Mấy ngày sau, Vệ Huyên và Thẩm Khánh đã chuẩn bị xong ra ngoài làm việc.
Tuy trước đó Mạnh Hân đã biết tin, nhưng vẫn rầu rĩ không vui, trước hôm xuất phát, cầm tay Thẩm Khánh bĩu môi không nói câu nào.
Xưa nay Thẩm Khánh là người nếu không có chuyện gì thì sẽ không chủ động mở miệng, vì thế hai phu thê mắt to trừng mắt nhỏ.
A Uyển cũng dặn dò Vệ Huyên rất nhiều ra ngoài thì cẩn thận, nhìn thấy hành động của phu thê kia, không nhịn được bật cười, phát hiện cuối cùng cũng không bất ngờ lắm khi thấy Mạnh Hân không kìm được, mở miệng trước.
“Thiếp không quan tâm hai người đi làm gì, nhưng chàng nhất định phải cẩn thận, chàng phải nhớ kỹ đó, thiếp ở đây chờ chàng về.”
Thẩm Khánh im lặng gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nhìn thiếu nữ chỉ cao tới cằm hắn, có vẻ rất nhỏ con, thấy nàng bĩu môi, trên mặt lộ vẻ tủi thân, trong lòng hắn khó chịu muốn chết, còn khó chịu hơn cả lúc tận mắt thấy các chiến hữu bị địch giết trên chiến trường.
“Có nghe không đó?”
Mạnh Hân không nhịn được muốn kéo vạt áo hắn rít gào, thật sự là hận chết cái tính không thích nói chuyện của hắn.
May mà, mỗi lần nàng làm phiền đến mức hắn phải mở miệng hứa hẹn, cho dù mất mạng, cũng sẽ thực hiện lời hứa.
“Nếu chàng dám xảy ra chuyện gì, thiếp sẽ mang theo của hồi môn tái giá, để nam nhân khác ngủ lão bà của chàng.”
Nàng nham hiểm nói.
“Biết rồi”
Cuối cùng Thẩm Khánh cũng mở miệng, ánh mắt tối lại, “Ta sẽ bình an trở về.”
Mạnh Hân lập tức nở nụ cười, nếu không phải đang ở bên ngoài, nàng suýt chút nữa đã muốn nhón chân lên hôn hắn.
Vệ Huyên tai thính mắt tinh, nghe được lời uy hiếp của Mạnh Hân, lập tức cảm thấy thật ra nha đầu ngốc này rất thông minh, nắm được nam nhân chính trực có ý chí sắt thép trong lòng bàn tay đến dễ bảo.
Hắn nên thấy may mắn vì sau khi xuất giá nàng ấy đã tới Tây Bắc, không ở chung với A Uyển, nếu không A Uyển đã bị nàng ta dạy hư nhit? Nghĩ đến chuyện lần trước hắn muốn A Uyển phá thai, nếu A Uyển cũng uy hiếp hắn giống Mạnh Hân ……
Quên đi, hắn thà để A Uyển cắn hắn thêm mấy cái để xả giận cũng được.
A Uyển không biết tâm tư của hắn, cũng dặn dò hắn, dặn dò xong, thong thả nói:
“Nếu chàng nói không có nguy hiểm, thiếp sẽ an tâm ở đây chờ chàng về.
Nếu chàng không giữ lời, thiếp cũng đành phải không giữ lời, đến lúc đó sẽ đưa con trai chàng ra ngoài tìm chàng.”
Vệ Huyên: “……”
Sau khi tiễn hai nam nhân ra khỏi cửa, cho dù là A Uyển hay là Mạnh Hân, tâm trạng đều hơi mất mát, hai nữ nhân ngồi trên giường La Hán, chống cằm, có vẻ hơi lười biếng, dường như không có tinh thần.
“…… Trước kia hắn cũng hay ra khỏi thành đi thị sát tình hình, đôi khi là hai ba ngày, cùng lắm là chỉ mười ngày, không giống như lần này, vừa đi là đi một tháng đâu.”
Mạnh Hân không nhịn được nói thầm, “Thần thần bí bí, không biết họ muốn làm gì.”
A Uyển liếc nhìn nàng, sau đó cười nói:
“Không nỡ bỏ à?”
Mạnh Hân không khỏi đỏ mặt, lại bĩu môi lải nhải vài câu, rốt cuộc cũng không nói tới việc này nữa, ngược lại còn đầy hứng thú nói:
“Bọn họ không ở đây, thật sự quá tốt, mấy hôm nay ta sẽ ngủ cùng ngươi ~~~”
A Uyển bật cười, tâm trạng cũng cũng vui lây, liền nhẹ nhàng đồng ý.
Việc Vệ Huyên và Thẩm Khánh ra khỏi thành, cũng không gây ra động tĩnh gì lớn ở thành Minh Thủy, người duy nhất quan tâm, cũng chỉ có Triệu tướng quân và Chu Thành thủ, trong lòng hai người luôn kiêng kị Vệ Huyên, mà sự kiêng kị này là vì Vệ Huyên đã mang đến nhiều điều tốt cho thành Minh Thủy, xen lẫn với sự cảm kích, cảm xúc kiêng kị và cảm kích đan xen, thật sự khiến họ nghẹn đến mức khó chịu.
Nhưng mỗi khi bọn họ vừa mới cảm kích, vị Thế tử gia này lại làm ra chuyện khiến họ kiêng kị, lặp đi lặp lại, thật sự là khiến người ta mệt lòng.
Giống như lần này, Vệ Huyên và Thẩm Khánh vừa ra khỏi thành đã không biết đi đâu, khiến hai người Chu Thành thủ và Triệu Tướng quân nóng lòng không chịu được.
Bọn họ lo cho sự an nguy của Vệ Huyên, sợ hắn xảy ra chuyện, lại không biết nên ăn nói với bên kinh thành thế nào; sau đó lại lo rốt cuộc hắn đi làm chuyện gì, có thể to gan làm loạn làm ra chuyện gì kinh người không.
“Bất kể là chuyện gì, ta biết hắn không phải người ngu ngốc, sẽ tự biết thân phận của mình.”
Chu Thành thủ nói, an ủi Triệu Tướng quân đang lo lắng sốt ruột, “Lão Triệu, ngươi là người cục mịch, đừng lo chuyện này, bảo vệ tốt thành Minh Thủy mới là chuyện quan trọng.”
Triệu Tướng quân thở dài, đi qua đi lại trong trướng, buồn bã nói:
“Với địa vị của vị kia trong lòng Hoàng thượng, Thụy vương, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù không liên quan tới chúng ta, nhưng ăn không hết gói mang đi, trên ta có mẹ già, dưới có vợ dại con thơ, không thể không đề phòng.”
Chu Thành thủ đột nhiên không nhịn được cười, ngấn mỡ trên bụng run lên, cười đến mức Triệu Tướng quân không hiểu được, liền nghe hắn nói:
“Ta nghe nói gần đây Tướng quân phu nhân thường xuyên tới chỗ Thế tử phi, lần nào về cũng cho người tới hiệu thuốc trong thành bốc thuốc, có vẻ là đang điều trị, chẳng lẽ là Tướng quân sắp có con thơ?”
Triệu Tướng quân nghe vậy thì đen mặt, không kiên nhẫn nói:
“Ngươi giỏi lắm Chu Kiệm, chuyện đàn bà này mà ngươi cũng không biết xấu hổ mà tìm hiểu! Mấy nữ nhân thích thế nào thì tùy các nàng đi.”
Chỉ cần vị phu nhân nũng nịu kia không làm mấy chuyện gọi là phong nhã khó hiểu kia nữa thì thật ra Triệu Tướng quân cảm thấy nàng qua đó cũng khá tốt, cho nên cũng không thấy mất mặt, nhưng giọng điệu vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Chu Thành thủ khiến hắn hơi khó chịu.
“Không phải là ta tìm hiểu, mà là phu nhân của ta nói với ta.”
Hai người nói đùa, đề tài lại quay về việc vị Thế tử kia rời thành, không biết rốt cuộc hắn đi đâu.
Mà người bọn họ phái đi theo dõi, chỉ mới ba ngày đã bị ném ra, chỉ có thể bất đắc dĩ lôi người về.
****
Sau khi Vệ Huyên và Thẩm Khánh đi mấy hôm, A Uyển và Mạnh Hân đều không quen, may mà dù không quen, nhưng tỷ muội lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng coi như là niềm vui suиɠ sướиɠ.
Ngày nào Mạnh Hân cũng ở cùng A Uyển, cùng nói chuyện phiếm, giống như lúc chưa xuất giá, điều quan tâm nhất mỗi ngày chính là hài tử trong bụng A Uyển.
“Ta thường thấy rất nhiều phụ nhân lúc mang thai có rất nhiều triệu chứng nôn nghén, giống Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ năm đó bị nghén, thậm chí Nhị tỷ tỷ còn lăn lộn đến mức Đông Cung người ngã ngựa đổ, sao ngươi chỉ ngủ thêm một tiếng mỗi ngày, cũng không sao cả.”
Mạnh Hân buồn bực nói:
“Nếu đại phu không xác nhận ngươi mang thai, ta cũng không thấy có gì.”
Nói rồi, nàng không khỏi tỉ mỉ quan sát A Uyển, thấy sắc mặt nàng tuy không khỏe mạnh lắm, nhưng cũng không xanh xao, gầy yếu đến đoản mệnh như lúc trước mười tuổi, trong lòng thoáng an tâm.
“Có thể là do tâm trạng của thoải mái.”
A Uyển mỉm cười nói, trong lòng lại nghĩ, vì hài tử trong bụng, nàng cũng phải chăm sóc sức khỏe, tâm trạng thoải mái, đỡ để mình xảy ra chuyện gì, với tình trạng bệnh xà tinh của vị Thế tử gia kia, không biết sau này đứa nhỏ này phải chịu đựng hắn ra sao.
Tuy A Uyển cảm thấy cha mẹ yêu con là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng vị Thế tử gia kia không cho là vậy, khiến nàng kinh sợ rất nhiều, chỉ có thể từ từ tác động đến suy nghĩ của hắn, khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
Cho nên, cho dù thế nào, nàng cũng không cho phép mình vì chút sơ sẩy gì mà xảy ra chuyện, cứ bình thản như vậy, là tốt nhất.
May mà, có lẽ đứa nhỏ này cũng có phúc, vẫn luôn ngoan ngoãn đợi, không làm nàng có bị nghén, nếu không lại bị vị Thế tử gia kia dọa, sau đó không biết lại phát bệnh xà tinh thế nào đâu.
“Đúng rồi, tin ngươi có thai đã nói cho dì Khang Nghi chưa?”
Mạnh Hân lại hỏi, “Nếu là dì mà biết, chắc chắn sẽ vui đến hỏng mất, dì chỉ có mình là con, luôn mong ngươi sống tốt, biết ngươi có hài tử, ta nghi