Khi phu thê La Minh hồi phủ Hoài Ân Bá báo cáo với lão phu nhân, chỉ trong thời gian nửa ngày, hành động kiêu ngạo của Thế tử phi Thụy Vương ở Lưu gia của Phó Chỉ huy sứ thành Đông cũng đã lan ra ngoài qua những người biết chuyện, A Uyển là con bệnh trong mắt mọi người lại nổi tiếng lần nữa, hơn nữa còn không hề nổi tiếng vì bệnh tật! =v=
Khi Vệ Huyên đang ở trong cung thì nghe được chuyện này do một Kim ngô vệ nói với hắn, chỉ rũ mắt, sau đó cười.
Tuỳ tùng tên là Chu Cứu, diện mạo vô cùng đoan chính, đương nhiên, người có thể tiến vào Kim ngô vệ thì đương nhiên diện mạo không tồi, nhưng lại thừa nước đục thả câu.
Hắn là cháu đích tôn của phủ Thừa Ân Bá, lúc còn nhỏ đã từng đọc sách ở cung Chiêu Dương, khi bị bắt lựa chọn trận doanh thì quyết đoán mà đầu nhập vào trận doanh của Vệ Huyên, là tuỳ tùng đắc lực nhất bên cạnh Vệ Huyên, nhưng mà chỗ tốt hắn nhận được cũng không ít, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn khăng khăng một mực đi theo Vệ Huyên.
“Thế, Thế tử, người cười gì vậy?” Chu Cứu lắp bắp hỏi, thật sự không thể hiểu sao vị gia này lại cười, rõ ràng gương mặt kia lúc cười rộ lên thì đúng là một tuyệt thế mỹ nhân, nhưng mà nụ cười này mẹ nó thật âm trầm độc ác, vừa nhìn đã biết là một tên xấu xa mà.
“Ngươi nói xem ta cười cái gì?” Vệ Huyên hỏi ngược lại.
Chu Cứu đảo mắt, lập tức nói: “Ha, thần hiểu rồi, Lưu gia này là cái thá gì? Thế mà cũng dám làm Thế tử phi tức giận , đặc biệt là cái tên Lưu Tuấn kia, năm ngoái còn bị Thế tử gia ngài dày vò đến khổ sở, không ngờ hắn lại bị bệnh hay quên, thế mà đã quên cảm giác lúc ấy! Thế tử gia, muốn mấy huynh đệ chúng ta đi dạy dỗ hắn, cho hắn xem thái độ không?”
Vệ Huyên kinh ngạc: “Lưu Tuấn làm sao vậy?” Trong trí nhớ của hắn không nhân vật này.
Chu Cứu biết hắn coi thường Lưu Tuấn, không nhớ được hắn cũng phải, lập tức nhắc nhở: “Năm ngoái lúc ngài và Vinh Vương điện hạ dắt ngựa đi dạo trong tuyết, trùng hợp đi ngang qua Thiên Hương Lâu, còn không cẩn thận đánh hạ biển hiệu của Thiên Hương Lâu đến mức suýt chút nữa va trúng một người, người đó lúc ấy mở miệng mạo phạm người vài câu, bị mấy huynh đệ chúng ta dạy dỗ một trận.”
Vệ Huyên vuốt cằm: “Đúng thật là có việc này.” Nhưng mà Thiên Hương Lâu? Chết tiệt! Tuy rằng hắn không đi đến nơi như thế, nhưng cũng biết nơi đó là chốn nam nhân **.
“Tên ngu xuẩn không có mắt ấy chính là Lưu Tuấn.” Chu Cứu cười khanh khách bổ sung.
Thiên Hương Lâu này chính là thanh lâu kinh doanh tốt nhất trong kinh thành, nghe nói thế lực đằng sau thật sự không tầm thường.
Nhưng mà thế lực của nó có lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể né tránh hai vị Hoàng tử, Hoàng tôn Vệ Huyên và Vinh Vương điện hạ này.
Lúc ấy hành động của Vệ Huyên và Vinh Vương đúng là hai tên ăn chơi trác táng ức hiếp dân lành.
Biển hiệu của Thiên Hương Lâu bị một roi của vị Thế tử gia này kéo xuống, đánh trúng Lưu Tuấn phong lưu khoái hoạt mới đi ra từ Thiên Hương Lâu .
Đó là khi Vệ Huyên và Lưu Tuấn bắt đầu kết thù, nhưng mà Vệ Huyên cũng không để Lưu Tuấn vào mắt, thậm chí không thèm mở mắt nhìn rõ hắn, mà Lưu Tuấn cũng bị đám ăn chơi trác táng đi bên cạnh Vệ Huyên kia đánh cho sợ, mấy năm liền đều đùn đẩy chuyện về nhà mẹ đẻ với thê tử, chỉ sợ vị Thế tử gia này nhận ra hắn.
Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Vệ Huyên đưa điểm tâm ăn được một nửa cho hắn: “Thưởng cho ngươi.”
Chu Cứu chỉ liếc mắt đã nhìn ra đây là điểm tâm được trình đến ngự án, bởi vì những hoa văn trang trí điểm tâm này chỉ có Hoàng đế mới có thể sử dụng, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, căn bản không ngại đây là đồ ngày ấy ăn không hết mới ghét bỏ ném cho mình.
Đồ ăn của Hoàng thượng, hắn còn chưa từng ăn được đâu, nhất định ăn rất ngon.
Vệ Huyên dùng khăn lau điểm tâm dính trên ngón tay, nói với Chu Cứu: “Ngươi đi hỏi xem, hôm nay có ai không làm việc?”
Nghe được lời này, Chu Cứu am hiểu chuyện ăn chơi trác táng một cách sâu sắc lập tức báo tên một đám người, nịnh nọt nói: “Thế tử có phân phó gì thì cứ việc nói với thần.”
Vệ Huyên ngoắc tay với hắn, khi hắn tiến lên thì ghé vào tai hắn nói vài câu, xong thì nói: “Được rồi, đi thôi.”
Chờ sau khi Chu Cứu vui sướng rời đi, Vệ Huyên chỉnh vạt áo, thấy sắc trời đã gần đến giờ liền quyết định đi xin phép Hoàng thượng, hôm nay hắn muốn xuất cung sớm.
Khi hai người vừa mới tạm biệt nhau thì đúng lúc Tam Hoàng tử đi tới, nhìn thấy bóng dáng hai người trước mặt tách ra thì ánh mắt hơi tối lại, nhìn bộ dạng kia của Vệ Huyên liền biết sắp có người gặp xui xẻo, tuy không biết là ai chọc phải vị gia này, nhưng mà Tam Hoàng tử rất hứng thú xem tình hình, xem có thể tìm được cơ hội thừa cơ hay không.
Đáng tiếc, khi Tam Hoàng tử nghe nói tới hành động kiêu ngạo của vị Thế tử phi ở Lưu gia thì hắn lập tức im lặng vì chuyện này.
Mặc dù hắn muốn khiến Vệ Huyên không thoải mái, nhưng trong chuyện này của Lưu gia thì thật sự không tìm ra chỗ sai của Thế tử phi Thụy vương, là một vị Thế tử phi Vương phủ tức là có thể cường thế.
Nếu nàng biết tình cảnh của tỷ muội nhà mẹ đẻ mà lại không làm gì hết, ngược lại sẽ khiến người đời xem thường, cho rằng người này không nhớ tình thân.
Ngược lại là Lưu gia, không tu dưỡng đạo đức, sủng thiếp diệt thê, nếu thật làm lớn lên còn có thể làm Phó Chỉ huy sứ thành Đông Lưu Nghĩa Sơn khổ sở một phen đấy.
Lưu Nghĩa Sơn…
Tam Hoàng tử trầm ngâm, sau đó phất tay cho người của hắn hỏi thăm tin tức đi xuống.
Thái giám đi theo Tam Hoàng tử thấy sắc mặt của Tam Hoàng tử liền biết Tam Hoàng tử đang muốn từ bỏ Lưu Nghĩa Sơn.
Tam Hoàng tử không để việc này trong lòng, ngược lại để bụng chuyện khác, đó là chuyện hôn sự của đệ đệ ruột Ngũ Hoàng tử vào tháng hai.
Năm ngoái, một phần huyết kinh của Ngũ Hoàng tử rốt cuộc đã làm phụ hoàng của họ mềm lòng, chắc là mấy ngày nữa có thể ra ngoài rồi.
Tuy bị nhốt gần một năm, nhưng Tam Hoàng tử tin rằng sau khi bị giáo huấn lần này, sau này Ngũ Hoàng tử làm việc sẽ càng cẩn thận hơn, cũng coi như là một kết quả không tồi.
Một năm nay, Tam Hoàng tử cũng cảm nhận được Vệ Huyên đang từng bước ép sát, còn có Thái tử bị hắn chèn ép, thật ra lại không đau không ngứa, làm hắn ý thức được rằng nếu mình không hành động, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị Thái tử đẩy lên trước thu hút sự chú ý của phụ hoàng.
Đối với một vị Đế vương chính trực đang độ tuổi xuân mà nói, Hoàng tử quá có khả năng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cho nên, hiện tại hắn vô cùng cần Ngũ Hoàng tử trợ giúp.
*****
Hôm nay hiếm lắm mới được nghỉ ở nhà một hôm, Tống Nghiên cũng nghe nói được hành động của Thế tử phi Thụy vương, sắc mặt lập tức cứng ngắc.
Hắn đang đứng ở án thư luyện chữ, khi nghe được chuyện hạ nhân kể thì bút lông sói đang dừng giữa không trung, một vết mực đen rất lớn rơi xuống giấy Tuyên Thành, rất nhanh liền lan rộng ra.
Tống Nghiên nhớ tới tiểu cô nương mới mười tuổi năm ấy, mang theo một con ngỗng trắng hung hãn, đôi mắt hẳn là vô cùng mỹ lệ nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ nên không có mị lực gì đáng nói, thậm chí trong mắt còn có sự lạnh lùng mà một bé không nên có, nhẹ nhàng hờ hững với thế gian, buộc hắn ta phải nhượng bộ.
Sau đó, là vị Thế tử ra mặt vì nàng, suýt chút nữa để phủ An Quốc Công rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Cặp phu thê này thật là đáng sợ!
Hắn yên lặng nghĩ, năm đó mới khoản mười tuổi mà đã có lực sát thương như thế, bây giờ trưởng thành rồi, sau khi cánh cứng rồi không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Mà Vệ Huyên, mục đích của hắn là gì vậy?
“Thiếu phu nhân!”
Nghe được tiếng gã sai vặt cạnh cửa kêu to, Tống Nghiên ngẩng đầu, liền thấy một nữ tử dịu dàng như nước ngày xuân dẫn theo nha hoàn đi vào, cảnh xuân mềm mại kia dừng ở trên người nàng, dường như đã hòa vào với sắc xuân, khiến người ta không cách nào dời mắt.
“A Nghiên, đang bận sao?” Nàng dịu dàng gọi, một đôi mắt trong như nước, lại như mưa bụi Giang Nam.
Tống Nghiên liếc mắt nhìn nha hoàn phía sau thê tử, khi thấy ánh mắt của nha hoàn kia thì lạnh lùng, buông bút lông sói trong tay xuống, tự mình tiến lên đỡ lấy tay thê tử.
“Không bận, sao Nhược Nhi lại đến đây? Con không quấy nàng sao?”
“Con được mẫu thân ôm đi chăm rồi, ta cũng tranh thủ nhàn rỗi một lát.
Nghe nói gần đây công vụ của chàng bận rộn, thiếp sai người nấu canh cho chàng bồi bổ sức khoẻ.” Mạnh Nhược cười nói, tự mình bưng chén canh kia lên.
Tống Nghiên cười với nàng rồi phất tay đuổi nha hoàn kia xuống, chỉ để lại phu thê hai người trong thư phòng.
*****
Vệ Huyên rời khỏi hoàng cung, dẫn theo một đám Kim ngô vệ đi dạo ở nha môn ngũ thành Binh Mã Tư, sau đó lại nghênh ngang rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Chỉ huy sứ ngũ thành Binh Mã Tư Tả Trọng tự mình tới.
Khi nhìn thấy hắn, sắc mặt Lưu Nghĩa Sơn vô cùng tệ, trong lòng biết lần này bị tiểu nhi tử được lão thê chiều hư trong nhà kia hại thảm rồi.
Vệ Huyên cũng không quan tâm tới chuyện sau khi Lưu Nghĩa Sơn về nhà sẽ làm gì Lưu Tuấn, biết A Uyển còn ở phủ Công chúa, hắn tự mình đến phủ Công chúa đón thê tử.
Sau khi vào phủ Công chúa, Vệ Huyên rất có lòng đi thỉnh an nhạc phụ, nhạc mẫu, sau đó bị La Diệp bắt đến thư phòng nói chuyện.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía A Uyển đang ngồi nói chuyện với Trưởng Công chúa Khang Nghi, chỉ thấy A Uyển nhe răng cười với hắn, vậy nên đành mang theo vẻ mặt khổ sở, bị La Diệp kéo đi.
Vì thế, ở trong thư phòng của La Phò mã, Vệ Huyên ủ rũ tiếp nhận sự giáo dục tận tình của nhạc phụ.
La Diệp dẫn chứng phong phú, luận điểm rõ ràng, khiến Vệ Huyên biết thế nào mới là một người tài đức vẹn toàn, người hữu dụng có thể phân ưu vì quân vương, mà tiền đề của việc đó chính là, nhất định phải đối xử thật tốt với thê tử, làm một nam nhân tốt, không được như tên xấu xa Lưu Tuấn kia, dám sủng thiếp diệt thê, thật sự là đáng đánh.
Trong lòng Vệ Huyên thầm bĩu môi, không cần nhạc phụ phải dạy dỗ, hắn cũng sẽ đối xử rất tốt với A Uyển, cho nên hắn nghe giọng điệu này của lão nhân gia thì cũng không để bụng.
Mà trong lòng cũng hận tên Lưu Tuấn đồi bại kia, quyết định phải cho tên đồi bại đó chút giáo huấn.
Đến khi Vệ Huyên thật vất vả mới tiếp thu hết sự dạy dỗ yêu thương từ nhạc phụ, cuối cùng cũng được cho phép đến đón thê tử về nhà.
Sau khi xe ngựa ra khỏi phủ Công chúa, A Uyển thấy hắn ủ rũ, không khỏi duỗi tay chọc mặt hắn, cười nói: “Sao chàng lại ủ rũ thế? Cẩn thận cha thấy chàng như này thì lại muốn thuyết giáo đấy.”
Vệ Huyên kéo nàng vào lòng, gác cằm trên bờ vai thon gầy của nàng, buồn bực nói: “Dượng càng ngày càng thích lải nhải.”
A Uyển bật cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về tóc hắn, cười nói: “Không phải chàng rất biết lừa người hay sao? Cứ lừa ông ấy là được rồi, không phải sao?”
“Không được, ông ấy là cha nàng.”
Nghe được lời hắn nói, A Uyển chớp