Ăn xong yến tiệc thì trời đã sắp muộn, mọi người lần lượt cáo từ ra về.
Hai vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Bình đứng ở cửa đưa tiễn khách.
A Uyển cũng cùng Vệ Huyên và vợ chồng Thụy vương cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Trưởng Công chúa Khang Bình nắm lấy tay A Uyển, cười nói: “Từ khi con gả đi, A Hân một mình thực sự rất cô đơn, ngày nào nó cũng nhớ đến con, nếu rảnh rỗi thì con nhớ về đây thường xuyên hơn nhé.” Sau đó bà lại quay sang nói đùa với Thụy Vương phi: “Con khỉ con nhà ta được chiều chuộng quen quá nên rất thích bám lấy các tỷ tỷ của nó, tẩu tử cũng đừng trách móc.
Ta nhìn Thọ An lớn lên, ta cũng coi như con của ta vậy, tất nhiên lại càng mong tỷ muội bọn họ sẽ sống hòa hợp với nhau.”
Thụy Vương phi trước giờ luôn là người ân cần, rất tự nhiên nói tiếp: “Xem muội nói kìa, ta làm sao có thể trách móc được cơ chứ? Ta biết tỷ muội bọn họ sống rất hòa thuận, trong lòng rất vui vẻ đây này, hôm khác cũng bảo Phúc An qua phủ chơi đi.”
“Vậy đâu dám, cần phải cho Thọ An thường xuyên quay về chơi.”
Thụy Vương phi bị Trưởng Công chúa Khang Bình làm cho dở khóc dở cười, chỉ biết luôn miệng nói được được.
Sau khi các vị khách cuối cùng rời đi, phủ Công chúa bận rộn suốt một ngày cũng dần yên ắng trở lại, Trưởng Công chúa Khang Bình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hôn lễ của trưởng tử cuối cùng cũng kết thúc mà không có bất cứ khó khăn gì, nửa tháng trước ngày cưới, bà luôn sợ đám cưới sẽ không được tổ chức như dự kiến, lại lo lắng giữa chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính vì lý do này đã gọi muội muội Khang Nghi qua cùng xem xét kĩ lưỡng, ngăn chặn phát sinh ngoài ý muốn, đến sáng nay vẫn cảm thấy thót tim, mãi đến khi hôn lễ kết thúc, cuối cùng đã bình an.
Tuy nhiên, nghĩ đến sự kỳ lạ của tân nương tử lúc bái đường, Trưởng Công chúa Khang Bình có chút đăm chiêu, có thể lúc đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng may mắn đã được giải quyết ổn thỏa, không bị lộ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại thêm một chút tức giận và phiền muộn, không biết lúc nào cái ngày như này mới kết thúc, thỉnh thoảng khiến bà cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng không biết là Tiên đế đích nữ như mình có phải đang sống quá uất ức rồi hay không.
Nghĩ đến đây, khóe miệng bà hiện lên một chút mỉa mai.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của bà, Phò mã Mạnh Thì nắm tay bà nói: “Nàng cũng đã mệt gần nửa tháng nay rồi, tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai mới uống trà của con dâu được.”
Trưởng Công chúa Khang Bình lơ đãng gật đầu, cùng phu quân đi dạo vài bước, đột nhiên nói: "Không biết Hân Nhi đã ngủ chưa, thiếp đi xem chút, chàng về trước nghỉ ngơi đi."
Mạnh Thì đã quen với tính tình hấp tấp này của bà, cũng không nói gì, chỉ dặn dò vài câu, rồi trở về phòng trước.
Trưởng Công chúa Khang Bình cũng quay người lại rồi đi đến viện của đứa con gái nhỏ.
Khi đến nơi, bà thấy con gái mình quả nhiên vẫn chưa ngủ, nàng còn đang viết gì đó trên bàn với tinh thần vô cùng phấn chấn.
Xuân Anh và các nha hoàn còn lại đang bên cạnh hầu hạ mài mực, thắp đèn và dâng trà, mỗi người tự làm những việc của mình, không tỏ ra hoảng sợ, không có lấy một tiếng động, chỉ sợ sẽ làm ồn tới người đang làm việc chính.
Thấy Trưởng Công chúa Khang Bình đến, nha hoàn tiến lên nghênh đón, Mạnh Hân cũng giật mình, nhanh chóng rút một tờ giấy ra che lại, che đi những gì vừa viết, sau đó đứng dưới ngọn đèn vui vẻ cười mặt với bà, như thể một con mèo nhỏ đang ra vẻ thông minh.
Trưởng Công chúa Khang Bình cười như không cười mà nhìn hành vi lạy ông tôi ở bụi này của nữ nhi mình, cũng không vạch trần nàng, nàng bước tới, đỡ mình ngồi ở trên ghế bên cửa sổ.
“Nương, đã muộn như vậy rồi sao người lại ở đây?” Mạnh Hân vừa hỏi vừa ân cần lấy nước mật ong từ tay nha hoàn đưa cho mẫu thân, trầm ngâm nói: “Buổi tối uống trà thì sẽ khó ngủ, mẫu thân uống nước mật ong sẽ tốt hơn, nạp đủ năng lượng, ngày mai mới có sức uống trà của con dâu nữa chứ.”
Trưởng Công chúa Khang Bình nhìn dáng vẻ quan tâm của nàng, mỉm cười cầm lấy nước mật ong rồi uống, sau đó vẫy tay để cho nha hoàn đang đợi lui ra ngoài, rồi hỏi: “Trước đó con và Thọ An đi xem tẩu tử của con, có phát hiện ra gì không?”
Mạnh Hân biết mẫu thân sẽ đến hỏi chuyện này, lập tức nói: “Tẩu tử nhìn dáng vẻ trông yếu ớt, thần thái cũng không giống bình thường, nàng nói quá mệt, nhưng cũng không có vẻ gì là mệt.”
Trưởng Công chúa Khang Bình nghe xong liền biết trong lòng có chuyện gì đó giấu giếm, có lẽ ẩn tình này này là từ Liễu gia, nhưng nếu là chuyện xấu, đương nhiên sẽ không dễ dàng thổ lộ.
Trưởng Công chúa Khang Bình thở dài một hơi, khó lắm mới cưới được một con dâu vào nhà, bà cũng không phải là người mẹ chồng tồi như vậy, ắt biết phải làm như thế nào.
Chỉ là bà không vạch trần, nhưng không có nghĩa là sẽ không phát hiện ra, lập tức có vài lời dặn dò con gái.
Mạnh Hân vỗ ngực hứa: “Nương đừng lo lắng, cứ giao cho con, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Nhìn dáng vẻ còn có chút hưng phấn.
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của nàng, Trưởng Công chúa Khang Bình lại muốn thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: “Bao giờ con mới trưởng thành hơn vậy? Con nhìn xem Thọ An gả đi rồi, nhìn tính tình ổn định, tình cảm với Vệ Huyên còn không biết tốt đến mức nào kìa, mọi người đều nói rằng nàng giỏi kiểm soát chồng.
Mà sao trông con như một đứa trẻ vậy? Như vậy làm sao ta làm mai cho con được? Giờ nếu không gả đi, năm sau con cũng mười bảy tuổi cũng thành lão khuê nữ rồi, các công tử vừa độ tuổi đều bị người ta chọn hết cả, rồi con sẽ chỉ biết lấy phần thừa còn lại……”
Mạnh Hân không vui vì sự lải nhải của bà, vặn vẹo cơ thể và nói: “Hừ, nếu đó là người có tướng mạo xấu xí, thì con không thèm đâu! Cùng lắm thì sau này con sẽ ở nhà cho người nuôi dưỡng cả đời, chị dâu có vẻ là một người rộng lượng, nàng ấy sẽ không đuổi con đi đâu!”
“Con muốn ta tức chết sao?” Trưởng Công chúa Khang Bình nghiến răng nghiến lợi nhéo mặt nàng.
Mạnh Hân kêu lên, nhưng không giống như những cô nương bình thường khác cứ nói đến hôn sự là suy sụp, có thể do các trưởng bối làm chủ, nàng và mẫu thân tính tình bướng bỉnh quen rồi, nàng cúi đầu vào bộ ngực cao chót vót của mẫu thân, ôm lấy bà: “Người có mắng con cũng vô dụng, dù sao nếu như con nhìn không vừa mắt, thì sẽ không gả! Muốn con gả đi thì phải để con nhìn vừa mắt mới được!”
Cũng chính vì hành vi xấu xa của Mạnh Hân, vì vậy vốn là lễ cập kê năm ngoái phải nói đến chuyện thành thân rồi, nhưng đến bây giờ mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, khiến cho Trưởng Công chúa Khang Bình rất lo lắng, cuối cùng vẫn là muội muội Trưởng Công chúa Khang Nghi từ trước đến nay luôn có chủ ý khuyên bà, nói là duyên số tốt của Mạnh Hân có thể không ở kinh thành, bà mới thong thả vài phần.
Nếu không phải trong kinh, vậy nghĩa là nữ nhi về sau sẽ lấy chồng xa kinh thành ư?
Nghĩ đến đây, Trưởng Công chúa Khang Bình lại càng lo lắng, không nỡ gả con gái nhỏ ra ngoài thành, vì sợ phải chịu khổ ở những nơi mình không thấy.
Bà thực sự lo lắng cho tình hình không rõ của con dâu, lại lo lắng cho chuyện cả đời của con gái, Trưởng Công chúa Khang Bình cảm thấy càng nghĩ vô cùng lo lắng.
*****
So với việc Trưởng Công chúa Khang Bình buồn phiền vì con cái, trong phủ Thụy vương lại là một cảnh tượng khác hẳn.
Thụy vương cũng nói chuyện với Thụy Vương phi về sự kỳ lạ của tân nương tử trong lúc bái đường, nói với nàng: "Cho dù đó là chuyện gì, cho dù có là không tốt, hôm sau nàng cho người đi nghe ngóng xem sao, đừng để đứa trẻ Mạnh Phong đó phải chịu thiệt thòi.”
Thụy vương thực sự ngưỡng mộ đứa cháu trai Mạnh Phong này, không chỉ vì Mạnh Phong là đứa con trai duy nhất của Trưởng Công chúa Khang Bình, mà còn vì cách cư xử của Mạnh Phong khiến ông ngưỡng mộ.
Ông luôn cảm thấy rằng nếu thằng con bướng bỉnh của mình có phong thái khí phách của Mạnh Phong, ngoan ngoãn nghe lời, kiếp này ông đã mãn nguyện rồi.
Ôm lấy thái độ chuyển dời tình cảm này, đương nhiên là càng nhìn càng thấy Mạnh Phong càng thuận mắt rồi.
Thụy Vương phi đáp lại bằng một nụ cười, trong lòng cũng buồn bực, tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra với Lưu gia hay không.
Có thể nói, bất cứ ai có chút đầu óc đều sẽ nghĩ rằng Liễu gia xảy ra chuyện, chỉ là không biết đó là chuyện gì.
Vợ chồng Thụy vương đoán rằng A Uyển may mắn hơn những người khác, vì nàng đã trực tiếp biết được những gì đã xảy ra từ chỗ Vệ Huyên.
Sở dĩ Vệ Huyên có thể kiểm soát được cục diện hiện giờ, có thể nói là đã đặt người của mình xung quanh Ngũ Hoàng tử, nhất cử nhất động bên phía Vệ Huyên đều như không thấy được.
Sau khi uống rượu mừng về, hai vợ chồng rửa mặt dưới sự hầu hạ của nha hoàn, hai người nằm xuống giường như thường lệ, bắt đầu cuộc trò chuyện thâu đêm của hai vợ chồng, lúc này trong màn trướng nhỏ chỉ có hai người họ, không phải lo lắng sẽ bị người khác nghe lén, mà Vệ Huyên lại càng thích không khí thân mật giữa hai người này, lại có thể làm những chuyện thân mật hơn.
A Uyển nghe Vệ Huyên kể xong chuyện Liễu Nhị cô nương đã làm, liền trợn tròn hai mắt, thấp giọng nói: “Sao nàng ta có thể to gan đến vậy? Chẳng lẽ không sợ Phong biểu ca khi tới đón sẽ nhận ra thân hình hai người không giống nhau sao?” Nếu nói nam nhân thật sự có ý mới một nữ nhân, đương nhiên sẽ nhận ra thân hình của vị hôn thê, hơn nữa vóc dáng của tỷ muội Liễu gia còn có chút không giống nhau nữa.”
“Ai biết được.” Vệ Huyên không bao giờ quan tâm đến những nữ nhân khác, cũng không để ý đến những gì họ nghĩ, hắn vô cùng kiêu ngạo tỏ vẻ, những người đó đều là những nữ tử tầm thường, Thế tử gia hắn không bao giờ quan tâm đến họ.
Còn về phần âm mưu và thủ đoạn được nhắc đến trong đó, Vệ Huyên cũng không giải thích cho A Uyển, dù sao Ngũ Hoàng tử cũng không còn