Những ngày tiếp theo, ngày ngày Vệ Huyên vẫn chạy đến phòng của A Uyển, bất chấp mưa gió.
Thụy Vương mỗi lần nhìn thấy hắn hào hứng rời đi có lúc sẽ cảm thấy đứa
con trai này còn nhỏ mà đã khỏe mạnh mưu trí giống như Trưởng công chúa
Khang Nghi vậy, nên cũng rất tự hào, nên không thèm để ý xoay người nhắm mắt làm ngơ.
Có thể là do hai nhà định ra hôn ước, cho nên trưởng bối hai nhà cũng
không giống như lúc trước cả ngày chỉ vùi mình ở mình trong khoang
thuyền ít có khi trao đổi qua lại, thời gian này Thụy Vương phi cứ cách
hai ba ngày sẽ lại đến tìm Trưởng công chúa Khang Nghi tâm sự một chút
hoặc bàn luận một chút về việc trong kinh thành hiện đang lưu hành các
loại quần áo đồ trang sức nào, hai người nữ nhân ở chung cũng được coi
là hòa hợp.
Mấy ngày nữa, thuyền sẽ đến kinh thành, nghĩ đến việc không lâu nữa là
có thể rời khỏi khoang thuyền được vào ở lại trong những căn phòng bình
thường, tâm trạng của mọi người cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù con
thuyền di chuyển cũng không tạo ra sự khác biệt lắm, nhưng rốt cuộc
không gian hoạt động có hạn, có những lúc gió lớn một chút, thuyền sẽ
cùng rung động, cũng hơi khó chịu.
Một hôm vào buổi trưa, Thụy Vương phi dắt Vệ Huyên cùng tới.
Sau khi Vệ Huyên hành lễ với phu thê trưởng công chúa Khang Nghi liền vội vội vàng vàng dẫn theo Lộ Bình đi tìm A Uyển.
Trưởng công chúa Khang Nghi mỉm cười nhìn về phía hắn chạy, cũng không
ngăn cấm dường như sau khi hai nhà quyết định hôn ước thì chỉ cần Vệ
Huyên tới, Trưởng công chúa Khang Nghi không những không ngăn cảm, còn
hết sức dung túng, mấy nha hoàn bà tử hầu hạ A Uyển cũng nhận được chỉ
thị của bà, tất nhiên cũng sẽ không giống như trước kia sẽ âm thầm ngăn
cản hắn, không cho hắn đi vào quấy rầy chủ tử nữa.
Thụy Vương phi liếc nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trưởng công chúa Khang Nghi, ánh mắt lóe lên, cũng cười không lên tiếng
La Diệp không tiện ở lại nơi này, sau khi bái chào Thụy Vương phi liền đi vào khoang ôm đống sách quý của ông.
Trưởng công chúa Khang Nghi dắt Thụy Vương phi ngồi xuống, sau khi đợi
nha hoàn dâng trà và điểm tâm xong, nở nụ cười nói: " Hoàng tẩu có thích những món điểm tâm này không? Đầu bếp phủ ta có thể làm hoa quế Thủy
Tinh cao theo hương vị Giang Nam, mùi vị cũng không tệ, Hoàng tẩu nếm
thử một chút đi" dứt lời, lại sai Dư ma ma đang đứng ở một bên: " Bảo
phòng bếp đưa một phần đến phòng của quận chúa, để cho thế tử nếm thử
một chút "
Thụy Vương phi cười nói, " Ta là có lộc ăn rồi, mấy món ăn của muội món
nào cũng tinh xảo, có rất nhiều món kể cả ở kinh thành cũng không có,
không trách được Huyên Nhi ngày ngày đều chạy đến nơi này của muội. "
Trưởng công chúa Khang Nghi dùng khăn tay che môi cười, "Hoàng tẩu đừng
nói như vậy, chẳng qua là do muội ở Giang Nam mấy năm, thấy A Uyển thích điểm tâm theo phong cách Giang Nam, vừa hay lại gặp được một vị đầu bếp làm điểm tâm khá ngon ở đó nên mang về thôi. Ở Giang Nam có hương vị
riêng ở Giang Nam, ở kinh thành lại có cái đặc sắc riêng của kinh thành, chẳng qua là Huyên Nhi nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi. Đúng rồi thất hoàng huynh đâu rồi? Tại sao lại không cùng hoàng tẩu đến trò chuyện?"
"Thất hoàng huynh của muội vẫn đang vùi đầu vào xử lý công việc, mặc dù
bây giờ đang ra bên ngoài du ngoạn, nhưng mà mỗi ngày công văn vẫn được
ra roi thúc ngựa đưa tới làm cho bận rộn liên tục, làm gì có thời gian
rảnh rỗi?" Thụy Vương phi giống như bất đắc dĩ nói.
Nụ cười trên môi của Trưởng công chúa Khang Nghi càng sâu, việc một vị
Vương gia xuất môn ra ngoài du ngoạn mà vẫn bận rộn như vậy, có thể thấy được vị hoàng đế trong cung kia đối với ông có bao nhiêu sự tín nhiệm,
đã ban cho ông rất nhiều đặc quyền.
Chờ sau khi điểm tâm được bày lên bàn, Thụy Vương phi cầm một miếng cao
hoa quế thủy tinh đang tỏa ra mùi hương hoa quế thanh nhã cắn một miếng, vừa vào miệng đã tan, hương thơm quấn quýt trong miệng, quả nhiên không tồi chút nào.
"Nói mới nhớ, đã gần ba năm muội không trở lại kinh thành, không biết
kinh thành bây giờ có gì thay đổi?" Trưởng công chúa Khang Nghi mỉm cười hỏi
"Cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng người trong quý tộc thế gia lại thay đổi không ít "
Tiếp theo, Thụy Vương phi liền khéo léo kể cho bà nghe tình hình cưới gả giữa các gia đình thế gia vọng tộc trong kinh thành mấy năm gần đây,
vật đổi sao rời, như quý phu nhân nào hay cử hành yến hội thúc đẩy nhân
duyên gì gì đó, nghĩ đến chỗ nào liền nói tới chỗ nấy, đều là một ít
chuyện trong nhà của một số gia tộc trong kinh thành, cũng không coi là
đại sự gì nhưng mà chính từ những câu chuyện nhỏ như vậy từ từ phân tích có thể nhìn ra những biến động trong triều đình, nhà nào vẫn đang được
hưởng hoàng ân, nhà nào có quan hệ với mấy vị quý nhân trong hậu cung,
đang bước trên con đường vinh hoa phú quý….
Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương phi câu được câu không trò
chuyện, chờ lúc Thụy Vương phi cúi đầu uống trà, trên môi bà nở nụ cười
xinh đẹp.
Trải qua mấy ngày cùng trò truyện, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng đã
thăm dò được tính cách của Thụy Vương phi, vị này thật sự là một người
trầm ổn khôn khéo, bà gả vào Thụy Vương phủ cũng đã được năm năm, chỉ
sinh được một nữ nhi, so sánh với một trưởng tử như Vệ Huyên, Thụy Vương phi cũng hiểu rõ được ai hơn ai kém, cho nên Vệ Huyên mới luôn được
bình an mà sống, mặc dù không biết sau này nếu bà sinh hạ được nhi tử
thì thái độ của bà có thay đổi hay không, nhưng một người mẹ chồng như
bà mà nói thì cũng là một chuyện tốt với A Uyển.
****
Vệ Huyên mang theo Lộ Bình theo con đường quen thuộc đi về phía khoang
thuyền của A Uyển, lúc đi vào thấy A Uyển đang ngồi ở trên giường nhỏ
đọc sách, hắn liền chạy tới, cởi giày của chính mình, leo lên ngồi cùng A Uyển.
A Uyển khẽ cau mày, đẩy người của tiểu chính thái nói: "Biểu đệ sang bên kia ngồi đi "
Rõ ràng còn mấy cái giường nhỏ khác đặt ở trong phòng, có rất nhiều chỗ
có thể ngồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều thích chen chúc với
nàng, chen lấn đụng trạm nàng làm nàng muốn nổi giận.
"Ta không thích, nếu sang đó ngồi thì sẽ cách biểu tỷ rất xa" Vệ Huyên
rất chuẩn xác bắt lấy tay của nàng, cặp mắt chớp chớp trong suốt sáng
long lanh, yên lặng nhìn nàng, "Biểu tỷ là thế tử
phi của ta, chẳng lẽ
ta không thể ở gần biểu tỷ một chút để bồi dưỡng tình cảm hay sao?"
A Uyển: "…."
A Uyển cảm thấy tức đến không thở được, cảm thấy rất muốn hét lên để hạ
hỏa. Co dù có bình tĩnh nữa, cũng không ngăn cản được cái tên tiểu chính thái này ngày ngày cứ lảm nhảm bên tai gì mà nàng là người của hắn là
thế tử phi của hắn, hắn muốn bồi đắp tình cảm các loại, tiểu chính thái
này chỉ hận ngày ngày không được dính bên cạnh nàng, không biết hắn có
âm mưa gì? Chẳng lẽ căn bệnh biến thái lại tái phát?
Đang suy nghĩ, mặt của nàng lại bị tiểu chính thái gặm một cái.
A Uyển đờ người.
Nhẫn, nàng là một người có suy nghĩ trưởng thành, không nên so đo cùng
đứa bé lưu manh này. Mẫu thân nàng nói đúng, chẳng qua chỉ là một đứa
trẻ mà thôi, có thể duy trì hứng thú trong bao lâu? Không chừng sau khi
trở lại kinh thành, có người bạn khác chơi cùng, rất nhanh hắn sẽ quên
lãng nàng, có lẽ đến lúc đó mối hôn ước này cũng sẽ giải trừ thôi.
Lúc này, Thanh Yên bưng một đĩa hoa quế Thủy Tinh cao phòng bếp vừa làm
xong tới, một hương thơm của hoa quế lan vào mũi, kích thích sự thèm ăn.
Bây giờ chính là mùa hoa quế đang nở, là mùa thích hợp nhất để ăn hoa
quế cao, mặc dù bây giờ vẫn đang ở trên thuyền, nhưng mỗi khi đến một
bến tàu, thuyền sẽ dừng lại mấy canh giờ để cho quản sự lên bờ đi mua
chút đồ dùng hàng ngày cùng nước để sinh hoạt, cho nên mặc dù mọi người ở trên thuyền, nhưng thói quen ăn uống không khác lúc ở trên bờ là bao.
Sau khi Vệ Huyên lau tay, cầm lên một khối hoa quế Thủy Tinh cao nhỏ đưa tới trước môi A Uyển, làm một bộ dáng muốn đút cho nàng ăn.
A Uyển lại một lần nữa chết lặng.
Tiểu chính thái này dường như rất thích phục vụ nàng ăn uống, nếu không
phải là bởi vì còn có việc phải ra ngoài, hơn nữa mỗi ngày hắn cũng đến
hơi muộn, nếu không A Uyển lo lắng ngay đến việc thay quần áo rửa mặt
của mình hắn cũng muốn nhúng tay vào, việc này chắc sẽ làm lộn xộn hết
việc của nàng lên.
"Biểu đệ cứ ăn đi, ta không đói bụng" A Uyển nói xong, nhìn về phía một
đứa bé trai hơi đen gầy đang ngồi ở ghế con cách đó không xa, nói với
hắn: "Lộ Bình, ngươi cũng tới ăn đi. "
Lộ Bình không ngờ sẽ bị điểm danh, ngẩng đầu nhìn chủ tử một cái, phát
hiện một đôi mắt sâu thăm thẳm đang chăm chú nhìn hắn, da đầu tê dại,
vội nói: "Đa tạ quận chúa, Lộ Bình không đói bụng "
"Không liên quan đến có đói bụng hay không, ngươi ăn thử một chút để nếm thử một chút đi" A Uyển thấy tất cả đều là trẻ con nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy trơ xương của Lộ Bình đang lẻ loi ngồi đó, không thể làm được
hành động mình ngồi ăn mà để cho một đứa bé như hắn ngồi ở đó nhìn.
Lộ Bình không từ chối được lời nói của A Uyển, lại thấy chủ tử cũng
không có ý phản đối, liền tiến lên nhận lấy điểm tâm từ tay Thanh Yên
đưa cho hắn từ từ ăn.
Hắn vừa đứng ở một bên ăn vừa cẩn thận liếc nhìn đứa bé gái đang ngồi
trên tháp, ngũ quan nàng tinh xảo, đáng tiếc khuôn mặt vì bệnh mà trắng
bệch, lại không có vẻ hồng hào, vô cùng suy nhược Lộ Bình đi theo chủ tử tới đây rất nhiều lần, phát hiện vị quận chúa này làm cho người ta có
cảm giác luôn thản nhiên, có lúc yên lặng đến mức làm người khác không
có cảm giác tồn tại, đây có lẽ là do thân thể nàng không tốt mà ra,
khiến cho nàng luôn tĩnh lặng không hề giống một đứa trẻ bình thường.
Nhưng lúc chủ tử tới ầm ĩ nàng, dáng vẻ bình tĩnh của nàng rất nhanh bị
đánh vỡ, tâm tình cũng thay đổi nhiều, cảm xúc cũng theo đó mà thay đổi, cái mặt nạ thản nhiên kia cũng bị gỡ xuống, khiến cho nàng trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Thế tử gia nhà hắn quả nhiên có khả năng chọc tức người khác, một tiểu
Quận chúa có tính tình tốt như vậy cũng bị hắn quấy rầy đến mức tức
giận.
Cuối cùng A Uyển cũng thua sự kiên trì của Vệ Huyên, hé miệng ăn miếng
hoa quế Thủy Tinh cao mà hắn đút, cảm giác hệt như đang ăn quy linh cao, nhưng mùi vị của miếng điểm tâm này quả thật không tệ, ngọt mà không
ngấy, có hương mà không quá đậm, là hương vị mà nàng thích.
A Uyển ăn vài miếng, liền không muốn ăn nữa , lắc đầu với Vệ Huyên một cái.
Vệ Huyên biết nàng không ăn được nhiều, cũng không miễn cưỡng nữa, dùng
một cái khăn tay sạch sẽ lau miệng cho nàng, ngón tay cách một lớp lụa
nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hồng nhuận của nàng, đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mềm mại, khiến cho trong lòng hắn luyến tiếc rời khỏi làn
môi ấy. Đáng tiếc nhìn thấy khuôn mặt không có cảm xúc gì của nàng, hắn
không khỏi cảm thấy như đưa đám.
Bọn họ còn quá nhỏ
Thật mong lập tức được lớn lên!
Sau cả một buổi chiều quấn quýt lấy A Uyển, Vệ Huyên mới lưu luyến không rời theo Thụy Vương phi rời đi.
Qua vài ngày như vậy, thuyền rốt cuộc cũng đã tới kinh thành.