Trong bóng đêm xa xăm, ngọn đèn lờ mờ.
Mùi hương thanh nhã trên người thiếu nữ phảng phất, theo gió bay tới, lùa vào cánh mũi, trêu chọc lòng người.
Dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ chót ánh sáng màu vỏ quýt mông lung, mập mờ, chiếu vào người thiếu nữ từ từ quay đầu lại, tân trang dung mạo cho nàng, làm nàng có thêm vài phần quyến rũ khó cưỡng, tôn lên đôi mắt sáng như sao mai, long lanh như nước như muốn làm tan chảy lòng người.
Cảnh đêm như vậy, tình cảnh như vậy, không khỏi gợi lên một tia tình cảm khó diễn tả bằng lời ở trong lòng mọi người, cũng dễ dàng khiến cho nam nhân động lòng.
Có đôi khi chỉ cần như vậy nam nhân sẽ động lòng, bọn họ phần lớn là động vật yêu bằng mắt, ở trong lúc đặc biệt, cảnh tượng đặc biệt, tình cảnh đặc biệt, liền bỗng nhiên động lòng.
Nhưng mà, vị Thế tử gia nào đó hiển nhiên không phải một nam nhân bình thường.
Cả hai kiếp hắn đều bị mờ mắt, chỉ coi trọng một con bệnh, khốn khổ cầu mong trong vô vọng, lòng dạ lại hẹp hòi, căn bản hoàn toàn không liếc nhìn tới người khác, ngược lại còn phòng tới phòng lui, phòng nam phòng nữ, phòng bách hợp phòng đồng tính phòng cả yêu khác giới, quả thực cực kỳ bận rộn, nhìn thấy cỏ dại ven đường cũng chỉ xem như hai loại người: Ngáng đường và thức thời.
Mà nữ nhân ngóng nhìn lại đây trên đầu hành lang này, rõ ràng là kẻ ngáng đường.
Đối với thứ ngáng đường, bất kể là ai hoặc chuyện gì, Thế tử gia hắn thích dùng cách thức thô bạo đơn giản giải quyết, hiện tại chính là đá.
Thế là, vào lúc cô nương kia nhẹ nhàng bước tới, Vệ Huyên đứng chắp tay, tai nghe bốn phía, lúc chuẩn bị nhấc chân lên thì nghe thấy cô nương kia mở miệng nói.
"...!Ngài còn nhớ lời năm đó ngài nói không?"
"..."
"Ngài rõ ràng từng nói sau này lớn lên sẽ lấy ta, vì sao lại mãi chẳng có tin tức gì, thậm chí...!Á ——"
Bùm một tiếng, kèm theo một tiếng hét, người kia rơi xuống nước.
Con mắt của mấy nội thị Vệ Huyên đặc biệt dẫn theo tới bên này sắp lồi hết cả ra, cảm thấy tình cảnh hiện tại có gì đó sai sai.
Là một nam nhân, nhìn thấy mỹ nhân trong cảnh đêm, hơn nữa mỹ nhân còn nói những lời khiến người ta hiểu lầm, không phải là hắn nên động lòng sao?
Ngay vào lúc nội thị bị hành động dứt khoát đá người ta xuống nước của Vệ Huyên làm cho kinh ngạc không thôi, có một người tới từ hành lang bên kia, kinh ngạc nhìn bọn họ: "Thế tử, ngài, tại sao ngài..."
Người vừa tới vừa đúng lúc nhìn thấy hành động hắn đá người ta xuống sông.
Vệ Huyên nhìn về phía người tới, lạnh nhạt nói: "Sao?"
Trên gương mặt trắng trẻo của Vệ Quân lộ ra một chút ửng đỏ vì phẫn nộ, vội la lên: "Tại sao ngài có thể làm như vậy? Còn không mau xuống cứu người?" Hắn trừng mắt nhìn về phía nội thị.
Đáng tiếc nội thị còn chưa kịp mở miệng, Vệ Quân vừa hay đi tới, lo lắng chuẩn bị muốn đi gọi người không có chút phòng bị nào bị Vệ Huyên đá xuống sông.
"Ta nhớ ngươi bơi rất giỏi, vậy ngươi xuống cứu nàng ta đi."
Con mắt nội thị lại trợn lồi ra, vốn là muốn đi gọi người xuống cứu người nhưng mà vào lúc bị Vệ Huyên nhìn tới, cho dù bây giờ trời lạnh nhưng cả người hắn lại toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy ánh mắt kia giống như rắn độc ép người, khiến cho hắn không thể cử động, ngay cả Tam Hoàng tử điện hạ thân phận cao quý cũng chưa từng cho hắn áp lực lớn như vậy, đây chẳng qua là thiếu niên mười sáu tuổi...
Bởi vì tối nay là ngày hội đèn lồng, nơi xa có toàn tiếng ồn ào, mà trong khoang thuyền, tiếng sáo trúc lấn át âm thanh ở nơi này nên không có người nào phát hiện ra chuyện xảy ra ở nơi này.
Quả nhiên, Vệ Quân quả thực biết bơi, hơn nữa vô cùng thành thạo, tuy bất ngờ bị Vệ Huyên đá sông nhưng sau khi vào trong nước, thích ứng được rồi, ý nghĩ đầu tiên là đi cứu người.
Vệ Quân là người quân tử, từ nhỏ chịu giáo dục vô cùng bình thường, không thể thấy chết không cứu.
Về phần cứu lên sẽ có kết quả gì, bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh nên cũng không nghĩ kỹ.
Vào lúc Vệ Quân kéo người giãy giụa trong nước nổi lên, lại có một người đi ra từ trong khoang thuyền.
Vệ Huyên hờ hững liếc nhìn, lúc phát hiện ra làn váy xanh lơ bồng bềnh trong gió đêm của người vừa tới, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, bước mấy bước đi tới, cầm tay của nàng, hơi nghiêng cười chắn tầm mắt của nàng, thanh âm hơi khàn khàn chứa ý cười: "A Uyển, sao nàng tới đây? Bên ngoài gió lớn lắm, không tốt cho thân thể nàng đâu, chúng ta về trước nhé?"
A Uyên liếc mắt nhìn hắn, nghe thấy một tiếng rào rào, liền chú tới mặt sông ngoài thuyền hoa, có một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, trong tay người đó còn ôm một người, đang bơi về phía thuyền hoa.
Ánh sáng không rõ, nàng cũng không nhìn ra một trong hai người là ai nhưng mà nghĩ tới vừa rồi Mạc Phỉ rời đi, cũng hiểu sơ sơ.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Còn không cứu người?" A Uyển nhìn nội thị ở bên cạnh thấp giọng quát.
Nội thị cứng đờ nhìn nàng, ánh mắt lại dời về phía thiếu niên hung thần ác sát, hắn cũng muốn cứu người mà? Nhưng mà lại không dám, thậm chí còn không dám bảo người đi cứu! May mắn, lúc này thấy Vệ Huyên không tỏ thái độ gì mới nhanh chóng ném dây thừng xuống cứu người.
Hắn cũng không gọi thị vệ trên thuyền tới hỗ trợ, dù sao người vừa rơi xuống nước là tỷ muội nhà mẹ đẻ của Hoàng Tử phi nhà bọn hắn, nếu chuyện này truyền đi sẽ không tốt với thanh danh của nàng ấy, với lại trong lòng lại cảm thấy Thế Tử phi Thụy Vương thật là một người tốt, lấy tên sát tinh đó thật đáng tiếc.
Chỉ là tuy rằng nội thị tận lực muốn giấu giếm, lại không ngờ Tam Hoàng tử thấy Vệ Huyên hồi lâu không trở về, bèn dẫn bọn Tứ Hoàng tử, Mạnh Phong, Vệ Hủ, Liễu Thanh Minh ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy tình cảnh Vệ Quân ôm Mạc Phỉ bò lên thuyền nhờ sự trợ giúp của nội thị.
"Đại ca!" Vệ Hủ cả kinh vội chạy tới, cẩn thận đỡ Vệ Quân dậy, ánh mắt u ám nhìn thiếu nữ được huynh trưởng bảo vệ ở trong ngực, lúc nhận ra nàng ta là cháu gái Mạc Phỉ của Đại Trưởng Công chúa Khánh An, trong mắt lướt qua kinh ngạc.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới gì đó, lập tức im lặng.
Tam Hoàng tử vừa sợ vừa giận, ánh mắt không vui nhìn về phía Vệ Huyên, trầm giọng nói: "Đây là thế nào?"
Không có ai trả lời hắn, Mạc Phỉ lúc này đang ho khan liên tục, ở dưới ánh đèn màu cam, từng sợi tóc dán lên gương mặt nàng, từng giọt nước lớn trượt xuống dọc theo hai má, nổi bật lên gương mặt trắng bệch.
Vệ Quân cũng có chút kiệt sức, ngồi bệt tại chỗ, tuy rằng hắn biết bơi nhưng giờ trời lạnh, nước sông buốt giá, mặc quần áo dày trên người, lúc hút căng nước, cử động vô cùng bất tiện, khiến hắn tốn không ít sức lực.
Tam Hoàng tử trầm lặng nhìn về phía Vệ Huyên và thiếu nữ đứng bên cạnh Vệ Huyên rồi ánh mắt lại chuyển tới Vệ Quân cả người ướt sũng và Mạc Phỉ, một cơn gió rét thổi qua, cả hai người đều lạnh tới nỗi run lẩy bẩy, nhất là Mạc Phỉ, bờ môi dần tím lại nhưng nàng hít một hơi, mắt nhìn thẳng Vệ Huyên không dời, trong mắt có thống khổ có khó hiểu.
Thống khổ vì người này vậy mà nhẫn tâm như vậy, vậy mà đá nàng xuống sông, chuyện này đã xem là mưu hại mạng người.
Khó hiểu là vẻ mặt lạnh băng của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự chẳng nhớ chút gì?
Tam Hoàng tử không biết tại sao chuyện lại phát triển tới mức này, nhưng mà đã chẳng còn ý nghĩa gì, lo lắng Mạc Phỉ bị cảm lạnh, vội nói: "Người đâu, mau đưa Mạc cô nương trở về thay y phục."
Lúc hai thị nữ tới muốn đỡ Mạc Phỉ dậy, bỗng nàng lại vùng ra, lảo đảo tiến lên trước mấy bước, bi thương hỏi: "Năm đó, ta rơi xuống nước đúng lúc ngài đi qua, ngài đã cứu ta một mạng...!lúc ấy ta được ngài cứu lên, trong lòng vô cùng cảm kích ngài nên nói sau khi lớn lên sẽ gả cho ngài, ngài cũng nói được...!vì, vì sao..."
Thân thể của nàng run lên bần bật: "Ta, ta biết ngài có Thế tử phi rồi, chỉ cần ngài nhớ rõ hẹn ước ban đầu, ta cũng không..."
"À, vậy nên vừa rồi ta mới đá ngươi xuống nước, trả nó lại cho ngươi." Vệ Huyên mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng để khỏi phải nghe nhiều thêm, hắn lại muốn đá nàng xuống nước.
Thật không biết xấu hổ! Biết rõ hắn đã có Thế tử phi, còn có mơ tưởng chia sẻ!
Nghĩ tới vào lúc mình chẳng hay biết gì, bị một nữ nhân ngày ngày mong muốn gả cho cho mình, Vệ Huyên chán ghét tới mức muốn giết chết nàng.
Sắc mặt Mạc Phỉ nháy mắt thê thảm không còn chút máu, ngay cả nét mắt cũng ngẩn ra, lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy? Tại...!sao..."
Nhìn người cao ngạo đứng ở đằng kia, đôi mắt sáng trong veo lộ ra ở dưới ánh đèn, trên mặt chỉ có thờ ơ lạnh lùng, khiến cho nàng ý thức rõ ràng, người này hoàn toàn xem mình là người xa lạ, không thể nào lừa mình dối người nữa, cơ thể và tinh thần thừa nhận hai tầng kíƈɦ ṭɦíƈɦ, rốt cuộc không chịu nổi ngất đi.
Thấy nàng ngất, Tam Hoàng tử vội để hai thị nữ dìu nàng vào khoang thuyền thay y phục.
Lúc thu xếp chuyện này xong, hắn đang muốn chất vấn hành động lạnh lùng tàn nhẫn của Vệ Huyên, lại không ngờ Vệ Quân đã mở miệng trước hắn một bước.
"Thế tử, vì sao ngài làm như vậy?" Ánh mắt Vệ Quân nhìn thẳng vào hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt bị thương.
Tuy rằng người đời luôn nói Vệ Huyên xấu xa thế nào, nhưng tiếp xúc từ nhỏ khiến cho hắn ta luôn tin rằng Vệ Huyên ngoại trừ bá đạo tùy hứng một chút ra thì bản tính vẫn tốt, chí ít hắn đối xử với A Uyển vô cùng tốt, lúc ở chung khi còn bé, hắn cũng là một thằng bé rất đáng yêu.
Vệ Huyên nhíu mày: "Ở đây chỉ có ngươi biết bơi, cho nên ngươi xuống nước cứu nàng ta không phải là nên sao?"
Vệ Quân còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Phong đã bước tới, vỗ vai hắn nói: "Nghe nói ngươi bơi rất giỏi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thật sự rất tốt! Quân huynh đệ, lần này may mà có ngươi, bằng không Mạc Thất cô nương không xong rồi."
Vệ Quân: "..."
Bị Mạnh Phong mỉa mai một trận, cho dù kiềm chế cảm xúc tốt, Vệ Quân cũng cực kỳ tức giận, mấy người Tam Hoàng tử nghe được cũng thấy khó chịu.
Nếu như Vệ Huyên không đá người xuống sông thì lúc trước có chuyện gì xảy ra chứ? Bây giờ nói loại lời này ra, rõ ràng là đem Vệ Huyên ra ngoài cuộc.
Chỉ là, tuy trong lòng hiểu rõ nhưng vừa rồi Mạc Thất bất chấp nói ra những lời kia, người ở chỗ này nghe rất rõ ràng, chỉ cần là người có chút đầu óc, cũng có thể nghe ra ý tứ của nàng ta là nguyện ý nương thân làm thiếp cũng được, chỉ cần Vệ Huyên còn nhớ hẹn ước gì đó khi còn nhỏ của bọn họ.
Bởi vì Mạc Thất là em vợ của Tam Hoàng tử, mọi người cùng một ý không nói gì thêm.
Trong lòng Vệ Hủ cũng có chút chán ghét, cắn chặt răng hàm, sợ mình bất cẩn lộ ra cái gì, đành phải cúi đầu xuống.
Tuy rằng hắn cảm thấy thân phận