Cuối tháng Giêng, trời mưa phùn kéo dài.
Mưa xuân này đến rất đúng lúc, trời thường mưa không ngớt, nhuộm cả thế giới thành một màu sương mù mờ ảo, trên con đường đá xanh khắp ngõ nhỏ phố lớn đều ướt.
Người đi đường không che dù giấy thì cũng mặc áo tơi, băng qua vũng nước trên đường, khiến đi ra ngoài hơi bất tiện.
“Thật là đáng ghét, mưa nhiều ngày như vậy rồi, không biết khi nào mới tạnh.”
Tiểu tử đi theo lão thủ vệ gác cổng không vui nói.
Lão gác cổng phì phèo hút thuốc, sau khi nghe xong thì tát hắn một cái, “Tiểu tử ngươi thì biết gì chứ? Mưa xuân quý như dầu! Những bá tánh dựa vào thời tiết để kiếm cơm không biết đã vui mừng đến mức nào đâu, mưa xuân tới đúng lúc, năm nay thôn trang của Vương phủ chúng ta cũng sẽ thu hoạch, thôn trang bội thu, chúng ta mới không chết đói.”
Nhìn mưa xuân kéo dài, lão gác cổng cười đến mức các nếp nhăn trên mặt nhíu chặt lại.
Đang nói, đột nhiên có người gõ cửa, liền biết Vương gia đã về, lão gác cổng nhanh chóng phái đi thông báo với quản gia.
Tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa, sau đó đó là Thụy vương và vài tên thị vệ mặc áo tơi xoay người xuống ngựa.
Thụy vương nhanh chóng bước vào, sắc mặt lạnh lùng, hạ nhân dọc đường thấy vậy đều kinh hãi, cũng thu mình lại.
Lúc quản gia chào hỏi, Thụy vương lạnh mặt nói:
“Thế tử đâu?”
“Thế tử còn chưa về.”
Sắc mặt Thụy vương lại càng khó coi.
Trưa nay, hắn ở Tây Giao doanh nghe nói hôm nay lúc triều hội Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ phái trưởng tử tới thành Minh Thủy, liền thấy kinh ngạc, muốn tiến cung hỏi cho rõ.
Trên đường tiến cung, trong lòng ông suy nghĩ nhiều lần, tự hỏi tại sao Hoàng thượng lại hạ chỉ như vậy, rốt cuộc là có ý gì.
Tuy ông biết từ lúc nhi tử mười ba tuổi đã âm thầm làm việc giúp Hoàng thượng, nhưng nếu nói là để phái hắn tới trọng địa quân sự kháng địch ở biên cương, với tuổi của hắn thì không thể được.
Không có kinh nghiệm, chưa từng rải, phái hắn tới đó đó, nếu không thể hàng phục được chúng, không phải sẽ là trò cười sao? Năm nay Vệ Huyên mới 17 tuổi, từ nhỏ đã lớn lên suиɠ sướиɠ ở kinh thành, chưa từng trải qua chiến sự, không có n kinh nghiệm tác chiến.
Thụy vương không nghĩ hắn sẽ lợi hại đến mức, đọc mấy quyển binh pháp là có thể thắng được những lão binh đó, thậm chí không nghĩ hắn đủ để gánh vác trách nhiệm nặng nề là kháng địch, năm xưa ông đã từng tham chiến ở Tây Bắc, cũng biết qua về sự dũng mãnh của đám kia kỵ binh thảo nguyên ở phương Bắc, thật sự không muốn để nhi tử đến đó.
Nhưng khi ông tiến cung, tuy Hoàng thượng tiếp kiến, nhưng không nghe lời ông nói, cũng không thay đổi thánh ý, khiến trong lòng Thụy vương cũng hơi thất vọng.
Tuy Hoàng thượng không nói rõ, nhưng thái độ lại rất cứng rắn, nếu đã hạ thánh chỉ thì sẽ không thay đổi thánh ý, Vệ Huyên đã định phải tới thành Minh Thủy.
Không giải quyết được ở chỗ Hoàng thượng, Thụy vương đành phải đi tìm nhi tử hỏi cho rõ ràng, ai ngờ hôm nay hắn đáng lẽ phải trực trong cung, nhưng sau khi tiếp chỉ, được Hoàng thượng cho phép, trực tiếp xuất cung, không biết là đi đâu.
“Nếu Thế tử về, bảo hắn tới Minh Cảnh Hiên.”
Thụy vương giao phó, vừa cởϊ áσ tơi trên người xuống, vừa đi về phía Minh Cảnh Hiên.
Quản gia vội nhận lấy áo tơi bị mưa xuân làm ướt nhẹp, trong lòng biết ở Minh Cảnh Hiên trong vương phủ là một vị mưu sĩ —— Vương tiên sinh, Vương gia tới Minh Cảnh Hiên, chắc là đi tìm mưu sĩ thương lượng chuyện triều hội hôm nay.
Triều hội hôm nay vừa hạ thánh chỉ, chưa đến nửa ngày, chuyện này đã truyền khắp kinh thành, người nên biết đều đã biết, sau đó không chỉ phủ Uy Viễn Hầu cho người tới dò hỏi, mà còn có phủ hai Công chúa và vài thế gia có qua lại với Thụy vương cũng phái người tới dò hỏi.
Quản gia cũng rất bất đắc dĩ, các nữ quyến đều được đưa dẫn tới chỗ Vương phi, còn vài vị quản sự và đại nhân khác thì tự mình ra mặt, suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi.
Quản gia cũng không hiểu tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên phái Thế tử nhà họ tới thành Minh Thủy, trước đó cũng không có tin gì, khiến ông ta cảm thấy không chắc, không biết phải làm sao, chỉ có thể kiên nhẫn ứng phó với những người tới tìm.
Đến tối Vệ Huyên mới hồi phủ.
Quản gia nghe được tin thì vội lên đón, vừa quan sát sắc mặt của hắn, vừa nói:
“Thế tử, Vương gia bảo ngài về thì tới Minh Cảnh Hiên.”
Vệ Huyên đang đi thẳng về viện Tùy Phong thì ngừng bước, ngẫm nghĩ, liền quyết định tới Minh Cảnh Hiên một chuyến.
Trong lòng quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm, so với sắc mặt khó coi của Vương gia lúc về, sắc mặt Thế tử vẫn xem như bình thản, tuy rằng trong sự lạnh nhạt giống bình thường còn có chút lệ khí, nhưng vẫn khá hơn Vương gia nhiều.
Tới rồi chạng vạng, mưa nhỏ dần, trở thành mưa phùn như lông, nhưng quản gia vẫn cẩn thận phát hiện ra vạt áo của Vệ Huyên bị ướt, giày trên chân cũng dính bùn đất, trong lòng như suy tư gì đó, cảm thấy nếu hôm nay Thế tử gia không ở trong cung thì là ra khỏi thành.
Vệ Huyên bước nhanh tới Minh Cảnh Hiên, Lộ Bình làm hết phận sự che dù cho hắn, nhưng mưa phùn theo gió thổi tới vẫn rơi xuống tóc hắn, như hạt sương trắng, khiến búi tóc của hắn bị ướt, dính vào khuôn mặt trắng nõn, càng làm nổi lên đôi mắt đen sáng ngời đến kinh người.
Sau khi bước vào Minh Cảnh Hiên, Lộ Bình liền ngừng bước, đứng chờ ở hành lang với gã sai vặt của Vương gia.
Vệ Huyên vào thư phòng của Minh Cảnh Hiên, thấy phụ thân và mưu sĩ Vương phủ —— Vương Hòe ngồi ngồi đối diện nhau, trên bàn bày một bàn cờ, quân cờ trắng đen tung hoành, rõ ràng là quân trắng đã lâm vào ngõ cụt.
“Con về rồi à.”
Thụy vương ra hiệu cho hắn ngồi vào ghế bên cạnh.
Vệ Huyên ung dung ngồi xuống, gã sai vặt Minh Cảnh Hiên đưa khăn nóng sạch sẽ tới, lau khô vệt nước trên mặt, sau đó bưng lên một chén trà nóng lên nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn về phía hai người, “Không biết phụ vương gọi con là có chuyện gì?”
Thụy vương thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn, giận đến mức muốn cầm chén trà trên bàn lên ném, may là Vương Hòe đã sớm chuẩn bị, đặt mấy chén trà sang chỗ khác, khiến Thụy vương chỉ có thể vỗ bàn mắng vài câu.
Đến khi mắng xong, sau khi xả hết mọi buồn bực trong lòng, liền hỏi tới chính sự.
“Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao trước đó không có có chút tin gì? Bổn vương không tin Hoàng thượng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào mà hạ chỉ như vậy, phái con tới thành Minh Thủy.”
Thụy vương trầm giọng hỏi.
Vệ Huyên rũ mắt, chậm rãi uống trà, nói:
“À, việc này á, thật ra từ năm ngoái Hoàng bá phụ đã có suy nghĩ này rồi, có một lần con đang làm nhiệm vụ, ông ấy hỏi con, còn nhớ lời con nói với ông ấy lúc còn nhỏ không.
Con nói vẫn nhớ, đợi khi con lớn lên, sẽ trấn thủ biên cương cho Hoàng bá phụ, phân ưu với Hoàng bá phụ.
Vì thế Hoàng bá phụ nói, giao thành Minh Thủy cho con.”
Thụy vương: “……”
Vương Hòe: “……”
Đúng là như trò đùa, Thụy vương nghe vậy thì sắc mặt xanh mét, hận không thể tiến cung bẻ đầu vị huynh trưởng Hoàng đế kia ra xem bên trong có gì.
Làm gì có ai coi lời tiểu hài tử nói là thật chứ, lại quyết định chọn người làm Tiên phong tới thành Minh Thủy như vậy?
Bọn họ đều biết phương Bắc đã nổ ra chiến sự, kỵ binh ở thảo nguyên phương Bắc sẽ nhân cơ hội này mà không bỏ qua, không biết chiến tranh lần này sẽ kéo dài bao lâu, bởi vì chiến sự mùa đông năm ngoài thất bại, cho nên Hoàng đế muốn phái người đi lần nữa, Thụy vương vốn tưởng rằng, mình sẽ bị phái tới Tây Bắc, nhưng ai ngờ ông không bị phái đi, nhưng nhi tử lại bị phái tới thành Minh Thủy phía Bắc Gia Lăng Quan.
Lần này đi, chỉ sợ chiến sự