A Uyển lấy khăn lau vết máu trên miệng hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
Vệ Huyên ngây người nhìn nàng, hiển nhiên vẫn còn đang khiếp sợ, theo bản năng gật đầu.
“Đau thì tốt.” A Uyển thu khăn về, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Vệ Huyên: "..." Thì ra vừa rồi không gọi là nói chuyện à.
Thấy hắn lại lộ ra vẻ không tình nguyện, A Uyển hít một hơi một sâu, lại dâng trào lên cảm xúc mạnh liệt muốn cắn lấy hắn, cắn đến khi chảy máu mới thôi.
Miễn cưỡng kìm nén cảm giác xuống, A Uyển nói với giọng điệu bình thản: "Những chuyện trước đây thiếp không so đo nữa, chỉ mong sau này chàng có chuyện gì, nhất là liên quan đến thiếp, thì đừng giấu thiếp.” Giữa vợ chồng phải thẳng thắn chia sẻ với nhau, nhưng nàng cũng biết có một số bí mật không thể chia sẻ, hơn nữa trong lòng nàng cũng có những bí mật riêng không thể nói với hắn, cho nên không bắt mọi chuyện hắn đều phải nói cho nàng biết, chỉ mong những điều về nàng thì hắn đừng gạt nàng, cho nàng biết, để cả hai cùng đưa ra quyết định.
Vệ Huyên thở phào nhẹ nhõm khi nghe nói nàng không để ý đến việc hắn uống thuốc nữa, nhưng khi nghe những lời nói tiếp theo của A Uyển, hơi thở hắn lại như nghẹt thở trong cổ họng.
Hắn tự hỏi, còn chuyện gì có liên quan tới A Uyển hắn còn giấu giếm nữa? Có vẻ như ngoài chuyện này ra, hắn không giấu thêm điều gì thì phải? Chỉ là việc này hắn chưa bao giờ nghĩ là mình làm sai, không quan tâm đến việc có con hay không, có thể bỏ ngoài tai ý kiến
của thiên hạ, cha mẹ và mọi người ai cũng biết tính cách của hắn, chỉ cần hắn không nói ra, thì không ai dám nói gì A Uyển cả.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng A Uyển vốn luôn mong có một đứa con?
Vệ Huyên có chút phiền muộn.
Trong suốt hai kiếp, mẫu phi ruột của hắn, hay mẹ kế Lý thị và nhiều người mang thai đã không thể qua khỏi khi sinh con, A Uyển đã yếu ớt từ khi còn bé, sao mà chịu đựng được nỗi đau này? Nếu nàng ấy cũng ...
Đang suy nghĩ chuyện chẳng lành, lại nghe thấy A Uyển nói: "Nếu đã mang thai rồi, chúng ta cứ vui vẻ chào đón đứa trẻ ra đời, như cha mẹ của chúng ta, việc đó không tốt sao? Chàng nói xem đúng không?"
“Không!” Hắn buột miệng, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn liền khó khăn nói: “Mẫu phi của ta chỉ vì sau khi sinh ra ta mà… và khi mẹ kế sinh Vệ Trác ra…” Bỗng nói thế này, vẻ mặt hắn trở nên cứng rắn trở lại, "Nàng đừng sợ, để ta bảo Bạch Thái y kê đơn thuốc phá thai."
Đây là những gì đêm qua hắn trằn trọc nghĩ đến! Nhân lúc chỉ mới một tháng tuổi, phá đi sẽ không làm tổn thương nàng nữa.
A Uyển: "..."
“Ngày mai phá thai đi!” Hắn kiên quyết nói, “A Uyển, chúng ta đừng sinh con, được không? Nếu nàng thích nuôi con, sau này có thể nhận nuôi con của Vệ Trác là được rồi.”
“Cút!”
A Uyển tức giận, nắm chặt tay đấm hắn, nhưng lại bị hắn dễ dàng bắt được, nhận ra khoa chân nắm tay của mình chẳng có tác dụng gì với hắn, liền lao tới cắn mạnh vào cổ hắn.
Vệ Huyền im lặng ôm lấy nàng, mặc cho nàng cắn cổ máu chảy mình trong tuyệt vọng, nhưng vẫn kiên quyết ôm lấy nàng, để nàng trút giận.
So với những đứa trẻ chưa biết trông như thế nào thì A Uyển mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần nàng không mang thai, nàng sẽ không giống như mẫu phi, không thể vượt qua ải sinh tử đó mà rời đi sớm.
Mùi máu tanh lan ra trong miệng, A Uyển định thần lại mới nhận ra mình đã làm gì, còn chưa kịp nói gì thì ngửi được mùi máu, nên bụng nàng chợt cồn cào, sau đó nàng oẹ một tiếng, nôn hết bữa trưa lên người hắn.
“A Uyển!” Vệ Huyên vừa giật mình vừa sợ hãi, mặc kệ bãi nôn trên người, vội vàng gọi Lộ Vân bên ngoài vào.
"Ọe ...!cút đi ..." A Uyển vừa nôn vừa hét vào mặt hắn, đôi mắt ươn ướt, không biết là do nôn khó chịu hay vì lúc này hắn đã nhẫn tâm tổn thương trái tim nàng.
Vệ Huyên nhanh chóng cởi bỏ lớp áo choàng, sau đó lạnh mặt đỡ thân thể mềm mại của nàng, bị nàng tát còn lo nàng tát mình đau tay, vội vàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
A Uyển nôn hết mọi thứ trong bụng, cả căn phòng nồng nặc mùi lạ, nhìn người đàn ông bên cạnh không chịu thay đổi ý định, mắt nàng cay cay, suýt nữa thì rơi lệ xuống, thấy Lộ Vân cùng mấy nha hoàn đi vào, nàng đành phải cắn chặt miệng, chỉ có đôi mắt từ từ đỏ lên chứng minh tâm trạng nàng không được bình tĩnh.
Lúc Lộ Vân được gọi vào mới biết có chuyện không ổn, phát hiện ra bầu không khí khác thường giữa hai người, không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc dù quá lo lắng nhưng cũng không nói được gì.
Còn mấy nha hoàn được gọi vào dọn dẹp cũng cảm thấy bầu không khí trong phòng kỳ quái, sợ quá không dám ngẩng đầu nhìn.
Khi A Uyển súc miệng, Vệ Huyên phớt lờ lời lời cự tuyệt của nàng, kiên định bế nàng vào phòng trong, sai Lộ Vân đi lấy nước tắm rửa cho nàng.
Sau một khắc giày vò vừa rồi, cơ thể nàng mềm yếu mất sức, cổ họng khô khốc khó chịu, sau khi hắn đặt nàng lên giường, A Uyển liền quay lưng lại, vùi mình vào trong chăn, không muốn nhìn thấy hắn.
"A Uyển ..." Vệ Huyên ngồi ở mép giường bế nàng lên, phát hiện nàng đang khóc, hai mắt tối sầm lại.
Nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của hắn, A Uyển không kìm được nước mắt, khóc to lên, vùi mặt vào ngực hắn, giọng nói thút thít không rõ ràng, nhưng từ lúc hai người lớn đến giờ, đây là lần đầu tiên Vệ Huyên nhìn thấy nàng khóc, đau lòng như vậy, khiến hắn bỗng cảm thấy hoảng loạn.
Chỉ là sau khi hoảng sợ, nhớ lại cảnh tượng đau khổ khi mẹ kế sinh ra Vệ Trác, trái tim dao động của hắn lại trở nên vững vàng.
"Chúng ta sinh đứa trẻ này ra được không ...!Nếu chàng lo thì chỉ sinh một đứa thôi..." Nàng vừa nói vừa khóc, "Thiếp sẽ cố gắng để cơ thể khỏe mạnh, sẽ bình an sinh con ra, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu ...!"
“Không được!” Giọng Vệ Huyên vẫn rất kiên định, “Ta hỏi Bạch Thái y rồi, ông ấy nói thân thể nàng rất yếu, sợ nàng không chịu được mười tháng mang thai.”
"...!Lời của Thái y chàng cũng tin sao? Cho dù chỉ một phần nguy hiểm, họ cũng sẽ nói thành tám phần."
“A Uyển……”
“Được không?”
“……”
“Vệ Huyên!”
Thấy hắn lại im lặng, A Uyển lại bắt đầu tức giận, nhưng lần này nàng không mất kiểm soát đánh hắn, cắn hắn như trước mà lại đẩy hắn ra, tiếp tục chui vào chăn, quay lưng về phía hắn.
Sau đó lại bị hắn lôi ra.
“Đủ rồi!” A Uyển tức giận đến không nói nên lời, “Bây giờ thiếp không muốn nhìn thấy chàng, rốt cuộc chàng muốn làm gì?
Vệ Huyên ôm lấy thân thể nàng, chạm vào khuôn mặt có phần tái nhợt của nàng, đờ đẫn nói: "Vừa rồi nàng nôn hết ra vậy, chắc là đói lắm rồi, ăn chút gì rồi ngủ."
“Thiếp không muốn ngủ.”
“Vậy ăn chút gì đó đi.”
“Thiếp cũng không muốn ăn.”
“Chỉ ăn một chút thôi.”
“Một chút cũng không ăn!”
Vệ Huyên im lặng, sau đó ôm nàng vào lòng, đặt nàng lên giường đất sát cửa sổ ở phòng trong, rồi sai nha hoàn canh gác bên ngoài bảo nhà bếp làm một bát cháo thịt bằm.
Lộ Vân cầm một chậu nước đi vào, cẩn thận ngước mắt lên nhìn thật nhanh, phát hiện Thế tử phi đang ngồi cuộn tròn trên giường đất, nàng khẽ nghiêng đầu nhắm mắt, khuôn mặt đẫm nước mắt, mắt còn đỏ ửng lên, chứng tỏ nàng ấy đã khóc trước đó.
Còn Vệ Huyên ngồi trên giường đất nhìn nàng chăm chú, khi nàng đến gần, tinh ý nhìn thấy vết thương ở khóe miệng và trên cổ hắn, vết thương ở khóe miệng thì không sao, chỉ bị trầy da, trông có vẻ ái muội, nhưng vết thương trên cổ lại trông ghê người, vết răng đầy máu rất đáng sợ, rõ ràng là dùng sức cắn.
Nàng hoảng sợ trong lòng, dường như không dám nhìn lại.
Trên đời này chắc không ai dám cắn hắn như thế này, nhìn vết răng này là biết do ai gây nên.
Nhớ lại việc đột nhiên nghe thấy Thế tử phi hét quát lên cái tên "Vệ Huyên", Lộ Vân càng thêm kinh hãi.
Nàng chưa bao giờ