Khi A Uyển nghe Thanh Sương nói chuyện Chu thành thủ bị phu nhân bạo lực gia đình thì suýt chút nữa phun trà ra.
“Loại chuyện này…… Làm sao ngươi biết được?” A Uyển có chút rối rắm hỏi, tuy rằng nàng biết Thanh Sương am hiểu hỏi thăm tin tức, nhưng mà bọn họ vừa mới đến, đối với tình hình thành Minh Thủy thì còn ở trong trạng thái quan sát và thích ứng, cô nương này chỉ đi ra ngoài mua vài thứ mà còn có thể nghe được chuyện bí mật như vậy sao?
Trong nháy mắt A Uyển đột nhiên cảm thấy kính trọng nha hoàn này của nhà mình, chẳng lẽ nàng đã bồi dưỡng ra một nhân tài mật thám sao?
Thanh Sương cười một tiếng, lanh lợi mà trả lời: “Người ở thành Minh Thủy đều đang nói mà, nô tỳ dạo qua trên đường một vòng liền nghe đầy một lỗ tai!” Nàng nhún nhún vai: “Nghe nói là nơi hậu viện phủ thành thủ nơi đó có một cái ngõ nhỏ, chỉ cần trong phủ thành thủ có chút động tĩnh gì, nghiêng người qua là có thể nghe được một chút.
Nghe nói động tĩnh ngay lúc đó rất lớn, người thành Minh Thủy đều nói, nhất định là thành thủ phu nhân lại hành hung thành thủ đại nhân rồi, lần này lý do hành hung tất nhiên là Chu thành thủ lại đi nắm tay nha hoàn nào đó.”
Cho nên nói, chuyện mỗi lần Chu thành thủ vừa ra ngoài phong lưu khoái hoạt về liền bị sư tử Hà Đông trong nhà bạo lực gia đình, người ở thành Minh Thủy đã mãi thành quen rồi, lúc đầu còn có chút buồn cười, sau này đã có thể bình tĩnh đối mặt, cùng lắm là cười rồi bỏ qua, cũng không có phản ứng gì lớn, cũng không giống đám người A Uyển mới đến, nghe được thì vô cùng sửng sốt.
Thanh Nhã, Thanh Hoàn nghe xong thì mắt hạnh trừng to, sau một lúc lâu mới kinh ngạc cảm thán: “Không ngờ thành thủ phu nhân lại lợi hại như vậy …”
Ở thời đại này, trong mắt nữ nhân thì nam nhân chính là trụ cột trong nhà, nói một không hai, địa vị cao thượng, ít có thê tử nào dám công khai khiêu khích địa vị và uy nghiêm của bọn họ.
Cho nên vẫn chưa từng nghe qua chuyện có nữ nhân bưu hãn đến mức dám đánh phu quân, nếu là ở kinh thành xuất hiện loại chuyện này, cho dù thê tử kia không bị hưu thì cũng sẽ bị lời đồn đãi vớ vẩn chèn ép đến chết.
Đâu có như nơi này, trong lòng Chu phu nhân khó chịu với sự hoa tâm phong lưu của trượng phu, trực tiếp ra tay, đâu thèm quan tâm ngươi là nam hay nữ, đánh xong còn có thể bình yên vô sự mà giữ chức thành thủ phu nhân của nàng.
Thật là sảng khoái!
A Uyển hơi buồn cười, cảm thấy đôi vợ chồng này có vẻ thú vị, lúc ấy nghe Vệ Huyên nói vị Chu phu nhân kia là sư tử Hà Đông sư, nàng chỉ nghĩ chắc là có chút lợi hại thôi, không nghĩ quá nhiều, không ngờ lại mạnh bạo như vậy, Chu thành thủ tuy là một quỷ háo sắc, gặp được Chu phu nhân cũng có thể coi là xứng đôi.
Bất quá, Chu phu nhân có thể thản nhiên mà giữ chức thành thủ phu nhân của nàng như thế, không khỏi có chút ý vị sâu xa.
Nghĩ như thế, A Uyển không khỏi vỗ tay khen: “Thành thủ phu nhân thật là nữ anh hùng!”
Đám nha hoàn không khỏi nhìn về phía nàng, lòng thầm nói dáng vẻ Thế tử phi tán thưởng như thế, chẳng lẽ là muốn học sự mạnh bạo của Chu phu nhân kia, về sau nếu thế tử làm ra chuyện có lỗi với nàng thì cũng trực tiếp động thủ chứ? Hẳn là… Không đâu?
Nghe xong chuyện Chu thành thủ xui xẻo cùng thành thủ phu nhân mạnh bạo, chờ sau khi nguyệt sự của A Uyển kết thúc, nàng tự mình đưa thiếp mời cho Chu phu nhân thành Minh Thủy cùng phu nhân Triệu tướng quân và các phu nhân quan lại khác, mời các nàng đến trong phủ ngắm hoa.
Phủ đệ tốt nhất thành Minh Thủy không phải là phủ thành chủ, mà là phủ đệ do Vệ Huyên mua sau khi đến đay, tranh thủ thời gian cho người sửa chữa khang trang lại một lần nữa, vị trí đẹp, đặc biệt hoa viên trong phủ là do Vệ Huyên không tiếc hao phí bao nhiêu nhân lực cùng vật lực, sai người nhổ hoa đã trồng từ Vị Thành đến đây trồng, lại mời người chuyên môn đến xử lý.
Dõi mắt nhìn lại, trong hoa viên một vườn hoa đoàn cẩm thốc, cho thế giới tràn ngập gió cát thêm một phần hơi thở cẩm hương mùa hè nên có, nhưng chỉ cần lại cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện kỳ thật những khóm hoa nở rực rỡ kia đều được gieo trồng trong bồn hoa, bởi vì xen kẽ bên nhau, bố cục tỉ mỉ, cho người ta cảm giác đây là một vườn hoa gieo trồng đầy đủ các loại hoa tươi.
Khi đám Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân dắt tay nhau tới thì được mời đến một phòng thưởng trà trong hoa viên, ngắm hoa đến mức đôi mắt dường như dại ra.
Hoàn cảnh thành Minh Thủy thật sự không thích hợp trồng hoa, nhiều nhất cũng chỉ là một ít loại hoa cỏ chịu rét được làm vật trang trí, nở rất thưa thớt, nhìn nhiều thì cảm thấy cũng chỉ như vậy.
Cho nên khi trước lúc các nàng nhận được thiệp mời, nói Thế tử phi Thụy Vương mời các nàng đi ngắm hoa thì trong lòng còn âm thầm chê, nói là có thể ngắm thứ gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là một hoa viên thưa thớt, lại không ngờ khi đến đây sẽ nhìn thấy phong cảnh như vậy.
“Tường vi, bình bà, mạn đà la, quân tử lan… Trời ạ, chỉ là hoa lan cũng đã có vài loại, kiện lan, hồ điệp lan, mặc lan… Vị Thế tử phi này tất nhiên là một người yêu hoa.” Triệu phu nhân bưng trà lẩm bẩm tự nói, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên mấy phần nồng nhiệt.
Mấy người Chu phu nhân và Tiền phu nhân ngồi cùng nhau, vốn dĩ còn rất có hứng thú mà ngồi ở phòng khách thưởng thức cảnh sắc hoa viên, suy đoán muốn bố trí ra một hoa viên như thế này thì cần hao phí bao nhiêu tài lực vật lực, chờ đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Triệu phu nhân, hai người đều nhịn không được mà bĩu môi, ra vẻ không cho là đúng.
Triệu phu nhân là vợ kế của Triệu tướng quân đóng tại thành Minh Thủy, ba năm trước đây sau khi đến thành Minh Thủy thì thường xuyên bày ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm, khinh thường không muốn giao lưu cùng những người không có văn hóa các nàng, ngày thường nếu không có chuyện gì, không phải trốn ở trong nhà thương xuân buồn thu thì chính là ngâm thơ vẽ tranh, làm chút việc phong nhã.
Đám phu nhân các nàng có dịp tụ hội gì thì phải mời ba bốn lần mới có thể tới.
Mỗi lần tới thì luôn là dáng vẻ thanh cao lãnh đạm ngồi trong một góc, cũng không chủ động nói chuyện với người khác, thậm chí khi mọi người đang chơi vui vẻ thì còn nhíu mày lại, ra vẻ không cách nào nhẫn nại được.
Nghĩ đến đức hạnh ngày thường của Triệu phu nhân, lại nghe được lời nàng nói, trong lòng mấy người Chu phu nhân lộp bộp, thầm nghĩ vị Thế tử phi kia sẽ không giống với loại đức hạnh này của Triệu phu nhân chứ? Tâm tình vốn dĩ nhẹ nhàng lập tức trở nên nặng trĩu.
Tuy rằng Triệu tướng quân cùng Chu thành thủ đều tồn tại ở thành Minh Thủy.
Cùng làm việc nhưng trong vẫn duy trì một mối quan hệ khéo léo với nhau, vẫn luôn yên ổn không có việc gì, đến khi bắt đầu chiến sự còn phải cùng nhau chiến đấu, quan hệ vô cùng khéo léo, đến nỗi cả quan hệ giữa nữ quyến hai nhà cũng hơi khác thường, cho nên Triệu phu nhân cùng Chu phu nhân không ai kiểm soát lẫn nhau.
Nhưng vị Thế tử phi Thụy Vương mới đến này thì không giống, chớ nói đến chuyện Thế tử Thụy Vương đã được Hoàng Thượng khâm điểm rồi phong quan, đến cả Thế tử phi Thụy Vương này, chỉ nói đến phẩm cấp thôi cũng hơn hẳn các nàng một đầu, nếu nàng cũng giống như Triệu phu nhân như vậy, Chu phu nhân có thể tưởng tượng cuộc sống về sau thật sự sẽ gian nan.
Khi Triệu phu nhân đang vui sướng muốn gặp Thế tử phi Thụy Vương một lần, lòng mấy người Triệu phu nhân, Tiền phu nhân đều đang thấp thỏm, A Uyển được bọn nha hoàn vây quanh chậm rãi đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy A Uyển kia, trong lòng mọi người đột nhiên bình tĩnh.
Hai mắt Triệu phu nhân sáng lên nhìn chằm chằm vào quần áo trang sức trên người A Uyển, còn có cách ăn mặc của bọn nha hoàn đang vây quanh nàng, trong lòng cảm thấy, vị mới đến này là một quý phụ nhân nàng nên kết giao, đến từ kinh thành, thân phận cao quý, biết mặc quần áo trang điểm, các nàng nhất định sẽ có đề tài chung.
Mà đám người Chu phu nhân cũng cảm thấy, tuy rằng trong hành động của vị Thế tử phi này khắp nơi đều lộ ra một loại khí chất phú quý cao nhã xuất phát từ sự sang quý, thoạt nhìn lại cực kỳ hòa khí, tuy rằng nói chuyện không nhanh không chậm nhưng giọng điệu bình thản, mặt mày mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, hành sự đều chu toàn thoả đáng, khiến người ta cảm thấy như gió xuân.
“Đây là trà gì vậy, uống thật ngon.”