉ trông bề ngoài, hắn là một thiếu niên vô cùng cao quý, công tử ung dung trong trần thế, mặc quần áo xa xỉ nổi bật, làm lóa mắt không biết bao nhiêu người.
Tiếc rằng, chỉ cần người biết hắn, cực ít người bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.
Lúc nhìn thấy Vệ Huyên đến Tiểu Thanh Sơn, A Uyển nhìn hắn chằm chằm hồi lâu.
Lúc đầu Vệ Huyên còn có thể thản nhiên ngồi uống trà, tới lúc bị A Uyển nhìn chằm chằm hơn nửa khắc đồng hồ, hắn rốt cuộc có hơi xấu hổ, căn bản không thể nào né tránh tầm mắt của nàng, cơ thể hơi nhũn ra, gương mặt trắng nõn như ngọc hơi ửng hồng, thầm bấm một cái vào trong lòng bàn tay mới khiến cho mình trông có vẻ như nam tử hán thản nhiên bình tĩnh.
"A Uyển, nàng nhìn ta làm gì vậy?" Vệ Huyên mượn hành động uống trà để che giấu biến hóa của cơ thể mình.
A Uyển nhìn thẳng hắn một lúc rồi nói: "Ta nghe nói chuyện Ngũ Hoàng tử rồi."
Vệ Huyên rất bình tĩnh nhìn lại nàng, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Khóe miệng A Uyển co quắp, tiểu tử này giả bộ giống như hắn chẳng biết chuyện gì cả, khiến nàng có cảm giác không còn lời nào để nói.
Thế là, A Uyển cũng không hỏi nữa.
Mặc kệ Ngũ Hoàng tử bị người ta hãm hại hay bản thân hắn có sở thích đặc biệt tự làm tự chịu, chuyện này tất cả đã kết thúc, có truy cứu thêm cũng vô dụng.
Mà Vệ Huyên bây giờ có thể yên ổn ngồi ở chỗ này uống trà đã chứng tỏ những chuyện kia thật sự không liên quan gì tới hắn, có liên quan hay không, chỉ nhìn chứng cứ.
Như thế, A Uyển cũng yên tâm.
Ngày đó ở Lệ Thủy Thiên Các, tất cả đều là trùng hợp, sau khi mấy người Văn Đức Đế và Tam Hoàng tử cho người điều tra cẩn thận, cũng không phát hiện ra dấu vết có người bày kế, thậm chí ngay cả nam đồng đi qua lúc ấy cũng là một người hầu bình thường trong Lệ Thủy Thiên Các, lúc ấy Ngũ Hoàng tử uống hơi say, trong người cũng không có dấu vết vị dược vật khống chế, tất cả hành động đều là theo ý muốn của hắn.
Cũng bởi vì tra rõ, Văn Đức Đế mới tức giận như thế, thậm chí trách cứ cả Trịnh Quý phi, ngay cả Tam Hoàng tử cũng suýt nữa bị liên lụy, Tam Công chúa bởi vì trước đó bị Trịnh Quý phi giam lại nên không chịu liên lụy gì.
Nhưng mà Ngũ Hoàng tử bị Hoàng đế hạ lệnh giam cầm, hình như có ý chờ tới sang năm cưới Ngũ Hoàng tử phi rồi mới thả hắn ra.
Trong lòng Vệ Huyên biết rõ, Ngũ Hoàng tử yêu thích nam phong, kiếp trước bởi vì sức khỏe của Thái tử kém hơn hiện tại rất nhiều, triều thần không xem trọng Thái tử cho nên lúc ấy Tam Hoàng tử đắc thế, khiến cho Ngũ Hoàng tử được nhiều người nịnh bợ, lén lút đưa mấy nam đồng dạy dỗ tốt tới làm hắn vui lòng, sở thích nhỏ này của Ngũ Hoàng tử trong kinh có ai không biết? Lại bởi vì Tam Hoàng tử trong triều vô cùng nổi bật nên không có người nào dám lắm miệng vạch trần chuyện này với Hoàng thượng thôi.
Chuyện lần này, ở trước mặt mọi người, nhiều người thấy như vậy, hơn nữa gũ Hoàng tử hiện tại cũng không có ngày sau đắc thế, tất nhiên sẽ không có người nào cho hắn thể diện nữa nên chuyện này mới có thể ồn ào tới mức người nào nên biết đều biết, cho dù Hoàng đế hạ lệnh giữ kín nhưng không giữ được lòng người.
Đương niên, chuyện lần này chỉ là món khai vị, muốn lật đổ Ngũ Hoàng tử là không thể nào, nhưng mà Ngũ Hoàng tử mất đi thánh tâm lại như chôn một cái gai trong lòng Văn Đức Đế, về sau làm việc e rằng phải tiết chế.
Nghĩ tới đây, Vệ Huyên cười híp mắt.
A Uyển nhìn thấy nụ cười của hắn, trong lòng không khỏi hít vào một hơi, cảm thấy gia hỏa này cười rất tà ác, hơi thở toàn thân đều vặn vẹo tăm tối, tuyệt đối là đang nghĩ chuyện gì đó để giày vò người khác.
Vệ Huyên rất nhanh vứt hết chuyện trong kinh ra sau lưng, khó khăn lắm mới tới đây được, tất nhiên muốn quấn lấy A Uyển.
"Nhân lúc hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài một chút đi." Vệ Huyên nói xong liền bảo Thanh Nhã đi lấy áo choàng lông chồn tới, tuy rằng bây giờ với hắn thời tiết chỉ hơi lạnh mà thôi nhưng A Uyển lại không chịu nổi.
Tự mình khoác thêm áo choàng cho A Uyển rồi buộc lại thắt lưng cho nàng, Vệ Huyên kéo A Uyển chuồn từ cửa sau ra khỏi thôn trang.
Đối với hành động của hai đứa trẻ, Trưởng Công chúa Khang Nghi biết rất nhanh, nhưng mà lại nhắm một mắt mở một mắt mặc bọn nhỏ.
Tuy rằng bây giờ nam nữ lớn rồi phải phòng ngừa chặt chẽ nhưng mà hiện tại cũng không phải trong kinh không cần trói buộc quá, hơn nữa A Uyển từ nhỏ rất yên tĩnh, Vệ Huyên ồn ào vừa hay bổ sung cho tính tình yên tĩnh hiền lành của A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng vui vẻ để bọn nhỏ đi chơi gần đây, dẫu sao xung quanh đây ngoại trừ tá điền ra cũng không có người nào, không cần lo lắng sẽ bị người ta nói lung tung.
Vệ Huyên dẫn A uyển tới bụi cỏ tươi tốt ở dốc núi trong Tiểu Thanh Sơn, ở nơi đó hái được quả dại người nơi này gọi là dâu đất, dâu chín có màu đỏ đen, quả lớn bằng móng tay, ăn rất ngọt, chờ nha hoàn rửa sạch sẽ bỏ cuống đi, A Uyển ăn một hơi hai nắm dâu.
Vệ Huyên không thích ăn ngọt nên hắn chọn quả dâu hơi đỏ, chưa chín mọng, ăn có vị chua ngọt.
"Được rồi, đừng ăn nhiều quá, sẽ bị tiêu chảy đó." Vệ Huyên thấy A Uyển còn muốn ăn nữa, bèn bảo Thanh Nhã cất kỹ số còn lại, lát nữa cầm về thôn trang mang cho Trưởng Công chúa Khang Nghi nếm thử.
Ăn dâu xong, A Uyển có chút lười biếng ngồi ở trên sườn núi, ngắm nhìn bầu trời xa xăm.
Cỏ trên sườn núi biến thành màu vàng óng ánh, ngồi ở phía trên rất êm, giống như một bãi cỏ ngoại ô bện thành tấm thảm vậy.
Hôm nay là một trong những ngày ít ỏi có mặt trời, tuy rằng ánh nắng vô cùng mỏng manh nhưng chiếu lên người vẫn khiến cho người ta cảm thấy hương vị hạnh phúc.
Một cơn gió thổi tới, Vệ Huyên đưa tay giúp A Uyển chỉnh lại áo khoác trên người nàng, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng để nàng lười biếng tựa vào mình.
Hắn cúi đầu, thấy đầu nàng hơi gật gù, bèn nói: "Nàng ngủ một lát đi, chiều muộn chúng ta trở về."
A Uyển nhìn hắn một cái, cảm giác nhiệt độ bây giờ không tệ, rất thích hợp để ngủ nên ngáp một cái, nói: "Vậy được, đệ ngồi gần lại đây một chút."
Vệ Huyên nở nụ cười, rất dung túng ngồi gần nàng thêm một chút.
A Uyển đổi tư thế tương đối thoải mái, tựa vào bả vai Vệ Huyên, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều tới gần hắn, sau đó nhắm mắt lại rất nhanh ngủ thiếp đi.
Một cơn gió thổi tới, mấy sợi tóc đen bay lên, lướt qua mặt mũi của hắn.
Đây là tóc A Uyển, Vệ Huyên đưa tay cẩn thận đặt sợi tóc đen kia vào lòng bàn tay, nửa người ngồi thẳng tắp, không dám di chuyển chút nào, chỉ sợ làm nàng tỉnh giấc.
Giấc ngủ này của A Uyển kéo dài hơn nửa canh giờ mới tỉnh lại.
Chờ nàng chậm rãi ngồi thẳng lại, ngáp một cái, trông thấy tư thế cứng ngắc của Vệ Huyên, lập tức có chút áy náy: "Ngồi tê à? Phải gọi ta tỉnh dậy chứ."
Cơ thể Vệ Huyên cứng ngắc nhưng mà trên mặt tươi cười, nói: "Không sao, biểu tỷ có thể ngủ ngon, ta vui mừng lắm." Nếu không phải bây giờ còn chưa thành thân, hắn muốn ôm A Uyển trong ngực để nàng ngủ.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên ở dưới ánh mặt trời, trên mặt nở nụ cười ấm áp, bức tranh này đẹp tới nỗi khiến người ta ngạt thở, cũng làm cho nhịp tim nàng tăng lên mấy nhịp, sau đó liền đỏ mặt.
Nàng vậy mà...
Trong lòng A Uyển có cảm giác xấu hổ, nói với mình thiếu niên kia mới mười bốn tuổi, nàng không thể đói bụng ăn quàng được.
Chỉ là vì sao hắn lớn nhanh như vậy? Mười bốn tuổi mà giống như thiếu niên mười bảy tuổi khiến cho nàng thỉnh thoảng suýt quên thật ra hắn mới mười bốn tuổi.
(=.=)
Vệ Huyên ngồi một lúc, cơ thể mới bình thường trở lại, sau đó đứng lên rồi kéo A Uyển dậy, đi đến chỗ nha hoàn thị vệ trông coi cách đó không xa.
Sau khi trở lại thôn trang, A Uyển và Vệ Huyên mang dâu tươi lúc