Sủng Thê Như Mệnh

Chương 129


trước sau



Pháo hoa hết dần, cả thế giới nhanh chóng liền yên tĩnh trở lại.
Vì ham xem pháo hoa, tuy rằng thân mình được bao bọc chắc chắn, nhưng hai má vẫn bị gió lạnh ban đêm thổi trúng có chút cứng đờ, A Uyển vê vê hai má, chờ rửa mặt xong, liền nhảy giường thơm mùi cỏ hoa ấm áp dễ chịu, ôm bình nước nóng, cơn buồn ngủ rất nhanh liền kéo đến.
Đêm đã khuya, đã sớm vượt qua thời gian bình thường lên giường ngủ của nàng, đầu không khỏi có chút chóng mặt, cảm thấy chính mình tùy lúc đều có thể ngủ.

Nhưng khi phía sau lưng được dán vào một cơ thể càng ấm áp hơn, hơn nữa tóc buông đến cổ được một bàn tay vén lên, khi nụ hôn dừng lại ở sau gáy, khiến cơn buồn ngủ của nàng vơi đi một chút.
“Đừng làm loạn, ngày mai còn rất bận.” A Uyển xoay người, muốn đẩy người phía sau ra xa một chút.
Mùng một Tết, quần thần đại tiệc trong cung, các mệnh phụ đều phải tiến cung thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu, A Uyển cũng muốn cùng Thụy vương phi tiến cung.

Sau đó mùng hai Tết phải về nhà mẹ đẻ, mùng ba Tết bắt đầu đi thăm họ hàng, các loại tiệc rượu diễn nhạc, quả thực cùng sự bận rộn của năm trước đúng là liều mạng, đều không được nhàn hạ.
Thừa dịp nàng xoay người, thiếu niên lại đã kề sát qua, bàn tay to đỡ lấy đầu nàng, hôn lên đó, hơn nữa cơ thể cũng tùy lúc bao phủ lên.
Trong khoang miệng tràn đầy hương vị hắn, cơ thể cũng bị ép tới mức không thể động đậy, khiến nàng không thể không đánh bờ vai của hắn, giãy dụa muốn bảo hắn lui ra một chút, nhưng ma xát này rất nhanh liền phát hiện cơ thể hắn thay đổi, A Uyển nhất thời không dám nhúc nhích, bị hắn đè nặng cắn một hồi.
“Chàng, chàng không khó chịu à?” Nàng thở gấp hỏi.
“Khó chịu.

.

.

.

.


.”
Nghe được giọng hắn đáng thương như vậy, A Uyển mắng một câu đáng đời, biết rõ cơ thể của mình không được chọc ghẹo, còn mỗi ngày đến động tay động chân, làm hại nàng càng ngày càng quen bị hắn cướp đoạt, cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó bị hắn trực tiếp nhào vào ăn, cũng không có tâm lý kháng cự gì.
Cho nên nói, thói quen thật sự là thứ đáng sợ.
“Nếu khó chịu thì ngoan ngoãn một chút! Ngủ đi!” Nàng nói xong, đem chăn kéo qua, chỉ là tay bị hắn kéo lại.
“Ta khó chịu, nàng giúp ta chút, A Uyển tốt.

.

.

.

.

.” Hắn ôm nàng cọ cọ, giọng mềm mại, giống đang làm nũng, cơ thể vén cùng một chỗ vì quần áo hỗn độn, da thịt chạm nhau, đều cho một loại cảm giác rung động lẫn nhau.
Bị giọng hắn lo lắng, A Uyển trong lúc nhất thời không bắt bẻ, hỏi: “Giúp như thế nào?”
Khi bị hắn kéo tay mình, khi bao phủ chỗ phồng lên ở vị trí dưới thân hắn, A Uyển thiếu chút nữa muốn đánh đầu hắn.
Đừng dẫn dắt kẻ ức hiếp như vậy!
Vệ Huyên âm thầm nuốt nước miếng một cái, năm giác quan toàn là mùi vị và hơi thở của nàng, trong đầu cũng bị sự tồn tại của nàng nhồi vào, càng khiến hắn huyết mạch sôi sục, gần như du͙ƈ vọиɠ không thể khống chế.

Chỉ là lý trí lại sợ tổn thương đến nàng, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại, trước kia cũng không phải không nghĩ tới, nhưng là cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đúng là vẫn không nhịn được sẽ có chút động tâm, đồng thời cũng sợ nàng từ chối.
Không khí đêm nay rất tốt, khiến hắn rốt cục có chút không nhịn được .
“A Uyển.

.

.

.

.

.”
Nụ hôn vụn vặt lan tràn một đường xuống dưới, nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, đồng thời cũng có thể cảm giác tay hắn lôi kéo mình có chút run rẩy, lại gắt gao giữ không buông nàng ra.

Chần chờ mãi, cuối cùng vẫn là ngầm đồng ý.
Dù sao, bọn họ là vợ chồng, sớm hay muộn phải đi đến bước này.

.

.

.

.


.
Nghĩ vậy, tinh thần buộc chặt buông lỏng, nghiêng mặt, để hắn lôi kéo tay mình muốn làm gì thì làm.
Chờ khi tất cả kết thúc, đêm càng sâu, A Uyển đã rơi vào giai đoạn nửa tỉnh nửa mê, thật sự là không có cách gì chịu đựng bên hắn, chỉ cảm thấy tay đã có chút không còn cảm giác được cẩn thận lau qua, sau đó bị người nọ cẩn thận xoa nhẹ một chút, đối phương giữ năm ngón tay của nàng, dùng tư thế một loại càng thêm thân mật, ôm nàng nhập trong lòng.
Ghé vào lồng ngực ấm áp, không cần bình nước nóng cũng ấm áp, khiến cơn buồn ngủ của nàng càng sâu, rất nhanh liền chìm vào trong bóng đêm.
Nàng yên tâm mà đang ngủ, thiếu niên ôm nàng không ngủ được, thân thể còn sót lại cái ghim kia.

Cảm giác linh hồn, thân thể uể oải, tinh thần lại phấn khởi, thậm chí không nhịn được ảo tưởng, khi cuối cùng có thể động phòng thì sẽ có mùi vị gì.
***
Hôm sau, khi A Uyển bị đánh thức, liền thấy thiếu niên vẻ mặt gợϊ ȶìиɦ đang ôm nàng, mặc quần áo nàng, ái tình còn lưu lại nơi khóe mắt.

Màu sắc thật sự là khiến người ta thất thường.
A Uyển: == Cảm thấy da đầu có chút run lên.

.

.

.

.

.
“Được rồi, tự thiếp mặc đi.” A Uyển ngáp một cái, đầu óc không tỉnh táo, còn muốn ngủ, miễn cưỡng hỏi: “Lúc nào rồi? Hiện tại phải tiến cung sao?”
Vệ Huyên cúi đầu thắt dây lưng cho nàng, sau khi nghe xong nói: “Còn sớm, không cần phải gấp gáp.”
Đợi cho nàng tinh thần tỉnh táo một chút, y phục trên người đã mặc ổn thỏa, nàng uể oải ngồi trên đùi của thiếu niên, nằm trong lòng ở hắn.

Loại động tác ôm này rất thân mật , đồng thời cũng làm cho nàng ý thức được thiếu niên bên cạnh đã trưởng thành, không còn là thằng nhóc tính trẻ con hồi còn nhỏ, mà là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ hung hãn mang vẻ xâm lược, lúc nào cũng tuyên bố sự tồn tại của hắn.
Khi A Uyển không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, đúng lúc bị môi hắn rơi xuống hôn vào mặt, nụ hôn rất nhẹ và mềm mại.
“Không ngủ ngon?” A Uyển chìa tay túm cằm hắn, nhìn kỹ mặt hắn, phát hiện đáy hắn có màu xanh nhàn nhạt, cũng không rõ ràng, nhưng sau khi nhìn kỹ có thể thấy rõ ràng.
“Không có, ngủ rất tốt.” Mặt Vệ Huyên không đổi sắc nói, lại hôn lên mặt nàng, đưa tay nắm bên hông nàng, ôm nàng chặt chẽ vào trong ngực, cọ đi cọ lại.

Tuyệt đối không thể nói cho nàng, tối hôm qua cô nương yêu quý chịu dùng giúp hắn giải quyết, đây là lần đầu tiên cuộc đời khiến hắn rất kích động, sau nửa đêm gần như không ngủ được.
Nếu nói ra về sau nàng tất nhiên sẽ cự tuyệt để hắn thân thiết! Tuyệt đối không nói!
A Uyển lại nhìn một lát, thấy hắn không chịu nói, cũng không có gò ép, cùng lắm thì đêm nay lại ép hắn nghỉ ngơi cho tốt.

Tuy rằng thiếu niên thân cường thể tráng, thức mấy đêm cũng được, nhưng thức nhiều hơn thân thể cũng sẽ hư hại, có thể nhìn thấy.
Không biết A Uyển có tự coi mình thành thiếu niên không xác định được vấn đề, Vệ Huyên ôm

nàng kề bên cọ cọ, mãi đến khi các nha hoàn ngoài cửa lên tiếng nhắc nhở, hai người mới để các nha hoàn đi vào hầu hạ rửa mặt.
Sau khi đã rửa mặt, ăn đồ ăn sáng, hai người liền rời viện Tùy Phong, cùng vợ chồng Thụy vương tiến cung.
Trên đường, ngồi ở trong xe ngựa, Vệ Huyên ôm A Uyển, theo thói quen tính ở dùng môi mình nhẹ nhàng cọ xát môi mỏng của nàng, giọng thoáng khàn khàn, “Sau khi bái kiến Thái hậu và Hoàng tổ mẫu, xem thời gian không còn sớm nữa, nàng cứ nói với Thái tử phi một tiếng, hồi phủ nghỉ ngơi, cung yến kế tiếp không cần tham gia, dù sao cũng không ăn nổi.”
Tuy rằng là Hoàng hậu nắm giữ phượng ấn cai quản hậu cung, nhưng Thái tử phi lại ở một bên cùng giải quyết, hơn nữa mọi người đều biết tình hình, vài năm nay đều là Thái tử phi giúp Hoàng hậu xử lý việc trong cung, cho nên nếu muốn trên đường ra khỏi cung, chỉ cần thông báo Thái tử phi một tiếng, Thái tử phi đương nhiên sẽ sắp xếp thỏa đáng, tin cậy hơn so với Hoàng hậu.
“Có thể đi như vậy ư?” A Uyển lo lắng bản thân lại đặc biệt quá, chẳng phải bị người ta chê cười?
“Yên tâm, có Thái tử phi lo, không ai dám nói nàng cái gì.”
Sau đó A Uyển lại nghe hắn nói liên miên cằn nhằn dạy nàng ở trong cung trốn việc thế nào, ứng đối ra sao, làm sao về sớm.


.

.

.

.

.

A Uyển nghe thấy trợn mắt há miệng, trong lòng càng cảm thấy tên nhóc chiều hư rồi.
“Nhớ kỹ chưa?” Vệ Huyên lo lắng hỏi.
A Uyển thấy vẻ mặt hắn lo lắng, hít một hơi thật sâu, sau đó nắm lấy cằm hắn, cắn một miếng trên mặt hắn.
Lúc này đến lượt Vệ Huyên trợn mắt há miệng.
Sau đó mặt đỏ thẹn thùng nhìn nàng, dáng vẻ ngóng trông nàng tiếp tục cắn một miếng nữa.
A Uyển thiếu chút nữa muốn che ngực, sợ mình thật sự lại cắn tiếp, vội vàng quay mặt, bình tĩnh nói: “Yên tâm, thiếp nhớ kỹ rồi, sẽ không đem cơ thể mình ra đùa đâu.” Biết hắn là suy nghĩ cho mình, A Uyển cũng không ngại hắn dông dài, nói với hắn: “Chàng không cần lo lắng, cơ thể của thiếp khỏe hơn nhiều rồi, mấy ngày liền chỉ mệt một chút, về sau trở về nghỉ ngơi thêm là được, không có gì đáng ngại.”
Vệ Huyên vẫn lo lắng, nhưng sợ mình nói quá nhiều khiến khiến nàng chán ghét, chỉ có thể kiềm chế.
Vào đến trong cung liền tách ra làm các chuyện khác.
Một ngày kế tiếp, quả thật bận rộn, thêm nữa thời tiết lạnh, tuy rằng trong điện đốt địa long, nhưng ngồi lâu máu không lưu thông, rất nhanh liền cảm giác tứ chi đều bắt đầu cứng lại, tay chân cũng không nghe lời.

Nghĩ đến tiếp theo còn có cung yến, sắc mặt A Uyển cũng gay go vài phần, cuối cùng biết vì sao Vệ Huyên lo lắng vậy.
Hôm nay Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng tiến cung bái kiến Thái hậu và Hoàng hậu vẫn chú ý con gái, thấy sắc mặt A Uyển không tốt lắm, bà kéo bàn tay lạnh như băng của con gái, nhỏ giọng nói: “Còn có thể chịu đựng được sao? Nếu không được, ta đi nói một tiếng với Thái tử phi, để nàng ấy sai người đưa con rời cung.”
A Uyển lắc đầu, nói với bà: “Không có việc gì!” Nếu là giữa đường rời đi, không chừng có vài người nói ra nói vào.
Thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng, A Uyển nói sang chuyện khác, nói với bà: “Mẹ, ngày mai con và A Huyên về nhà thăm cha.” Nghĩ đến chuyện hôm qua Vệ Châu nói, quyết định đến lúc đó nhắc một tiếng với mẫu thân, mặc dù không biết cuối cùng sẽ như thế nào, coi như cố gắng hết tấm lòng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi sắc mặt ôn hòa, bàn tay không được ấm áp lắm đặt lên tay con gái, nói với nàng: “Được, ngày mai chúng ta chuẩn bị cơm nước ngon chờ các con qua.”
Vất vả lắm cuối cùng cung yến cũng kết thúc, A Uyển vừa lên xe ngựa, liền mệt đến tê liệt, tựa vào ngực Vệ Huyên ngáp một cái, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Vệ Huyên cúi đầu hôn trán nàng, sống lưng thẳng tắp, đắp áo khoác dài lên người nàng, để nàng ấm áp hơn chút.
Trở lại vương phủ, sau khi nói lời cáo biệt với vợ chồng Thụy vương, hai vợ chồng trở về viện Tùy Phong.
Sau khi về viện Tùy Phong, A Uyển liền muốn bò luôn lên giường ngủ, nhưng lại bị Vệ Huyên kéo lại, bắt nàng ăn vài thứ lấp đầy bụng mới yên tâm cho nàng đi ngủ.
“Chàng cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai phải về phủ Hoài Ân Bá chúc tết cha mẹ thiếp, nếu để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của chàng thì không được.” A Uyển mạnh mẽ duy trì tinh thần, sờ sờ hắn đáy mắt màu xanh, cảnh cáo nói: “Đêm nay không được làm loạn nữa.”
Vệ Huyên mạnh miệng nói: “Ta không làm loạn.”
A Uyển biểu cảm tin hắn thì mình chính là kẻ ngốc, lên giường xoay lưng về phía hắn.
Vệ Huyên ho khan một tiếng, nhìn thấy nàng tóc đen như mặt nước trải khắp trên gối, còn có đường cong duyên dáng kia, yết hầu lại có chút siết chặt, cả đầu óc đều là chuyện đó của tối hôm qua.Trí nhớ quay lại khiến hắn không nghĩ cũng thật sự rất khó.
Năm nay, bọn họ mười sáu tuổi, qua mùa hè, ước định một năm sắp đến rồi.
Ngẫm lại liền kích động!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện