Vì buổi tối hôm trước đó nói chuyện quá muộn, hôm sau A Uyển tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, khiến nàng đành phải thức dậy.
Chậu nước đá trong phòng chỉ còn lại một vũng nước cạn, không khí bị thay thế bằng hơi nóng khô khốc, ngay cả hơi thở của người bên cạnh cũng biến mất.
A Uyển chạm vào chỗ bên cạnh giường, lo lắng đứng dậy, để nha hoàn bước vào hầu hạ.
Việc Vệ Huyên hai ngày liên tiếp đều trở về, ngoài một vài nha hoàn bên cạnh hầu hạ ra – lại bởi vì Vệ Huyên dùng thủ đoạn phi thường để đi vào nên không ai biết chuyện này.
Những nha hoàn khác đã được Lộ Vân và Thanh Nhã cảnh cáo, tất nhiên họ sẽ không nhiều chuyện nữa, hầu hạ A Uyển tắm rửa và thay quần áo như thường lệ rồi nói chuyện cười đùa với nàng.
Sau khi Thanh Nhã búi tóc xong cho A Uyển, bèn lấy ra một viên hồng ngọc khảm vàng từ hộp trang sức ra cài lên tóc nàng, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, liền biết rằng nàng đang lo lắng cho Thế tử vừa vội rời đi sáng nay, nói nhỏ: “Nô tì nghe tỷ tỷ Lộ Vân nói, sáng nay chưa đến giờ dần Thế tử đã đi rồi, hẳn là không sao đâu ạ.”
A Uyển gật đầu, không nói gì thêm, sau khi chuẩn bị xong, liền đi thỉnh an mẫu thân.
Khi đến phòng khách của mẫu thân, nàng liền thấy hai vị Trưởng Công chúa đã ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa sáng rồi, đợi nàng hành lễ xong xuôi, nha hoàn vội mang thêm đũa cho nàng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn con gái cười, “Nghe nói tối hôm qua con cho nha hoàn đặt chậu nước đá vào phòng, để có thể thoải mái ngủ? Không sao chứ?”
A Uyển không biết có phải bà đã đoán ra điều gì không, liền bày ra vẻ mặt vô tội, “Thời tiết nóng quá, nên con muốn thêm ít đá cho mát.
Người yên tâm, thân thể của con đã tốt hơn nhiều rồi, dùng ít đá cũng không sao đâu, người xem, có phải thần sắc con rất tốt không?” Vừa nói, vừa nghiêng người chỉ cho bà xem.
Trưởng Công chúa Khang Nghi còn chưa nói gì, một bàn tay đã đưa ra véo lấy khuôn mặt mịn màng của A Uyển, lại thấy Trưởng Công chúa Khang Bình mỉm cười nói: “Thọ An hai năm nay trông thần sắc đã tốt hơn rất nhiều đấy, muội cũng không cần lo lắng quá.
Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật là mềm mại, đúng là sự trẻ đẹp của tiểu cô nương thật là thích mà……”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn thấy bộ dạng tỷ tỷ trêu chọc con gái mình, thì chỉ mỉm cười rồi lại quay sang nhìn con gái, thấy nàng đang nhìn mình một cách vô tội, liền không nói gì nữa.
Trưởng Công chúa Khang Bình ở lại Tiểu Thanh Sơn hai ngày, hai ngày sau, La Diệp và những người khác trở lại, đưa theo Mạnh Phò mã và một đám người trở lại, khiến Tiểu Thanh Sơn vô cùng náo nhiệt.
“A Uyển!” Mạnh Hân vui vẻ nhảy qua ôm lấy A Uyển.
Mạnh Phong dắt thê tử của mình tới mỉm cười với A Uyển, tặng những đồ vật nhỏ được chạm khắc từ những viên đá kỳ lạ mà hắn đã tự tay hái từ cốc Bán Nguyệt, thậm chí còn có chậu làm bằng đá rất tinh xảo, nhìn trông rất đẹp mắt, tuy không đáng vài đồng tiền, nhưng A Uyển lại rất thích cách trang trí vô cùng khéo léo và chu đáo này.
A Uyển mỉm cười cảm ơn họ, sau một lúc nói chuyện, liền thân mật đưa Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân đến viện của nàng để nói chuyện, để Mạnh Phong đang bất đắc dĩ đi nói chuyện cùng hai vị Phò mã.
Sau khi nha hoàn bưng trà bánh lên, A Uyển tươi cười hỏi: “Ở cốc Bán Nguyệt chơi có vui không? Có tin gì hay không?”
Vừa dứt lời, thấy Mạnh Hân không vui nữa, Liễu Thanh Đồng liền cong môi cười với nàng, rồi lại nháy mắt.
“Có chuyện gì vậy?” A Uyển vừa đích thân rót trò cho hai người, vừa hỏi.
“Gặp phải một tên đáng ghét.” Mạnh Hân bất mãn nói.
“Là ai?”
Mạnh Hân uống trà, vẻ mặt không muốn nói, A Uyển không còn cách nào khác, đành nhìn sang Liễu Thanh Đồng.
Liễu Thanh Đồng cười nói: “Là Thẩm Bàn, Đại công tử của phủ Định Quốc công.”
A Uyển ồ lên một tiếng, rồi hỏi: “Sao hắn ta lại đáng ghét? Ta nghe nói hắn là một người rất lịch sự, hơn nữa dung mạo tuấn tú, là một thiếu niên có tài đấy, rất nhiều phu nhân rất tán thưởng hắn mà.” Trong lòng cân nhắc, đó có thể là bởi vì Trưởng Công chúa Khang Bình nhìn trúng Thẩm Bàn, muốn nàng đính hôn cùng Thẩm Bàn, bởi vậy điều này khiến nàng cảm thấy chán ghét?
Vị Đích trưởng tôn ở phủ Định quốc công này luôn có thanh danh xuất sắc trong giới quý tộc, đến cả Vệ Châu còn thỉnh thoảng cũng khen ngợi hắn.
Nhắc đến Vệ Châu, A Uyển trong lòng không khỏi thở dài, kể từ khi Vệ Quân và Mạc Phỉ đính hôn, Vệ Châu đã đến phủ Thụy vương để tìm nàng hai lần, cả người đều thất thần, A Uyển thực sự cũng không biết tiểu cô nương này rốt cuộc đang nghĩ gì, cảm thấy dường như nàng không thích huynh trưởng kết hôn cùng cô nương Mạc gia, nhưng vấn đề là chuyện đã định vậy rồi, cũng không thể nói thêm được gì nữa.
Rõ ràng khi còn bé tiểu muội muội xinh xắn đáng yêu như vậy, càng lớn lên lại càng thấy có gì đó không đúng? Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt long lanh của tiểu cô nương ấy, A Uyển lại càng thấy chạnh lòng.
“Là một người thích cố làm ra vẻ!” Mạnh Hân nhịn cơn giận xuống.
“Ra vẻ như thế nào?” A Uyển hỏi, thấy Mạnh Hân không chịu nói, liền nhìn qua Liễu Thanh Đồng.
Liễu Thanh Đồng cũng không biết tại sao cô em chồng lại ghét Thẩm Bàn đến vậy.
Thấy A Uyển nhìn sang, nàng liền nói: “Lần này bọn ta đến cốc Bán Nguyệt, ai ngờ căn biệt trang của phủ Định Quốc công xây ngay tại đó, cách chỗ bọn ta cũng khá gần, tình cờ là Thẩm công tử phụng dưỡng lão Định quốc công tới đây để nghỉ ngơi tránh nóng, vì vậy bọn ta cùng các trưởng bối qua đó bái kiến.
Sau đó, cha cùng dượng cùng Định quốc công đi du ngoạn cốc Bán Nguyệt, bọn ta cũng cùng nhau đi chơi một số chỗ trong đó, Thẩm công tử thì luôn đi cùng bên cạnh, cử chỉ rất lịch sự, nhưng ...”
A Uyển tiếp tục rót một tách trà cho nàng, ánh mắt thúc giục.
Liễu Thanh Đồng đành phải nói tiếp: "Đường ở đó đa phần là núi đá rất kỳ lạ, còn có chỗ không dễ đi, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, A Hân đi không cẩn thận, suýt thì ngã, may mà Thẩm công tử đã nhanh chóng kéo muội ấy lại.” Nói đến đây, nàng đột nhiên im lặng.
A Uyển chớp mắt, “Sau đó A Hân đẩy hắn ra rồi Thẩm Công tử nói với A Hân vài lời?”
Liễu Thanh Đồng kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ mặt nói “Lúc đấy muội cũng ở đấy sao?”
A Uyển cười nói: “Chuyện này rất dễ đoán mà, nếu như A Hân ghét một người, đương nhiên sẽ tỏ ngay ra trước mặt.
Mà nếu Thẩm công tử chịu đựng mà không nói gì, A Hân nhất định sẽ cảm thấy áy náy, ấy vậy mà giờ tâm trạng A Hân lại không tốt, nhất định là Thẩm Công tử lúc đó đã nói gì đó khiến A Hân không vui.”
Liễu Thanh Đồng lập tức bị ấn tượng, thầm nghĩ chẳng trách A Uyển lại dám nói thẳng với Thái tử phi và Mạnh Hân như vậy, đây lại là tình nghĩa tỷ muội chơi với nhau từ bé đến lớn, không phải chuyện người ngoài có thể xen vào.
Người bên ngoài nói rằng Quận chúa Thọ An là một đứa trẻ thường xuyên ốm yếu bệnh tật, ngoài việc gả cho Thế tử Thụy vương thì không có gì nổi bật ngoại, nhưng nàng lại cảm thấy rằng, có thể có được sự yêu thích và tín nhiệm của tỷ muội Mạnh gia, quả thực không dễ dàng.
Nhìn thấy nụ cười an nhàn trên khuôn mặt mềm mại của nàng, tâm trạng Liễu Thanh Đồng giống như uống một cốc nước ấm, liền bình tĩnh trở lại.
“Thẩm công tử lúc đó có nói mấy câu, trong lời nói cũng có chút ý khiển trách nhưng cũng là muốn tốt cho A Hân……”
Mạnh Hân đang uống trà bên cạnh, dáng vẻ như quá lười để để tâm trong lòng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại khiến A Uyển biết rằng nàng đang có điều gì đó muốn nói với mình, nhưng ngại có Liễu Thanh Đồng ở đây, nên không dám nói ra.
A Uyển cười nói: “Nghe nói phong cảnh ở bên cốc Nguyệt Bán rất đẹp, nhưng tiếc là khi ta đến thì mọi người đã lên đường rồi, không thể đi cùng được nên không biết khi nào có cơ hội để đi nữa đây.
Hai người kể lại cho ta nghe thêm phong cảnh ở đó đi.”
Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân rất sẵn lòng nói chuyện với nàng, ngay sau khi chủ đề thay đổi, cả ba người bọn họ trò chuyện về phong cảnh của cốc Bán Nguyệt.
Sau khi hai nhà dùng bữa tối cùng nhau, Mạnh Phò mã đưa thê tử đi cùng, Mạnh Phong cũng đưa thê tử mới cưới đi, chỉ còn lại Mạnh Hân, sống chết đều muốn ở lại cùng A Uyển, tối nay sẽ nói chuyện với A Uyển.
Thực ra tâm trạng của cô nương này là như này: Hiếm khi tên Thế tử gia đó nay không có nhà, không nhân cơ hội ngủ với thê tử của hắn thì đợi đến lúc nào nữa?
Trưởng Công chúa Khang Bình không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý nàng, dặn dò nàng đừng làm phiền A Uyển nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi cùng phu quân, con trai và con dâu đi về.
Vào đêm tháng năm, nhiệt độ ở Tiểu Thanh Sơn không quá nóng như ban ngày, mát mẻ hơn một chút, nhất là cửa sổ đều được mở ra, chỉ phủ một tấm rèm mỏng màu xanh ngọc bích để gió lùa vào, cả căn phòng vô cùng mát mẻ và yên bình, giống như một cái quạt điện vậy.
Đối với A Uyển mà nói, nhiệt độ này mà ngủ một mình thì vừa ổn, nếu có vị Thế tử gia thân nhiệt nóng bừng kia thì chắc chắn phải thêm chậu nước đá.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai cô nương khoác lên chiếc áo ngủ mỏng manh rồi cùng lăn ra giường.
“Ta ở đây hai ngày qua, có nghe nương ta nói chuyện với dì Khang Bình, dì rất khen Thẩm công tử đấy, nếu không phải do ngươi không đồng ý, bà ấy đã cử người đến phủ Định Quốc Công để chuyển lời rồi.
Hơn nữa phu nhân của phủ Định Quốc công có vẻ như cũng rất hài lòng về ngươi, cũng có ý muốn định hôn, nhưng mẫu thân ngươi lại nghĩ cho ngươi nên mới không dễ dàng đồng ý.
Tốt nhất là ngươi nên quyết định đi, nếu không cứ kéo dài tới cuối năm nay, nương ngươi thật sự sẽ cho ngươi đính hôn với công tử Thẩm Bàn đấy.”
Mạnh Hân quay lại, ngạc nhiên nói: “Ngươi có nghe nhầm không vậy? Phủ Định Quốc Công cũng có ý muốn sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có nương của ta mới tự mình đâm đầu vào đấy chứ.”
Nhìn nàng tròn xoe đôi mắt, giống như một chú chuột hamster nhỏ nhắn đáng yêu, A Uyển không nhịn được cười, nói: “Ngươi cũng quá coi thường bản thân rồi, đừng quên, mẫu thân của ngươi là Trưởng Công chúa, còn Đại tỷ tỷ của ngươi là con dâu trưởng của phủ An Quốc Công, Nhị tỷ tỷ của ngươi là Thái tử phi, Đại ca của ngươi lại là Tả Doanh Vệ của Kim Ngô Vệ mà Hoàng đế đích thân khâm điểm cho vào……”
Với thân phận như vậy, không biết như được mạ bao nhiêu lớp vàng, dĩ nhiên sẽ trở thành con dâu tương lai mà mọi người trong kinh đều muốn có, hơn nữa nàng lại có vẻ ngoài ngọt ngào dễ chịu, tính tình hào phóng, ân cần, có