Sau khi A Uyển mất một ngày đối chiếu sổ sách với Tạ quản sự xong, vừa cẩn thận hỏi khoảng một thôn trang ở An Nghĩa cách thành Minh Thủy gần nhất, từ thôn trang đến thành Minh Thủy cũng chỉ có hai ngày đi đường, cần nguyên liệu nấu ăn tươi có thể đưa từ trong thôn trang.
Trong những thôn trang này, ngoại trừ đủ đồ ăn cho bản thân ăn ra, còn A Uyển đều tính giá thấp hơn thị trường để bán cho quân Minh Thủy.
Quả thật ý của nàng là muốn tặng không.
Tới thành Minh Thủy mấy tháng, đã trải qua đủ chiến sự to nhỏ, nhìn các tướng sĩ ấy dùng máu và sinh mệnh bảo vệ quốc thổ và bách tính Đại Hạ, không thể không nói giờ phút ấy, dù có máu lạnh đến đâu cũng xúc động trước sự hy sinh và tinh thần anh dũng ấy.
Kiếp này sinh ra là người Đại Hạ, đương nhiên A Uyển tràn đầy tình cảm với quốc gia nơi người thân bạn bè của mình sinh sống, trải qua chiến tranh tàn khốc, nàng vô cùng tôn kính và cảm kích đối với những tướng sĩ đứng đầu chiến tuyến, thậm chí nguyện ý cung cấp cho họ lương thực miễn phí, vì sự cảm động và cảm kích ấy, đây cũng là lý do lúc trước nàng bỏ tiền xây thôn trang ở nơi này, tuy cũng muốn để sau này Vệ Huyên không phải lo.
Nhưng Vệ Huyên lại không định để nàng miễn phí, mà dùng giá cả thấp hơn thị trường mua lương thực từ thôn trang của A Uyển.
Thấy dáng vẻ nàng hận không thể tặng không, Vệ Huyên không nhịn được cười to, cảm thấy sao nàng có thể đáng yêu như vậy? Không nhịn được hung hăng hôn nàng một chút, nói: “Nàng đã làm tốt lắm rồi, không thể lại chiếm tiện nghi của nàng, chiếm tiện nghi của một nữ nhân thì cần gọi gì là đại trượng phu? Hơn nữa, nếu sau này là các tướng sĩ này bị thương không thể vào chiến trường, không ít người muốn tới mấy thôn trang của nàng, đến lúc đó cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.”
Nói xong, không khỏi có chút buồn bã, ngày trước các tướng sĩ cũng không được sắp xếp như vậy, không biết có bao nhiêu tướng sĩ sau khi bị thương rời khỏi quân đội, không có chỗ an thân, không được ấm no, đã sớm qua đời.
Nhưng A Uyển không ủng hộ, “Tuy không thể lên chiến trường, nhưng không có nghĩa là họ không thể sử dụng khả năng của mình để kiếm ăn, chẳng qua là thiếu cơ hội cho họ thôi.
Hơn nữa chàng cũng biết, bên này đất Bắc hoang vắng, thôn trang xây dựng lại hẻo lánh, nếu sau này đưa các tướng sĩ tới thôn trang, thiếp cũng không cần phải mời hộ vệ nữa, thiếp cam tâm tình nguyện nuôi họ.”
Vệ Huyên bị lời của nàng làm cho vô cùng dễ chịu, kết quả của việc vị Thế tử gia này cảm động chính là ở trên giường thay đổi đa dạng cách ức hiếp nàng, nói là cách yêu nàng.
A Uyển hận không thể cùng dùng răng nanh và móng vuốt, cào lên lưng hắn vài nhát.
Sau khi A Uyển cùng Tạ quản sự thương lượng chuyện thu hoạch của thôn trang mùa thu năm nay đều tặng cho quân Minh Thủy, Tạ quản sự nhanh chóng liền rời khỏi thành Minh Thủy phải đi sắp xếp chuyện lương thực.
Sau vài ngày Tạ quản sự rời đi lại có xe ngựa kéo mấy chuyến lương thực đến thành Minh Thủy, đều là một chút trái cây rau dưa mới và đồ ngon trên núi, ở nơi thành Minh Thủy này thật sự là đồ khan hiếm, bình thường đều là thương đội vận chuyển qua đây bán, nhưng khi mỗi lần đưa tới, thời gian quá dài, bán cùng không tốt, giá cả cũng đắt, người thành Minh Thủy thật sự là ăn không nổi.
Mà sau khi A Uyển tặng qua đây thu hoạch ở thôn trang, liền rất hào phóng làm Thiện Tài đồng tử (*), tặng một phần cho mấy nhà quan hệ tốt với mình, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là được ăn đồ tươi.
(*) Thiện Tài đồng tử: là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này và cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.
Tuy trong các phu nhân qua lại với A Uyển thành Minh Thủy tính tình không giống nhau, nhưng xưa nay A Uyển có thể xử lý quan hệ với những người này rất tốt, không thể không nói tuy trước kia là trạch nữ rất lâu, nhưng trong quan hệ giữa mọi người có mẹ Công chúa huấn luyện như vậy, A Uyển vẫn có bản lĩnh.
Giống việc tặng quà tạo ân tình này, A Uyển cũng chưa bao giờ keo kiệt, khiến cho thanh danh của nàng trong các phu nhân vô cùng tốt.
Khi A Uyển lấy đồ trong thôn trang của mình làm lễ vật tặng người khác, Vệ Huyên cũng đang thảo luận với Triệu Tướng quân về vấn đề lương thực của quân Minh Thủy mùa đông này.
“Năm nay không cần mua lương thực?” Triệu Tướng quân hoài nghi, sau đó nhớ tới tin tức từ kinh thành truyền đến, trên mặt có chút run sợ, trầm giọng nói: “Ý của ngài… Không phải là quân lương năm nay lại xảy ra vấn đề gì chứ?”
Hành quân đánh giặc chuyện lo lắng nhất chính là lương thảo, không có lương thực, các tướng sĩ đói bụng, còn đánh cái rắm à! Triệu Tướng quân chỉ cần nghĩ đến năm rồi trong kinh thành mấy văn thần lấy cớ biên cương không có chiến sự mà cắt giảm quân lương của họ, hoặc là phát sinh chuyện ăn chặn, gân xanh trên thái dương nảy thình thịch, hận không thể nhảy dựng lên giết người.
“Yên tâm, quân lương không có vấn đề gì.” Vệ Huyên nghiêm chỉnh mà ung dung nói: “Hiện giờ Hoàng thượng đang quan tâm tới chiến sự biên cương, những người đó cũng không dám làm gì mờ ám trong chỗ quân lương.” Đối với điểm này, Vệ Huyên vẫn tự tin.
Nghe vậy, ánh mắt của Triệu Tướng quân, Chu Thành thủ và Tiền Hiệu uý nhìn về phía Vệ Huyên đều có chút phức tạp, bọn họ biết, mùa xuân năm nay lúc Vệ Huyên qua đây là mang theo quân lương tới cùng, đây cũng là lần đầu tiên thành Minh Thủy nhận được quân lương triều đình phát đúng hạn, hơn nữa chia ra cũng không ít.
Bọn họ đều biết mục đích Vệ Huyên được điều tới thành Minh Thủy, mới ban đầu, tuy trong lòng bọn họ không vui, nhưng coi hắn là đại diện cho Hoàng thượng, bọn họ đều hy vọng hắn đối đãi tốt, đừng như mấy ông quan Tiên phong ngày trước chỉ khoa tay múa chân trong việc quân.
Nhưng sau chiến sự tháng 6 kia, cuối cùng bọn họ đã thay đổi cách nhìn, cũng chậm rãi chấp nhận sự tồn tại của Vệ Huyên.
Trước kia quân Minh Thủy có chuyện gì, đều là Triệu Tướng quân, Chu Thành thủ và Tiền Hiệu úy cùng nhau thương lượng, bây giờ lại có thêm Vệ Huyên, hơn nữa ý kiến của hắn luôn khiến người ta không thể bỏ qua.
“Vậy Thế tử ngài có ý gì?” Tiền Hiệu úy cẩn thận hỏi.
Vệ Huyên nở nụ cười, nói: “Ta đã tìm được thương gia có thể cung cấp lương thực cả mùa đông cho chúng ta, cũng không nhất định phải chờ hoàng thương tới đây, hơn nữa chúng ta có thể mua được đủ lương thực giá thấp hơn thị trường, sao lại không làm?”
Quả nhiên, nghe nói vậy, mấy người Triệu Tướng quân đều không nhịn được mở to mắt nhìn, Chu Thành thủ mập mạp lại không khống chế được mỡ trên người rung lên, vui vẻ xoa tay, ánh mắt nhìn Vệ Huyên như đang nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Thế tử gia, ngài nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Vệ Huyên nói: “Nếu như các ngươi không tin, có thể đợi cho đến tháng mười, sẽ thấy lương thực vận chuyển đến, đến lúc đó liền phiền Tiền Hiệu úy đi kiểm tra thu nhận.”
Tiền Hiệu úy sững sờ ở đó, thật sự không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, mùa đông năm ngoái vấn đề lương thực khiến bọn họ phiền nhất, tại sao trong mắt vị Thế tử gia này lại m như không đáng nhắc tới.
Sau khi Vệ Huyên thông báo cho họ, cũng không ở lâu liền đứng dậy rời đi, để mấy người họ thương lượng việc này.
Hắn vô cùng quen thuộc với mấy người này, loại quen thuộc này là cơ duyên với mấy năm giải quyết công việc ở kiếp trước, biết bọn họ sẽ chọn gì, cho nên hắn cũng không lo.
Buổi tối, sau khi Vệ Huyên hồi phủ, phát hiện đồ ăn tối nay thật sự rất phong phú, có rất nhiều món ngon trên núi.
“Thôn trang Nghĩa An đưa tới?” Vệ Huyên gắp một miếng nấm rừng, tâm trạng khoan khoái.
Tuy hắn là động vật ăn thịt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thích ăn vài món trung hoa, đặc biệt đồ ăn trên núi này sau khi được đầu bếp khéo léo chế biến, rấy ngon.
“Đúng!” Tâm trạng A Uyển cũng rất tốt, “Thôn trang Nghĩa An gần thành Minh Thủy nhất, hơn nữa ở đó còn có một suối nước nóng, sau này có thể nuôi trồng chút rau dưa trái mùa, sau này mùa đông sẽ không lo không rau dưa tươi để ăn nữa.” Đây cũng là một trong những yêu cầu lúc trước A Uyển sai người ta qua đó quan sát đưa ra, tốt nhất là xây thôn trang ở nơi có suối nước nóng.
Ngẫm lại lúc trước, lúc nàng sai người đến phía Bắc mua đất, các quản sự đó quả thực chỉ nhìn nàng với ánh mắt ngốc nghếch, cảm thấy nàng ngốc nghếch nhiều tiền không có chỗ tiêu, khiến trong lòng nàng cũng khá khó chịu, nhưng không thể giải thích quá rõ ràng.
Bây giờ thôn trang đã xây xong, có tiền đồ, mới có lợi.
Còn lúc ấy có quản sự lo lắng quá gần biên cương, sau này sẽ không tránh khỏi chuyện phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh, tuy A Uyển do dự, nhưng vẫn quyết định xây.
Bây giờ, cảm thấy bản thân vô cùng sáng suốt, thôn trang gần biên cương một chút, nhưng phía trước còn có quân đội ngăn cản, không sợ.
Vệ Huyên cũng cân nhắc, nếu thôn trang của A Uyển ở đó, như vậy bình thường phái những người này qua đó tuần tra, tránh để mấy tên mọi rợ đói khát, vượt biên chạy tới cướp bóc, khó lòng phòng bị.
Đây cũng là lý do vì sao không ai dám xây thôn trang ở đất Bắc giống A Uyển, tất cả mọi người đều không ngu ngốc, cũng nhìn ra được giá trị của đất Bắc, nhưng an ninh không bảo đảm, cho nên sẽ không muốn làm ra chuyện mất nhiều hơn được này.
Hôm nay không chỉ có Vệ Huyên hiếm khi được thưởng thức đồ ăn tươi trên núi, thủ phủ Chu Thành chủ, phủ Triệu Tướng quân, Tiền gia đều có có lộc ăn.
“Lão gia, những thứ này là Thế tử phi đặc biệt sai người tặng tới, nghe nói là của thôn trang hồi môn nàng ấy sản xuất, người trong thôn trang đưa riêng tới cho nàng nếm thức ăn tươi, nàng ấy xưa nay là người hào phóng, cũng cho nhà chúng ta và Triệu gia, Tiền gia đều chia ra tặng chút thức ăn tươi, đúng là người hiền lành, chẳng trách Thế tử áimộ nàng ấynhư thế.
.
.
.
.
.”
Chu Thành thủ vung tay cố gắng ăn, dường như không có nghe thấy phu nhân hắn nói, mãi đến khi Chu phu nhân bất mãn gõ đũa vào tay hắn, hắn mới nói: “Biết rồi biết rồi, Thế tử phi thật sự là cô nương tốt vừa xinh đẹp lại thiện lương, phu nhân xem trọng nàng như vậy, sau này cứ đưa My Tâm và Lan Tâm qua đó nhiều một chút, kết thân với nàng ấy.”
“Còn cần nam nhân thúi như ông nóià!” Chu phu nhân quở trách hắn một câu.
Chu Thành thủ không nói gì, tiếp tục há to mồm ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn lanh lợi hiểu ra.
Vệ Huyên nói năm nay có thể mua được đủ lương thực cho quân Minh Thủy, hơn nữa giá cả còn phải thấp hơn so với thị trường, chẳng lẽ là người nào ở kinh thành đưa