Vì A Uyển còn đang tĩnh dưỡng với cả thời tiết lạnh giá, cho nên lễ tắm ba ngày của đứa bé cũng không tổ chức lớn.
Tuy không tổ chức lớn, nhưng người có uy tín và tên tuổi trong thành Minh Thủy đều đến dự, cho dù thân phận không đủ để đến thì cũng tặng hạ lễ, cực kỳ náo nhiệt.
A Uyển dựa vào nệm gấm, trên đầu đeo một bộ dây đeo nạm ngọc quý, nghe Thanh Sương bẩm báo tình hình quà lễ tắm ba ngày, biết có mẹ Công chúa lo liệu thì trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cũng may mà mẹ Công chúa không yên tâm để tự nàng lo liệu nên đến đây, vậy mới có thể để nàng giảm đi rất nhiều lo lắng.
Tuy hài tử được bình an sinh ra, nhưng nguyên khí của A Uyển cũng bị tổn hại nặng nề, lúc này tỉnh lại mà cả người mất sức, không có tinh thần gì.
Trưởng Công chúa Khang Nghi vì muốn để nàng an tâm tĩnh dưỡng, không chỉ nhận việc chăm sóc cháu ngoại, mà còn tiếp quản cả việc quản gia trong phủ này, xử lý mọi việc trên dưới trong phủ đều thỏa đáng, A Uyển chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.
Vệ Huyên là một đại nam nhân, thấy có nhạc mẫu giúp quản gia, chăm sóc hài tử, trong lòng cũng rất vui, vậy nên toàn tâm toàn ý chăm sóc A Uyển, giám sát A Uyển tĩnh dưỡng.
Lễ tắm ba ngày vừa kết thúc, La Diệp liền lập tức tống cổ người đến làm bà vú đi, ôm hài tử trở về.
Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, bất giác nở nụ cười, tịch yến đã bắt đầu rồi, là Công chúa, đương nhiên không cần phải tiếp khách, vì thế khách khí nói vài câu với đám người Chu phu nhân, phân phó Dư ma ma hầu hạ cẩn thận, rồi tự mình ôm đứa bé trở về.
Đối với hành động của Trưởng công chúa Khang Nghi, Chu phu nhân cũng không hề cảm thấy thất lễ, trong lòng cũng không oán trách gì, sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi rời đi thì liền cùng nhau ăn uống, tiện thể nói chuyện phiếm.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ôm cháu về phòng liền thấy trượng phu đã chờ dài cổ ở đó rồi, nhìn thấy bà tiến vào thì hai mắt sáng ngời, vội vàng đưa tay ôm hài tử, động tác vô cùng thuần thục, hiển nhiên là hai ngày nay đã tập luyện rất lâu, tuyệt đối sẽ không để đứa bé cảm thấy khó chịu.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn bằng mắt ghi trong lòng, lại nhớ đến ánh mắt của Vệ Huyên khi nhìn đứa nhỏ này thì không khỏi thở dài.
Nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất thì có vẻ trượng phu rất thích dạy dỗ cháu ngoại của họ, cha của cháu ngoại không quan tâm cũng không sao, họ sẽ chăm sóc cẩn thận, sẽ không để bé chịu uất ức.
A Uyển không biết suy nghĩ của cha mẹ, nghe Thanh Sương thuật lại, biết hài tử rất ổn, tuy sinh non một tháng, nhưng trong thời gian mang thai thì hấp thụ đầy đủ chất dinh dưỡng, khi sinh ra cũng không có chứng tật gì lạ, hơn nữa ăn uống cũng cực tốt, lại có mẫu thân giúp chăm sóc, nên cứ yên tâm là được.
Đang nói chuyện thì mành bị người ta vén lên, Vệ Huyên mặc một bộ áo choàng đỏ sẫm đi tới.
“Về rồi à.” A Uyển cười nói với hắn: “Tịch yến kết thúc rồi sao?” Sau đó sai Thanh Nhã đi chuẩn bị chén canh nóng lại đây.
“Vẫn chưa kết thúc, nhưng đều là mấy tướng sĩ trong quân đang so tửu lượng thôi, ta không có kiên nhẫn ứng phó nên trở về.
Huống hồ không có ta ở đó, bọn họ còn tự tại hơn không ít.”
Hắn ăn ngay nói thật khiến A Uyển không khỏi cong môi cười.
Vệ Huyên uống nửa chén canh nóng, rồi rửa tay bằng nước ấm, sau khi hơ tay cho ấm thì ngồi vào mép giường, đưa tay sờ mặt nàng, hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không khoẻ không? Hôm nay ăn gì rồi?”
A Uyển thoáng nghiêng đầu, né khỏi tay hắn xong thì phát hiện sắc mặt của hắn hơi thay đổi, liền biết không ổn rồi, vội kéo tay hắn nói: “Vừa uống chút canh gà và ăn mấy món dễ tiêu, tinh thần cũng khá hơn nhiều so với hôm qua lúc mới tỉnh lại, chàng đừng lo.”
Vệ Huyên nắm ngược lại tay nàng rồi đặt vào lòng bàn tay mình, không thèm để ý: “Vậy là tốt rồi, đám Úc đại phu nói lần này nàng bị tổn thương nguyên khí, phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sau này mắc phải bệnh gì thì không ổn.”
A Uyển nhìn hắn, gật mạnh đầu, tỏ vẻ mình rất ngoan, rất nghe lời.
Hai người lại nói thêm mấy câu, Vệ Huyên giục nàng nghỉ ngơi: “Nên nghỉ ngơi thôi, hài tử có cô mẫu chăm, nàng có gì mà không yên tâm?”
A Uyển không có gì mà không yên tâm, mà khoảng một khắc nữa, mẹ Công chúa sẽ ôm nhi tử tới đây gặp nàng, nàng không muốn ngủ.
Nhưng nếu nàng nói đang đợi nhi tử, A Uyển cảm thấy chắc vị Thế tử gia này lại phát bệnh mất.
Từ khi nàng tỉnh lại vào tối qua đến giờ, Vệ Huyên mãi vẫn không mở miệng, biểu hiện cũng dịu dàng săn sóc, là một trượng phu ba tốt quan tâm chu đáo tới nàng, nhưng A Uyển đã biết hắn từ nhỏ, sao có thể không hiểu tính hắn, trong sinh hoạt hằng ngày rất khó kiên nhẫn, thích làm gì thì làm nấy.
Lúc này, hắn có thể kiềm chế bản thân, không nói câu nào, nếu không phải là sau này muốn xuất đại chiêu thì là muốn nghẹn trong lòng, nghẹn đến mức biến mình thành biếи ŧɦái, trái lại còn khiến nàng khổ sở.
A Uyển biết, xưa nay hắn vẫn luôn không muốn có con, vì có mẫu phi ruột cùng với mẹ kế Lý thị là ví dụ điển hình, hắn luôn cảm thấy sinh con sẽ hại đến sinh mệnh của mẫu thân, đặc biệt là từ nhỏ sức khỏe nàng đã gầy yếu.
Mà sở dĩ lúc trước giữ lại đứa nhỏ này cũng là vì phá thai quá nguy hiểm, không một đại phu nào dám cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, nên mới khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy nên mới giữ lại đứa nhỏ này.
Nhưng mà , tiền đề để giữ lại đứa nhỏ này chính là nàng có thể thuận lợi sinh nở.
Mà quả nhiên thân thể của nàng không chịu nổi sức ép, suýt chút nữa đã khó sinh, lại dọa hắn một lần nữa.
Cùng lắm chỉ mới một tối, A Uyển đã có thể cảm thấy vị Thế tử gia này không mấy ưa thích nhi tử suýt chút nữa hại nàng khó sinh, tuy cũng không đến mức lạnh nhạt, nhưng nàng nghe nha hoàn nói, hình như lần nào cũng chỉ đứng nhìn từ xa, cũng không lại gần thân cận, trên mặt cũng không thấy tươi cười, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
A Uyển cũng bó tay với chuyện này, chỉ nghĩ là, sau này phải nghĩ cách để hoá giải khúc mắc của hắn mới được, cũng không thể để hắn không thích hài tử của mình như thế mãi.
A Uyển liền lại kéo hắn nói Đông nói Tây, mãi đến khi mẫu thân ôm hài tử tới đây, nụ cười trên mặt nàng càng dịu dàng.
Vệ Huyên nhìn thấy, không khỏi hơi nhíu mày.
Trưởng Công chúa Khang Nghi bế cháu ngoại tới bên cạnh nữ nhi cho nàng nhìn, khóe mắt nhìn thoáng qua sắc mặt của Vệ Huyên, trong lòng không khỏi thở dài, cảm thấy mình phải đánh giá lại người con rể này lần nữa.
Tuy nói tình cảm phu thê tốt, nhưng con cái chính là kéo dài huyết mạnh, kết tinh tình cảm của phu thê, tương lai sẽ kế thừa dòng dõi, là một sự tồn tại vô cùng quan trọng, sao có thể nói không cần liền không cần?
Trưởng Công chúa Khang Nghi cảm thấy, phải tìm một cơ hội hóa giải khúc mắc của hắn mới được.
Không thể không nói, với chuyện của Vệ Huyên, hai mẫu tử đều có suy nghĩ giống nhau.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nói chuyện với nữ nhi một lát, lo sẽ ảnh hưởng đến việc tĩnh dưỡng của nàng, nên cũng nhanh chóng ôm hài tử đi ra ngoài.
Trưởng Công chúa Khang Nghi vừa đi, Vệ Huyên liền ép A Uyển về giường nằm nghỉ ngơi.
Tinh thần của A Uyển có hơi mệt mỏi, vậy nên cũng không miễn cưỡng nữa, nằm lên giường lần nữa, chỉ một lát sau đã ngủ rồi.
Giấc ngủ này, liền ngủ tới đến khi chạng vạng mới tỉnh.
Tuy đã gần tối, nhưng bây giờ đã là tháng chạp, trời giá rét, trời tối sớm sớm, sắc trời bên ngoài đã dần u ám, chỉ nghe thấy tiếng gió bắc thổi rất mạnh, đập vào song cửa sổ phát ra tiếng động.
Không lâu sai khi nàng tỉnh lại, Lộ Vân liền sa bà tử bê một chiếc trường kỷ vào, đặt đối diện giường.
A Uyển ngồi ở trên giường, kỳ quái nhìn nha hoàn bà tử đang bận rộn, đưa mắt hỏi Lộ Vân: “Đang làm gì vậy?”
Lộ Vân cung kính hồi bẩm: “Đây là phân phó của Thế tử, nói là buổi tối muốn nghỉ ở đây với ngài.”
A Uyển im lặng, sau đó quay đầu nói với Thanh Nhã bên cạnh đã không giấu nổi sự kinh ngạc: “Lấy gương lại đây cho ta.”
Mọi người kinh ngạc, không biết nàng có ý gì, chuyển đề tài như này thì cũng quá nhanh rồi.
Thanh Nhã cầm một chiếc gương hoa nhỏ cho nàng.
Mặt gương hoa được mài giũa cực sáng bóng, soi rất rõ, tuy không có kính thủy tinh, nhưng với công nghệ của thời đại này thì đã có thể nhìn rõ ràng dung mạp của bản thân.
Ngũ quan của người trong gương vẫn như cũ, nhưng da vàng như nến, tàn nhang trên mặt vẫn chưa biến mất, tóc rối bù, mặc thường phục ở nhà, trông thật sự không đẹp, thậm chí còn hơi xấu, khác hẳn với ngày xưa, đến cả bản thân nàng lúc mới nhìn cũng giật nảy mình.
Xấu thật!
A Uyển không thể không thừa nhận, với dáng vẻ này của mình, vị Thế tử gia kia không chỉ có thể nhìn say mê mà còn có thể thân mật, quả thật là yêu nàng đến mức bệnh rồi.
A Uyển che gương lại, không khỏi sờ lên mặt.
Thanh Nhã nhìn mặt đoán ý, thấy động tác nàng, đảo mắt, nhỏ giọng nói: “Thế tử phi yên tâm, Dư ma ma nói, sau khi sinh con, tàn nhang này sẽ nhanh chóng biến mất, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, bổ sung nguyên khí, dưỡng da lại thì có thể nhanh chóng khôi phục lại.”
Dư ma ma là ma ma xuất thân từ cung đình, có một bộ bí phương đối với chuyện bảo dưỡng dung mạo, da thịt của nữ tử, trước khi A Uyển xuất giá có thể dưỡng được làn da mềm mại như tơ lụa, cũng là công lao của Dư ma ma.
A Uyển chỉ nhìn như không nghe, nhét gương xuống dưới gối đầu.
Quả nhiên đến tối, Vệ Huyên rửa mặt rồi qua, trực tiếp tiến vào, ngồi vào giường đối diện giường nàng.
“Chàng như vậy… Không tốt lắm đâu?” A Uyển hàm súc nói: “Hiện tại thiếp còn đang ở cữ, mùi tanh trong phòng chưa tan, không khỏi có chút đen đủi.” Trong lòng nàng không cho chuyện này là đúng, nhưng dù sao cũng phải cho hắn duy trì một chút mặt mũi tôn nghiêm, đỡ khiến đám trong lòng hạ nhân xem nhẹ hắn.
“Không sao.” Vệ Huyên không để bụng, nhìn nàng thật sâu, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo một chút quỷ dị: “Chỉ có nhìn nàng thì ta mới yên tâm.”
A Uyển không còn lời gì để nói, quả nhiên lần này đã dọa hắn rồi.
Chuyện ở chính phòng đương nhiên là không giấu được Trưởng công chúa Khang Nghi, khi Lộ Vân gọi người dọn giường tiến vào thì Trưởng công chúa Khang Nghi đã nhận được tin tức.
“Công chúa, như thế không ổn lắm nhỉ?” Dư ma ma không tán đồng lắm, bà cảm thấy mình sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên gặp một nam nhân không coi quy củ