Buổi tối Vệ Huyên trở về, A Uyển nói với hắn chuyện ban ngày.
"Lần này A Hân có hơi lỗ mãng, may mà có Tam thiếu gia phủ Định Quốc Công ra tay tương trợ, bằng không thì hậu quả không dám tưởng tượng." A Uyển nhịn không được thở dài.
Mấy người tỷ đệ Mạnh gia, thật là tính cách khác nhau, mỗi người mỗi vẻ.
Năm đó khi Mạnh Nhược sinh ra đúng vào thời điểm tranh đấu kịch liệt nhất, bất kể là tình hình của triều đình hay hậu cung thì đều không tốt, Trưởng Công chúa Khang Bình lo thân mình còn chưa xong, bỏ bê dạy dỗ cho nên mới nuôi thành một người có tính nhu nhược như vậy.
Chờ sau khi Mạnh Vân sinh ra, rốt cuộc thì Trưởng Công chúa Khang Bình có thể có chút lòng dạ để tâm đến chuyện dạy dỗ con gái, nhưng mà còn chưa kịp dạy dỗ tốt lại có thai đệ đệ thứ ba, lại còn là con trai vẫn luôn mong ngóng.
Làm đứa con trai duy nhất trong nhà, tất nhiên là Mạnh Phong phải gánh trọng trách hiếu thuận với cha mẹ, chăm sóc cho tỷ muội, được Trưởng Công chúa Khang Bình kèm cặp dạy dỗ rất tốt, lại nuôi con gái thành người có tính tình giống bà, khi đó Văn Đức Đế mới vừa đăng cơ, thế cục trong triều cũng chưa ổn, không khỏi lại sơ sót chuyện dạy dỗ con gái thứ hai, chờ đến khi phát hiện ra thì con gái thứ hai đã hình thành tính tình kỳ lạ.
Chờ đến khi con gái nhỏ nhất sinh ra, Văn Đức Đế đã đăng cơ được nhiều năm, tất cả đều đã kết thúc, tứ hải thái bình, lại vì nàng là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, nên không thể không dung túng một chút, nuông chiều một chút.
Cho nên có thể nói là Mạnh Hân trưởng thành trong muôn vàn sủng ái, chuyện duy nhất không hài lòng trong cuộc đời thì nhiều nhất cũng chỉ là khi cãi cọ với Tam Công chúa mà thôi, thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.
Hơn nữa nàng không bị chiều hư, còn nhờ vào Mạnh Vân quản giáo nàng rất nghiêm mới khiến nàng hoạt bát ngọt ngào, tri kỷ đáng yêu, không hề chiều hư.
Chỉ là tuy rằng không nuông chiều nhưng rốt cuộc vẫn lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, thân phận địa vị còn ở đó, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ lỗ mãng một chút.
May mắn là tuy rằng lỗ mãng, nhưng nếu phát hiện bản thân sai rồi, nàng cũng sẽ lập tức tiến bộ, sau khi bị dạy dỗ thì lần sau sẽ không tái phạm nữa.
Mạnh Vân dạy dỗ nàng không tồi.
"Tam thiếu gia Định Quốc Công? Thẩm Khánh?" Vệ Huyên nói ra tên họ vị Tam thiếu gia phủ Định Quốc Công này.
Sau khi A Uyển nghe xong thì cười rộ lên: "Đúng vậy, nghe nói tên là Thẩm Khánh, tự là Tử Trọng, hắn cứu A Hân, khi dì Khang Bình dò hỏi hắn lại không nói cái gì hết, thoạt nhìn là người trầm mặc ít nói, dường như có hơi không dễ thân quen.
Sau đó dì Khang Bình lại gọi người tới hỏi, nhưng rất nhiều người đều vô cùng lạ lẫm với hắn, mãi đến khi đặc biệt cho người đi tra xét mới biết, hóa ra là thiếu gia Nhị phòng Định Quốc Công.
Nghe nói từ nhỏ hắn đã theo cha mẹ đến đóng quân ở thành Dương Tây Bắc, phụ thân là Tướng quân Chấn Uy, rất ít khi trở lại kinh thành."
Phủ Định Quốc Công xuất thân nhà binh, đã qua nhiều thế hệ đều có con cháu trấn giữ ở biên cảnh Tây Bắc, xưa nay rất được Hoàng đế trọng dụng.
Hiện giờ đến thế hệ này của Định Quốc Công là đến lượt đích thứ tử đóng quân tại Tây Bắc, nghe nói mấy năm mới hiếm hoi trở về một lần.
Quy củ phủ Định Quốc Công vô cùng kỳ quái, người có năng lực thì sẽ bị phái đi biên cảnh Tây Bắc, so với Đại phòng có vẻ hơi mềm yếu, xác thật thì Nhị phòng có năng lực hơn rất nhiều, cũng bởi vì có năng lực quá nên mới bị phái đi Tây Bắc, cả đời cũng khó trở lại kinh thành một lần.
Tất nhiên là Vệ Huyên cũng biết quy củ tổ tiên phủ Định Quốc Công định ra, không tỏ ý kiến, hắn nghe A Uyển chậm rãi nói thì nhịn không được có chút buồn cười.
Hình như, đời trước cũng là vì Thẩm Khánh cứu nha đầu ngốc kia một lần nên Trưởng Công chúa Khang Bình mới để ý đến, từ bỏ người đã xem xét hồi lâu là cháu đích tôn Thẩm Bàn của Đại phòng phủ Định Quốc Công, chọn Thẩm Khánh Nhị phòng phủ Định Quốc Công cho nữ nhi.
Hiện giờ, cũng vẫn là Thẩm Khánh cứu Mạnh Hân, không biết hiện giờ Trưởng Công chúa Khang Bình còn có thể gả con gái qua hay không.
Chỉ là.
.
.
Đời trước là bởi vì tình thế bất lợi, vẫn luôn không có tin tức của Thái tử cùng Thái tử phi Mạnh Vân, Hoàng trưởng tôn được sủng ái là do Tam Hoàng tử phi sinh ra, Trịnh Quý phi vẫn luôn hùng hổ doạ người, việc hôn sự của Mạnh Phong bị Tam Công chúa phá hỏng lần nữa, người trong kinh gió chiều nào theo chiều ấy, không muốn liên quan đến Trưởng Công chúa Khang Bình, trở mặt với Trịnh Quý phi, thế nên khiến cho hôn sự của Mạnh Hân cũng thay đổi bất ngờ.
Cũng bởi vì như thế, Trưởng Công chúa Khang Bình mới nhìn trúng thế lực của Nhị phòng Thẩm gia ở Tây Bắc, gả con gái qua đó, muốn mượn thế lực của Nhị phòng Thẩm gia bảo vệ con gái nhỏ.
Đời trước Trưởng Công chúa Khang Bình là vì bất đắc dĩ, còn đời này sẽ thế nào? Sợ là không nỡ gả con gái đi xa đến biên cảnh đi chịu khổ rồi.
".
.
.
Thiếp còn nghe nói, vị Thẩm Tam công tử này hồi kinh hình như vì hôn sự của hắn, ở thành Dương Tây Bắc không chọn được người thích hợp, Thẩm Nhị phu nhân không muốn trưởng tử chịu thiệt nên viết một phong thư, nhờ phu nhân Định Quốc Công trong kinh hỗ trợ xem xét một vị quý nữ thích hợp có đức." A Uyển tiếp tục nói.
Vệ Huyên nghe xong cũng không chút để ý, hồi tưởng mọi chuyện hôm nay, những người đó lần lượt lướt qua trong đầu, cuối cùng hình ảnh dừng ở một gương mặt thần sắc lãnh đạm.
Người nọ dường như trời sinh đã có tính tình lãnh đạm, trầm mặc ít nói, ngược lại hoàn toàn tương phản với người suốt ngày lảm nhảm như Mạnh Hân.
Cũng không biết, đời này sẽ như thế nào?
Nghĩ rồi hắn một ngụm uống cạn ly nước trong tay.
A Uyển thấy hắn uống xong thì vươn tay tiếp nhận, nói với hắn: "Hôm nay là một ngày vất vả à? Mau đi nghỉ ngơi chút đi, ngày mai còn phải bận rộn đấy, đừng để mệt."
Vệ Huyên dùng nước súc miệng, giữ chặt tay nàng nói: "Không vội, ngồi thêm một lát."
A Uyển thấy hắn lười biếng dựa trên gối dựa, tóc rối tung, tóc mềm mại rơi xuống trên áo ngủ màu trằn trên người, hai màu trắng và đen hình thành sự tương phản mãnh liệt, dưới ánh đèn quả thật là một bức tranh mỹ nhân, như được vẽ từ trong tranh.
Hôm nay A Uyển không đi nơi nào, tất nhiên cũng không quá mệt mỏi, cũng dựa vào một cái gối dựa, tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn, dò hỏi chuyện hôm nay bọn họ săn thú.
Vệ Huyên bĩu môi nói: "Cả ngày hôm nay ta đều đi theo bên người Hoàng bá phụ tận trung với cương vị, không có cơ hội biểu hiện gì, ngược lại võ dũng của Hoàng bá phụ vẫn không thua năm đó, rất nhanh đã săn được một con nai." Ngoài miệng thì tán dương nhưng nụ cười trên khóe môi lại có chút mỉa mai.
A Uyển nhạy cảm, ngoài miệng lại nói: "À, thiếp cũng nghe nói.
Lúc ấy thiếp cùng Nhị biểu tỷ đang ngồi bên cạnh Hoàng hậu nương nương cũng nghe được tin tức cung nhân đến báo, tiệc tối vừa nãy, thịt nai nướng chúng ta dùng trên bàn nghe nói là dùng nguyên liệu từ con nai hôm nay Hoàng thượng săn được kia?"
"Đương nhiên là thế."
A Uyển suýt nữa nhịn không được cười rộ lên.
Những năm gần đây Văn Đức Đế sống trong nhung lụa, cho dù khi tuổi trẻ có võ dũng như thế nào nhưng thân thủ hiện tại đã không thể so với năm đó.
Nhưng hắn là Hoàng đế, hơn nữa bởi vì biên cảnh sắp sửa không yên ổn nên có lòng xây dựng uy phong võ nghệ mạnh mẽ, tất nhiên là muốn đi đầu làm tấm gương cho binh sĩ.
Trên bảo dưới nghe, người bên dưới tất nhiên là muốn nịnh nọt Hoàng đế, cho nên đương nhiên muốn để Hoàng đế săn được con nai đầu tiên, cũng coi như là một điềm lành.
Xem thần sắc của hắn, A Uyển liền biết hắn rất hiểu những vòng vo bên trong, hơn nữa bộ dạng vô cùng khinh thường.
Trong lòng nàng hơi động, đột nhiên nhớ tới, trước nay thái độ của Vệ Huyên đối với vị bá phụ này đều có chút không đúng lắm, không giống với các sĩ phu phong kiến bình thường, có một loại kính sợ hiển nhiên với Hoàng đế.
Hàn huyên một lát, Vệ Huyên đột nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi." Xong thì vươn tay ôm nàng.
A Uyển bị hắn bế lên không trung, loại cảm giác không trọng lực này làm nàng vươn tay ôm bờ vai của hắn theo bản năng.
Khi thân thể hai người đang kề sát khiến nàng cảm nhận được sự khác biệt trời sinh của nam nữ, nàng nhỏ xinh mà mềm mại, hắn cao lớn mà cứng rắn.
Một bàn tay hắn là có thể nhẹ nhàng mà bế nàng lên, cánh tay to hoàn toàn có thể bao bọc lấy tay nàng, làm nàng ở trước mặt hắn có vẻ nhỏ xinh tinh tế.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Càng mãnh liệt hơn chính là trong lúc lơ đãng hắn tỏa ra đặc tính xâm lược của giống đực, càng bức bách nàng hơn.
"Vừa rồi không phải nói không mệt sao?" A Uyển nhịn không được hờn dỗi nói, cười khanh khách mà nhìn hắn.
Vệ Huyên bế nàng tới trên giường, hạ màn che xuống, cùng nhau tiến vào trong chăn, chen chân vào cọ chân nàng, nói: "Ta chỉ là nói không vội, chưa nói mệt.
Đương nhiên, kỳ thật ta cũng không mệt lắm." Hắn vừa uyển chuyển nói, vừa thử kéo thắt lưng của nàng.
Phát hiện động tác của hắn, A Uyển liền biết hắn muốn làm gì, không khỏi đen mặt, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn.
".
.
.
Không được, ngày mai chàng còn phải đi làm nhiệm vụ, chàng sẽ mệt.
.
."
"Nếu như ta không cảm thấy mệt thì sao?" Hắn cắn vành tai nàng: "Ta thật sự không mệt một chút nào, không tin nàng sờ thử xem."
Bị hắn cường thế lôi kéo tay sờ thứ nào dó dưới thân thân hắn, giây phút này, A Uyển thật sự hơi muốn học bộ dạng của các nữ chính trong truyện tranh, trực tiếp siết tay lại đến khi hắn kêu lên.
Nhưng mà, chỉ là nghĩ thôi.
Ban đêm này vẫn không hài hòa như cũ.
Bị lăn qua lộn lại giống sủi cảo chiên một đêm, A Uyển rất muốn cắn hắn, vì sao tinh lực hắn dư thừa như vậy chứ? Từ nhỏ đã là một đứa bé quậy phá hoạt bát hiếu động, về sau khi lớn lên thật vất vả mới có chút dáng vẻ người lớn, nhưng tinh lực vẫn dư thừa như cũ, sau khi khai trai thì mỗi ngày đều nghĩ đến loại chuyện này.
Nhưng mà nàng cũng biết, hai người mới vừa viên phòng không lâu, thiếu niên tham hoan, lại là người huyết khí phương cương, tất nhiên là nhớ thương loại chuyện này.
Chỉ hy vọng chờ sau khi hắn hưởng thụ cảm giác mới mẻ rồi, hiểu được phải khắc chế thu liễm, vì thế A Uyển cũng dung túng hắn vài phần.
".
.
.
Mỗi ngày ta đều tận lực luyện công trong phòng phát tiết tinh lực dư thừa." Vệ Huyên ủy khuất mà nói bên tai nàng: