Có thể là do Vệ Huyên lúc trước náo loạn một trận, lúc trở lại thiền điện, Nhị công chúa cùng Tứ công chúa ngồi cách A Uyển rất xa, Tam công chúa
lạnh mặt ngồi ở bên cạnh, một bộ dáng muốn bùng nổ, cung nữ cũng không
dám đến gần nàng, tránh cho bị dính thiên nộ. Ngũ công chúa còn nhỏ, căn bản không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ai để ý đến nàng, nên rất vui vẻ ăn điểm tâm.
Thanh Ninh công chúa giả vờ coi như không biết tâm tình của các tỷ muội, lôi kéo A Uyển ngồi cùng ngồi uống canh ngọt và ăn điểm tâm nói chuyện
phiếm, ôn ôn nhu nhu, chiếu cố người cực kỳ cẩn thận, hiện ra phong phạm của một trưởng tỷ.
Lúc này, Tam công chúa đột nhiên kêu lên: "Đưa gương đến cho bổn công chúa."
A Uyển cùng Thanh Ninh công chúa quay ra nhìn đám người, lại thấy Tam
công chúa đang nhìn chằm chằm một cung nữ bên cạnh, cung nữ kia cẩn thận trả lời một tiếng, rồi đi nhanh, rất nhanh hai tay dâng một thanh lăng
kính viễn thị tới, cẩn thận dâng lên cho Tam công chúa.
Tam công chúa hướng về phía lăng kính viễn thị soi bản thân, nghĩ đến Vệ Huyên hùng hùng hổ hổ gọi nàng "Nữ nhân xấu xí.", một cỗ tức giận lại
phát ra, liền đem lăng kính viễn thị đập, trùng hợp đập về phía A Uyển
cùng Thanh Ninh công chúa đang ngồi trước mặt.
Mặt Thanh Ninh công chúa trầm xuống, không giận tự uy, nhìn chằm chằm
Tam công chúa hỏi: "Tam muội muội như vậy là có ý gì?" Mặc dù hoàng hậu
không quá đế tâm, nhưng ở trong cung Đại công chúa, Thanh Ninh công chúa khi ở trước mặt phụ hoàng cũng hay nói chuyện, Tam công chúa tuy được
sủng, nhưng nếu như nổi tính tình vô lý, phụ hoàng cũng sẽ không thiên
vị nàng.
Tam công chúa thấy Thanh Ninh công chúa trên mặt có ẩn ẩn nổi giận, lúc
muốn phát tác tính khí, nhìn thấy A Uyển đang ngồi im lặng ở bên cạnh,
đột nhiên liền nghĩ tới lúc trước Vệ Huyên kia mang bộ dáng dữ tợn kinh
khủng, trệ hạ, đô la ầm lên: "Đại tỷ tỷ thật xin lỗi, Hi nhi chỉ là nghĩ đến lúc trước Vệ Huyên nói Hi nhi là nữ nhân xấu xí, rõ ràng Hi nhi
tuyệt không xấu xí Đại tỷ tỷ cảm thấy Hi nhi xấu xí sao?"
Tam công chúa tướng mạo kiều diễm, giống như một bông hoa hướng dương
rực rỡ chói mắt, tương lai nhất định là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, dĩ
nhiên là không xấu xí, thậm chí có thể nói ở so với các công chúa khác
có thể nói là gương mặt đẹp nhất, Thanh Ninh công chúa thanh tú có thừa, nhưng lại không có phần kiều diễm động lòng người nhưng Tam công chúa
lại có phần dáng vẻ kiều diễm này, đó là được di truyền từ Trịnh quý
phi, có thể nói là vẻ đặc thù của huyết mạch Trịnh gia, bất quá so với
Vệ Huyên cũng là thất sắc rất nhiều.
Nói đến gương mặt của Vệ Huyên, đó mới là vẻ đẹp của thiên tiên, không
người nào có thể sánh được, khi Tam công chúa đứng cùng hắn ở, không chỉ kém hơn một chút thôi đâu.
"Lời của Huyên Nhi muội nghe một chút là được, làm sao phải coi là
thật?" Thanh Ninh công chúa thuận theo trấn an một câu, liền không để ý
tới nữa.
Tam công chúa chỉ có thể sinh khí một mình.
Ở trong thiên điện ngây người một hồi, lúc đã A Uyển ngồi đến mức nhàm
chán, rốt cuộc Trưởng công chúa Khang Nghi đã nói chuyện với Thái hậu
xong, liền mang theo nữ nhi rời đi.
Ra khỏi cửa cung, Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở trong xe ngựa phủ
công chúa, liền kéo nữ nhi vào trong ngực, kiểm tra vết sưng đỏ trên mu
bàn tay nàng, nhẹ nhàng đụng một cái, thấy A Uyển co rụt thân mình, con
sắc có chút thẫm lại.
"Không sao, trở về mẫu thân sẽ bôi thuốc cho con, không nên để vết
thương chạm nước, hai ngày nữa vết thương sẽ lành." Trưởng công chúa
Khang Nghi an ủi nói.
A Uyển nở một nụ cười với bà, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc trước ở trong cung không tiện hỏi cái gì, hiện nay đã ra khỏi hoàng
cung, Trưởng công chúa Khang Nghi liền hỏi A Uyển lúc trước ở thiền điện đã xảy ra chuyện gì.
Chờ Trưởng công chúa Khang Nghi nghe hết những việc Vệ Huyên làm, trên
mặt không dấu được nụ cười tươi, bà xem thần sắc nữ nhi, cũng không vì
việc lần này mà có gì khác thường, sờ đầu của nàng một cái rồi nói:
"Huyên Nhi rất được Thái hậu cùng Hoàng thượng sủng ái, mọi cử động của
hắn hoàn toàn khác những người khác, hắn luôn quan tâm chăm sóc con,
những người nịnh bợ hắn hoặc chú ý đến người của hắn cũng sẽ chú ý đến
con, mặc dù việc này sẽ khiến con trở thành tiêu điểm của người, nhưng
khó nói là phúc hay họa, sau này vẫn phải cẩn thận một chút."
A Uyển rất dùng sức gật đầu.
Cũng không phải sao, nếu như nàng không cùng Vệ Huyên có quan hệ, nàng
chính là một cái quận chúa mang danh bệnh tật, căn bản sẽ không có bao
nhiêu người sẽ nhớ đến nàng nhưng hôm nay Vệ Huyên vì nàng mà dạy dỗ hai vị công chúa, nghĩ đến chuyện này nếu như truyền ra ngoài, nàng cũng sẽ nổi danh.
A Uyển nhớ tới Vệ Huyên duy trì, mím môi, không lên tiếng.
*****
Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển trở về hoài ân bá phủ, đoàn
người của hoàng hậu, Trịnh quý phi cũng mang theo các vị công chúa rời
đi Nhân Thọ cung
Hoàng hậu dắt Thanh Ninh công chúa trở lại Phượng Nghi cung, sau khi cho cung nhân hầu hạ lui xuống liền lôi kéo nữ nhi hỏi: "Lúc trước đã xảy
ra chuyện gì?"
Thanh Ninh công chúa thở dài, "Mẫu hậu, chuyện giống như đã nói, thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là nhìn thái độ của Huyên đệ, đệ ấy cực kỳ bảo vệ Thọ An biểu muội, nữ nhi lần đầu tiên thấy đệ ấy bảo vệ một
người đến vậy."
Hoàng hậu nghe xong phủi hạ miệng, bất dĩ vi nhiên nói: "Có lẽ chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của trẻ con thôi một thời gian sẽ hết hứng
thú, kể từ sau khi hắn trở về từ Giang Nam, đã có chút thay đổi, lần
trước không chỉ không nể mặt Trịnh quý phi, hai ngày trước khi đi học ở
điện Chiêu Dương, nghe nói còn chọc ghẹo Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, làm nữ nhân kia tức giận đến bốc hỏa."
Nghĩ tới chuyện này, hoàng hậu vẫn còn cảm thấy buồn cười.
Thanh Ninh công chúa hơi nhíu mày, mặc dù trong lòng cũng thấy vui khi
phe phái của Trịnh quý phi gặp xui xẻo, nhưng trên mặt lại nói: "Mẫu
hậu, việc liên quan tới Huyên đệ không nên nhắc tới khi ở trước mặt phụ
hoàng."
"Đó điều là tất nhiên, Bổn cung không có ngu như vậy, nói ra lại chọc phụ hoàng con mất hứng."
Thanh Ninh công chúa thở dài, mẫu hậu của nàng không phải là người ngu
ngốc, chẳng qua là không biết cách che giấu tâm tình của mình mà thôi,
không có Trịnh quý phi miệng đúng dịp thảo nhân thích, cho nên phụ hoàng vẫn tương đối ôn hòa vời hoàng hậu. Thanh Ninh công chúa nghĩ tới đây
liền cảm thấy nhức đầu, có lúc nàng lo lắng mẫu hậu không khống chế được bản thân, lại để cho Thái tử ca ca gâty ra tai họa
Nghĩ đến huynh trưởng thân thể yếu ớt, trong lòng Thanh Ninh công chúa lại thở dài.
"Thanh Ninh đừng suy nghĩ nhiều, Vệ Huyên và Trịnh quý phi không hợp
nhau mới đúng, để cho bọn họ Trịnh thị chó cắn chó đầy miệng lông."
hoàng hậu cười lạnh nói: "Bổn cung chỉ cầm các con bình an khỏe mạnh là
được. "
Thanh Ninh công chúa như có điều suy nghĩ, nghe được lời của hoàng hậu
chẳng qua cũng chỉ gật đầu một cái cũng không để ở trong lòng, đối với
Vệ Huyên phần lớn mọi người trong cung đều có chủ ý riêng , Thanh Ninh
công chúa cũng không ngoại lệ, nếu như có thể khiến cho Vệ Huyên cùng
nhóm người Trịnh quý phi trở mặt là tốt nhất.
Đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng cung nữ bẩm báo, hóa ra là Thái tử tới thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu sau khi nghe xong vội vàng mang theo nữ nhi đứng dậy, thuận tiện để cho người truyền lệnh
Rất nhanh liền thấy một thiếu niên vóc dáng gầy gò đi tới, Thái tử mặc
một chiếc áo choàng màu vàng sáng, mặt mũi tư văn tuấn tú, màu da hơi có chút trắng, một thân khí độ thanh quý không hoa mĩ, vị này chính là
Thái tử đương triều.
Sau khi thái tử thỉnh an hoàng hậu, liền ngồi vào vị trí đầu tiên phía
dưới hoàng hậu, cười hỏi: "Mẫu hậu cùng Thanh Ninh đang nói chuyện gì
vậy?"
Hoàng hậu nhìn con trai trưởng, thấy giữa hai hàng lông mày hơi nhuốn
nét bệnh tật yếu ớt, trong lòng có chút lo âu, sau khi sinh Thái tử
không lâu, bởi vì cung nhân chăm sóc không chu toàn nên đã bị một cơn
bệnh nặng, sau đó mặc dù được chữa khỏi bệnh rồi nhưng vẫn lưu lại bệnh
căn, khiến cho thể chất của hắn yếu hớn người khác một chút, mỗi khi
trời chuyển lạnh hoặc lúc thời tiết chuyển mùa, hắn rất dễ ngã bệnh, nên lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận.
Vì thế hoàng hậu lo lắng không ít, nói chung cũng chỉ lo lắng nếu là
thân thể nhi tử không tốt địa vị khó giữ được, chỉ có một điều duy nhất
an ủi chính là mặc dù thể chất của Thái tử yếu ớt, lại thông tinh vô
cùng, rất được đế sư khen ngợi, Văn Đức đế đối với đứa con trai này cũng hết sức hài lòng.
Sau khi thái tử nghe kết về việc lúc trước Vệ Huyên đã làm ở thiền điện
Nhân Thọ cung, mâu sắc vi liễm, nhìn thẳng vào mắt Thanh Ninh công chúa
một cái, hai huynh muội đều lộ ra một nụ cười đã hiểu ý nhau.
"Mẫu hậu, Huyên đệ yêu thích Thọ An quận chúa, sau này lúc Thọ An quận
chúa vào cung mẫu hậu hãy để ý đến nàng một chút, đừng để các muội muội
lấn lướt nàng." nói xong, hắn ho khan một tiếng, "Các muội muội còn nhỏ
tuổi, nên không hiểu chuyện, Tam muội muội lại được sủng ái nên tính khí hơi lớn, không được như các tỷ muội khác dịu dàng hiền thục, nhưng cũng không phải là đứa trẻ hư, chỉ cần chú ý một chút là được."
Hoàng hậu luôn luôn tin tưởng đối với người con trai trưởng này, nghe
xong hắn nói liền gật đầu, bắt đầu hỏi thăm thân thể
của hắn dạo này như thế nào, ân cần quan tâm.
*****
Lúc hoàng hậu cùng hai nhi nữ nói chuyện, ở trong cung Ánh Dương, khuôn
mặt Trịnh quý phi âm trầm như nước nhìn nữ nhi đang ngồi ở phía dưới.
Tam công chúa cứng cổ, mặt vẫn thể hiện nét không vui.
Lúc Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đi vào, liền nhìn thấy một màn này,
không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là muội muội lại chọc mẫu phi của bọn hắn tức giận.
"Mẫu phi, Tam muội muội, mọi ngươi làm sao thế?" Tam hoàng tử Vệ Thông
cười hỏi, tuy vẫn còn là một thiếu niên, nhưng tướng mạo lại anh tuấn,
khuôn mặt tương đối giống Văn Đức đế, hiện đã là một thiếu niên lang anh tuấn quý khí, đã làm đông đảo khuê tú trong kinh thành thầm thương trộm nhớ.
Đi phía sau lưng Tam hoàng tử là Ngũ hoàng tử Vệ Chung, gương mặt hắn
hơi nhọn, nhưng khi cười lên lại hết sức dịu dàng, hắn mặc một bộ cẩm
bào màu xanh đen, để cho hắn nhìn giống như một người rất khéo léo.
"Tam muội muội, muội lại chọc mẫu phi tức giận?" Ngũ hoàng tử đi tới bên cạnh Tam công chúa ngồi xuống.
Tam công chúa nghe xong tức giận: "Tại sao Ngũ ca có thể nói như vậy?
Muội mới không có chọc mẫu phi tức giận, là mẫu phi chọc ta tức giận!
Huynh không biết, lúc trước mẫu phi ở trước mặt mọi người lại bắt ta xin lỗi một tiện nhân!" Nói xong, nước mắt lưng tròng đem chuyện đã xảy ra
lúc sáng ở Nhân Thọ cung nói cho hai vị huynh trưởng, mong chờ Ngũ hoàng tử có rất nhiều quỷ chủ ý giúp nàng nghĩ kế.
Tam hoàng tử nghe xong hơi hơi nhíu mày, nhìn mẫu phi một cái, đẩy nàng
ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Mẫu phi, đừng vì chút chuyện này mà tức
giận, Huyên đệ còn nhỏ lại bị hoàng tổ mẫu sủng ái làm hư, đợi hắn lớn
hơn một chút, hắn sẽ hiểu chúng ta mới là thân nhân có quan hệ thân nhất cùng hắn."
Trịnh quý phi nghe xong thở dài, nói: "Bổn cung trước kia cũng nghĩ như
vậy, nhưng từ sau khi Huyên Nhi từ Giang Nam trở lại, đã có biến hóa cực lớn, cũng không còn đến Ánh Dương cung chơi nữa, mỗi lần gặp mặt Tam
muội muội của con cũng đều dơ mũi nhọn ra để đối đầu, hết lần này tới
lần khác gây lộn với Tam muội muội của con, mỗi lần đều phải đi xoa dịu
hắn. Hôm nay hắn thậm chí vì một người ngoài mà động thủ với Tam muội
muội của con, thật là…" nói xong, Trịnh quý phi vuốt mi tâm, thở dốc.
Tam hoàng tử vội vàng gọi cung nữ bưng tới một chén nước trà để cho
Trịnh quý phi nhuận khí, hắn suy nghĩ một chút, rồi nói với Trịnh quý
phi: "Mẫu phi, Huyên đệ còn nhỏ, hôm nay hắn che chở Thọ An quận chúa
như vậy, chắc là do Thọ An quận chúa có điểm gì đó hấp dẫn hắn, sau này
mối khi Khang Nghi cô cô cùng Thọ An vào cung, mẫu phi nên thường xuyên
hâm nóng tình cảm với các nàng một chút."
Trịnh quý phi châm chọc nói: "Bình thường Khang Nghi nhìn có vẻ như nhu
nhược, nhưng lại là một người thâm tàng bất lộ, cũng là người có thủ
đoạn, không biết nàng đã làm cách gì lung lạc được Huyên Nhi, trước cứ
quan sát xem một chút đã."
Lúc hai mẫu tử đang nói chuyện, Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử ở bên kia cũng tụm lại nói thầm.
Tam công chúa rất nhanh liền bị Ngũ hoàng tử dụ dỗ đến mặt mày hớn hở,
một đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, hỏi: "Ngũ hoàng huynh, huynh thật
sự có thể cho Thọ An một bài học?"
"Tất nhiên, chờ lần sau nàng vào cung, đầu tiên muội phải làm bộ thân
cận cùng nàng, rồi sau đó đưa nàng đi ra ngoài, việc kế tiếp cứ giao cho ta" Ngũ hoàng tử cười rất tư văn vô hại, chỉ là trong đôi mắt lóe ra
tia lạnh lùng.
Mặc dù mẫu phi cùng Tam hoàng huynh luôn bảo bọn họ phải thân thiết với
Vệ Huyên, nhưng khi nhìn Vệ Huyên được sủng ái như vậy, toàn bộ hoàng
cung đều là địa bàn để hắn hoành hành, thậm chí phụ hoàng cũng không
trách cứ gì, như vậy làm sao hắn có thể cam tâm? Rốt cuộc cũng chỉ là
đứa bé, cho dù Ngũ hoàng tử tương đối thông tuệ, nhưng cũng không tránh
được tính tình hay ghen tỵ của tiểu hài tử, không suy nghĩ sâu xa được
như Tam hoàng tử.
Tam công chúa cặp mắt sáng lên, hướng về phía huynh trưởng gật đầu liên
tục, Trịnh quý phi cùng Tam hoàng tử thấy vậy, cũng chỉ lắc đầu một cái, cũng không để ý tới.
****
Bình thường Buổi trưa Vệ Huyên sẽ nghỉ ở thiền điện Nhân Thọ cung, đây
cũng là thói quen nhiều năm của hắn, từ trước khi được mười tuổi thì
chưa bao giờ thay đổi qua, mỗi ngày hắn đều vào cung đi học, Thái hậu
thương tiếc hắn, không muốn để cho hắn cùng những con em tôn thất khác
chen chúc tại thiền điện Chiêu Dương, nên liền để cho hắn đến Nhân Thọ
cung nghỉ ngơi, thuận tiện mỗi ngày đều sẽ cho người làm thiện cho hắn,
ăn ở rất thỏa đáng, ngay cả đến Thái tử cũng không được hưởng thụ như
vậy.
Vệ Huyên ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, trong tay thưởng thức một
chiếc vòng đeo tay mộc châu, ngoài cửa sổ gió bắc gào thét, đoán chừng
mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi.
Nghe thái giám đang quỳ dưới đất bẩm báo xòng, khuôn mặt Vệ Huyên không có biểu tình gì.
Bên trong phòng rất im lặng, cung nữ ma ma hầu hạ cũng đứng ở bên ngoài, không có phân phó của Vệ Huyên không cho phép đi vào. Kể từ sau khi Vệ
Huyên trở về từ Giang Nam, hắn liền có cái thói quen này, bình thường
lúc hắn nghỉ ngơi sẽ không để cho người hầu ở trong phòng phục vụ, mặc
dù ma ma đứng ở cửa cảm thấy không ổn, nhưng do Vệ Huyên kiên trì cuối
cùng cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.
"Tốt lắm, đứng lên đi, nếu như còn có chuyện gì, lần sau nhớ tới bẩm báo." Vệ Huyên nói
Một thái giám tướng mạo thanh tú lục đục bò dậy, hướng Vệ Huyên nịnh hót cười, nói: "Thế tử yên tâm, nô tài sẽ để ý. "
Vệ Huyên sờ cằm, nghĩ tới Trần Quý Nhân —— sau này là Minh phi nương nương, lại nói: "Chỗ Trần Quý Nhân có hành động gì sao?"
Tiểu thái giám sau khi nghe xong trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười nịnh
nọt, nói: "Lúc trước nô tài nghe nói, trần quý phi đã mời thái y cho Tứ
công chúa, sau khi thái y đi qua bắt mạch Tứ công chúa xong thì đi,
không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng Tứ công chúa vẫn kêu đau, cũng không nói những thứ khác."
Vệ Huyên sau khi nghe xong mặt mày vẫn lắng đọng, cũng không ngoài suy
nghĩ của hắn, cũng không để ý đến tiểu Thái giám đang đắc ý nhìn người
đang im lặng ngồi ở đó, trong tay thưởng thức chuỗi vòng đeo tay bằng
gỗ, chỉ cảm thấy chuỗi vòng gỗ kia không được coi là đẹp mắt, hắn thầm
nghĩ vật có thể để cho Vệ Huyên cầm ở trong tay, nhất định phải không
phải là vật phàm, không thể bởi vì đó chỉ là một chuỗi hạt đeo tay bình
thường mà xem nhẹ.
Vệ Huyên phát hiện ánh mắt của tiểu thái giám, hướng về phía hắn giơ tay lên, hỏi: "Chuỗi vòng tay này có đẹp không?"
Thái giám vội nói: "Tất nhiên là rất đẹp."
Vệ Huyên cười nói: "Tiểu tử ngươi cũng thật tinh mắt, đây chính là vòng
tay được chế tạo từ gỗ Diệp tử đàn, Diệp tử đàn chính là vua trong các
loại gỗ, khi đeo ở trên người có lợi đối với thân thể." hắn giơ tay nhìn chuỗi hạt một hồi, liền cho vào một cái cái hộp trang sức nhỏ, dự định
lần sau lúc đi thăm A Uyển sẽ đưa cho nàng.
Đây là hắn vật hôm nay hắn ở Nhân Thọ cung xin Thái hậu cùng hoàng đế
ban thưởng cho hắn một chuỗi vòng tay được chế tác từ Diệp tử đàn, vật
này người thích hợp nhất để sở hữu là A Uyển.
"Ngươi tiếp tục theo dõi, bản thế tử ra sẽ không để cho ngươi phải thiệt thòi đâu, lui ra ngoài đi."
Thái giám vội vàng khom mình hành lễ lui ra.