Khi dùng bữa trưa, nhân lúc đôi cha vợ con rể còn thân hơn cả cha con ruột, La Diệp và Vệ Huyên uống nhiều mấy chén, hai người đều có chút men say, Vệ Huyên cùng A Uyển liền bị Trưởng công chúa Khang Nghi lưu lại, để bọn họ nghỉ ngơi tạm ở phủ Công chúa.
Vệ Huyên trực tiếp nghỉ ở sân viện của A Uyển khi chưa xuất giá.
A Uyển giặt khăn cho hắn lau mặt, thấy hắn lười biếng ngồi ở trên giường, trên mặt có vẻ hơi mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh mà đánh giá khắp nơi, nhịn không được buồn cười nói: “Cũng đâu phải chưa từng thấy qua.” Thằng nhãi này khi còn nhỏ không cố kỵ gì cả, thường xuyên trốn học tới tìm nàng, trực tiếp ra vào phòng ngủ của nàng, sau này lớn hơn một chút, không thể tự do tùy ý như thế nữa thì lại biết cách đợi đêm đến đi thăm khuê phòng.
Nghĩ đến khoảng thời gian thường xuyên phải lo lắng hắn không cẩn thận bị người phát hiện, huỷ hoại thanh danh hai nhà kia, A Uyển cũng có chút thổn thức.
Không thể không thừa nhận, người này cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì có thể ngầm làm việc cho Hoàng đế sao? Tuy không biết Vệ Huyên ngầm làm việc gì cho Hoàng đế, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn đã từng bị thương, trong lòng A Uyển lại có chút lo lắng.
“Đâu có giống nhau.” Vệ Huyên ngoan ngoãn ngửa mặt lên, sau khi cho A Uyển giúp hắn lau mặt thì liền nằm ở trên giường.
Tuy rằng chăn trên giường này là mới tinh, thế nhưng vẫn cảm thấy trên đó lưu lại hơi thở của A Uyển, đây là nơi ở của A Uyển trước khi xuất giá, vợ chồng Trưởng công chúa Khang Nghi chỉ có một nữ nhi, tất nhiên là sẽ có nhiều kỷ niệm với sân viện cũ của nữ nhi, sẽ không động nơi này chút nào, vẫn duy trì bài trí giống với như trước khi A Uyển xuất giá, mỗi ngày vẫn có nha hoàn tới đây cẩn thận quét tước như cũ.
Nơi này, cả hai đời hắn đều chỉ có thể trộm đến, hiện tại lại lấy thân phận con rể mà quang minh chính đại đến ở đây, như thế nào cũng kích động trong lòng không thôi.
A Uyển cảm thấy hắn say rồi, sau khi lau mặt cho hắn thì thì vỗ vỗ hắn, ra ý bảo hắn nằm xuống nghỉ tạm.
Nhưng ai biết Vệ Huyên lại lôi kéo nàng không thôi, muốn nàng cùng nghỉ với hắn một lát.
“Say sao?” A Uyển kề sát vào hắn nhìn kỹ.
Vệ Huyên cười tủm tỉm mà nói: “Không say, tửu lượng của ta cực tốt.”
Tuy rằng hắn nói không say, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ kia, còn có hơi thở đầy mùi rượu, đều làm người ta cảm thấy hắn đang say, chắc là bây giờ hắn đang uống say mà quậy phá đây.
Người uống say không nói đạo lý, A Uyển bị hắn lôi kéo không thôi, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể bị hắn túm lên giường, cùng ngủ trưa với hắn.
Nghỉ ngơi một buổi trưa, khi thời gian không còn sớm nữa, A Uyển tỉnh dậy dưới sự nhắc nhở của nha hoàn, hai người rửa mặt chải đầu xong liền đến tiền viện, cùng chào từ biệt với vợ chồng Trưởng công chúa Khang Nghi.
La Diệp thật sự uống say, khi bị gọi dậy vẫn đau đầu không thôi, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo lên.
Có thể là do chịu sự ảnh hưởng của cồn, lúc này ông vô cùng cảm tính, lôi kéo A Uyển không thôi, trong miệng lải nhải suốt, mãi đến khi Vệ Huyên bảo đảm chỉ cần có thời gian sẽ dẫn A Uyển về nhà mẹ đẻ thăm bọn họ, thì ông mới lưu luyến không rời mà cho bọn họ rời đi.
Cho dù không nỡ, nhưng vợ chồng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng biết sau khi nữ nhi thành thân thì đã thành người nhà khác, trong lòng thương cảm không thôi thì cũng chỉ có thể nhìn theo nàng rời đi.
A Uyển bước lên xe ngựa, quay đầu lại nhìn vợ chồng Trưởng công chúa Khang Nghi đi theo tiễn ra tận cửa, hai vợ chồng sóng vai nâng đỡ lẫn, mãi đến khi xe ngựa sắp biến mất vẫn không thu hồi ánh mắt như cũ, tuy có một đám hạ nhân vây quanh bọn họ, thế nhưng nhìn lại vô cùng cô đơn, làm trong lòng nàng chua xót khó chịu.
“Làm sao vậy?” Vệ Huyên rất mẫn cảm với cảm xúc của nàng, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, nắm tay nàng nói: “Nếu như nàng luyến tiếc bọn họ thì thường xuyên trở về thăm bọn họ là được.”
A Uyển miễn cưỡng nói: “Thiếp cảm thấy bọn họ quá cô đơn, một khi thiếp gả chồng rồi thì trong nhà cũng chỉ còn lại hai người bọn họ…” Nếu như mẹ Công chúa có thể sinh thêm một đệ đệ ở bên bọn họ thì thật tốt rồi?
Vệ Huyên đối chuyện này cũng không có biện pháp, hơn nữa còn có hơi chột dạ, dù sao cũng là vì hắn ước gì sớm cưới được A Uyển vào cửa, vì thế lão cha lưu manh nhà mình còn hố La Diệp một vố.
Có điều là, thân mình Trưởng công chúa Khang Nghi không tốt, nghe nói trước khi sinh A Uyển bị thương thân mình nên không thể sinh thêm nữa, xác thật có chút đáng tiếc, nếu có thể để bọn họ sinh thêm một đứa bé nữa, có con cái bên cạnh thì hẳn là sẽ không cô đơn như vậy nữa, A Uyển cũng không cần lo lắng cho bọn họ như thế này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Huyên vừa chuyển liền nảy ra một chủ ý.
Khi trở về thì mưa đã tạnh, tuy rằng không khí có hơi ẩm thấp, nhưng rốt cuộc cũng không mưa nữa, mặt đất cũng khô đi không ít, bớt đi rất nhiều nước.
Khi xe ngựa vừa qua khỏi phố Chu Tước, Vệ Huyên đột nhiên kêu dừng xe, phân phó vài câu, quay đầu lại nói với A Uyển vẫn đang buồn bã: “Phía trước có một cửa hàng đậu rang, bên trong có bán hạt dẻ rang đường cực mềm mại thơm ngọt, nghe nói là cửa hàng lâu đời trăm năm rồi, rất nhiều phụ nhân thích ăn hạt dẻ của nhà này, ta bảo Đường Bình đi mua chút tới cho nàng nếm thử, nhưng mà không thể ăn quá nhiều.”
Hành động săn sóc này rốt cuộc cũng khiến trên mặt A Uyển lộ ra chút tươi cười, nghe được tiếng người bên ngoài, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài liền thấy một đường phố náo nhiệt, hai bên đều là các loại cửa hàng, nghiễm nhiên đây chính là một phố buôn bán náo nhiệt, đa số là cửa hàng bán quả khô và thức ăn vặt, nhìn về một hướng khác của con phố, nơi đó lại bán chút văn phòng tứ bảo, vô cùng chỉnh tề.
Bởi vì vừa nãy có một chút mưa thu nên cũng ít nhiều ảnh hưởng một chút đến việc buôn bán trên đường, không náo nhiệt như ngày thường, nhưng mà người trên đường vẫn rất nhiều, cũng có rất nhiều người giống bọn họ, dừng xe ngựa ở bên cạnh, sai sử hạ nhân trong nhà đi mua chút đồ ăn vặt.
Làm một nữ tử quý tộc thân mình yếu ớt từ nhỏ, A Uyển rất ít có cơ hội ra phố đi dạo, cũng ít tiếp xúc với phố phường náo nhiệt như nơi này, vậy nên khi đột nhiên nhìn thấy thì không khỏi rất hứng thú.
Vệ Huyên thấy nàng dời lực chú ý đi rồi, không buồn bã nữa thì rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cũng không ngăn cản hành vi không hợp quy củ này của nàng, dù sao Thế tử gia hắn cũng vui vẻ dung túng, ai dám không có mắt mà nhìn qua thì trực tiếp đánh lại là được.
Nhưng khi đang xem đến là vui vẻ khi, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang đến đây, sau đó dừng lại trước một cửa hàng, sau khi xa phu dừng xe xong, một thiếu niên bước xuống từ trong xe ngựa, thiếu niên kia xoay người đỡ một tiểu cô nương từ trong xe.
A Uyển liếc mắt một cái liền nhận ra hai người đó, đúng là hai huynh muội Vệ Quân.
Bởi vì khoảng cách có chút xa nên A Uyển cũng chưa đến chào hỏi bọn họ, khi nàng đang muốn buông màn xe xuống, ai ngờ đôi mắt Vệ Châu tia đến liền thấy được nàng, thế nhưng còn kéo kéo huynh trưởng của nàng ấy, ý bảo hắn nhìn về phía bên này.
Chờ đến khi huynh muội Vệ Quân lại đây chào hỏi cùng bọn họ, sắc mặt Vệ Huyên đen lại.
A Uyển mời bọn họ đến trong xe một chút, cười hỏi: “Thật là trùng hợp, sao các ngươi lại đến nơi đây?”
Vệ Châu lanh mồm lanh miệng nói: “Hôm nay ta cùng đại ca cùng nhau về thăm bà ngoại, vừa rồi đang muốn mua cho nhị ca một chút quả khô hắn thích ăn, lại không ngờ nhìn thấy các ngươi ở chỗ này.
Biểu tỷ, hai ng đang…”
Vệ Quân lại cười nói: “Hôm nay là ngày biểu muội lại mặt, chắc là các ngươi mới vừa trở về từ Công chúa hả?”
“Đúng vậy.”
Nghe đến đó, Vệ Châu bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng mà cười một cái, nói: “Xin lỗi, hôm nay nhiều chuyện quá, trong lúc nhất thời quên mất.” Nói xong nàng liếc mắt ngắm thiếu niên ngồi ở bên người A Uyển một cái, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc hắn gần gũi như thế, tuy đã biết rằng Thế tử Thụy Vương tuấn mỹ bất phàm, thế nhưng nhan sắc này quá mức xuất sắc, nhất là cặp mắt lạnh lùng kia, lạnh như băng, hàm chứa uy phong sát khí, không giống như một thiếu niên mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi mới nhìn một cái đã khiến cho nàng run sợ, vội cúi đầu, không dám đối diện nữa.
Có lẽ là nhận ra muội muội mình sợ hãi Vệ Huyên, Vệ Quân cũng không muốn ở chỗ này lâu, rất nhanh đã cáo từ bọn họ.
Vì đang ở trên đường, cũng không tiện nói chuyện, A Uyển cười cười từ biệt với bọn hắn, đúng lúc lúc này Lộ Bình cũng mua đồ về rồi.
Không chỉ mua hạt dẻ rang đường, còn có rất nhiều loại quả khô và mứt hoa quả chủ quán đề cử, thậm chí còn có chút đồ chua, như thế rất hợp khẩu vị của Vệ Huyên.
Vệ Huyên nhận lấy hạt dẻ rang đường, vội vàng lột hạt dẻ cho A Uyển, trong lòng cũng nghĩ cách làm như thế nào để ngăn cách hai huynh muội Vệ Quân và A Uyển, tốt nhất khiến cho bọn họ cả đời không qua lại với nhau nữa.
Tuy rằng đời này huynh muội bọn họ cũng chưa làm gì, vận mệnh mọi người khác nhau như trời với đất, nhưng mà trong lòng hắn vẫn vô cùng khó chịu.
Tuy mới vừa rồi thần sắc Vệ