Huống chi, nếu như Mạnh Vân thành thái tử phi, sẽ có cái cô nương Mạnh Vân thông minh lại quỷ dị này kiềm chế Thái tử.
Sau khi suy nghĩ căn nhắc sâu xa sau, Vệ Huyên rất vui vẻ thân cận cùng Thái tử.
Mấy đứa bé trai lại đi chơi ném thẻ vào bình rượ , Thanh Ninh công chúa
kéo Mạnh Vân cùng A Uyển ngồi ở bên cạnh, vừa uống trà vừa nói nói cười
cười, thuận tiện đánh giá một chút việc mấy hài tử đang ném thẻ vào bình rượu kỹ, đề tài trò chuyện có rất nhiều.
"Gần đây đều không thấy biểu tỷ vào cung tới chơi, bận rộn gì sao?"
Thanh Ninh công chúa cầm một viên bồ đào ăn, hơi sẳn giọng, "Các tỷ muội ở trong cung vẫn còn nhỏ, muốn nói chuyện cùng các nàng cũng không nói
được bao nhiêu, mỗi ngày ta đều ngóng chông biểu tỷ vào cung để tâm sự
cùng ta một số việc đó."
Mạnh Vân quay sang nhìn nàng, "Có nhiều việc phải làm, đều là một số việc cô nương phải học gì đó."
Thanh Ninh công chúa đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt khẽ động, che
miệng cười nói: "Ta biết, biểu tỷ sang năm là đến tuổi cập kê, không
trách được Khang Bình cô cô đều phải giữ chặc tỷ không thả."
Mạnh Tự đang ngồi chung một chỗ cùng A Uyển ăn bồ đào đột nhiên nói:
"Không phải như vậy đâu, việc đó liên quan đến việc lần trước Tam tỷ tỷ
chảy máu, sau đó nghe nói là bệnh bất trị, nên cũng không biết lúc nào
có thể trị hết, cho nên mẫu thân muội không cho tỷ ấy ra ngoài."
"Cái gì?" Thanh Ninh công chúa trong lúc nhất thời có chút không hiểu, bệnh bất trị? Nàng có chút kinh sợ nhìn về phía Mạnh Vân.
Liên A Uyển cũng bị hù dọa, chợt nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Tự.
Bốn cô nương nói chuyện mà không có chú ý tới, trùng hợp Thái tử đứng ở
cách đó không xa, đúng lúc nghe được lời của Mạnh Tự, cũng ngây ngẩn cả
người hắn quay đầu nhìn về phía Mạnh Vân đang im lặng ngồi im ở chỗ đó,
sắc mặt nàng đỏ thắm, vóc người mặc dù mảnh mai, nhưng cũng rất có sức
sống, căn bản không nhìn ra sẽ mắc cái gì bệnh bất trị.
"Là thật, ngày đó Nhị tỷ tỷ chảy thật là nhiều máu, váy cũng nhiễm đỏ,
ta cũng sợ đến khóc, sắc mặt Nhị tỷ tỷ cũng tái nhợt, mẫu thân còn nói
đại phu kê đơn thuốc. Sau đó ta hỏi Nhị tỷ tỷ chuyện gì xảy ra, Nhị tỷ
tỷ nói nàng bị bệnh bất trị, sống không lâu nữa."
Mạnh Vân muốn che miệng tiểu muội muội đã không còn kịp rồi, nhất thời muốn che trán.
Thanh Ninh công chúa mới đầu nghe còn thấy mơ hồ, nhưng là rất nhanh
nàng liền hiểu, nhất thời gò má ửng hồng. Nàng năm nay mười ba tuổi,
tháng bảy vừa rồi cũng đã có kinh lần đầu, bởi vì ma ma thiếp thân cho
nàng biết là chuyện gì xảy ra, cho nên lúc đó cũng không có hốt hoảng.
Cho nên vào lúc này nghe được lời nói vô tri của Mạnh Tự, chỉ cảm thấy
dở khóc dở cười, nhìn lại Mạnh Vân, thấy nàng nghiêm mặt, cũng không
biết nàng có phải nàng đã hối hận bản thân lúc trước đã hù dọa tiểu muội muội hay không.
A Uyển cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, nhất thời sắc mặt cũng giống như
Thanh Ninh công chúa vậy, trong lòng hiện lên một loại tâm tình dở khóc
dở cười. Chẳng qua là với tuổi tác của nàng bây giờ, thật ra nên giống
như Mạnh Tự không biết gì, nên cũng không nên biểu hiện điều gì, chỉ
đành phải cúi đầu lặng lẽ gặm một khối Thủy Tinh cao.
Mạnh Tự vẫn còn ở lải nhải, bị Mạnh Vân không chịu nổi nhét một khối điểm tâm ngăn chặn.
Thanh Ninh công chúa sợ Mạnh Vân lúng túng, vội vàng dời đi đề tài trò
chuyện, A Uyển đồng tình sờ đầu Mạnh Tự một cái, thấy khuôn mặt tiểu cô
nương bộ dáng mang vẻ u mê, trong bụng buồn cười, cũng không hiểu tại
sao Mạnh Vân lại thích chọc ghẹo tiểu cô nương này như vậy, chẳng lẽ là
lúc trước bị nàng làm phiền, cho nên mới phải nói là bệnh bất trị gì đó.
Chỉ có thể nói, chân tướng giống như A Uyển nghĩ vậy, Mạnh Vân ghét nhất tiểu muội muội la ó dài dòng hỏi cái này cái kia không ngừng, trực tiếp cầm lời này tới chận họng nàng, quả nhiên đem tiểu cô nương bị dọa sợ
đến không dám lấy việc nàng có kinh lần đầu càm ràm, kết quả cũng đem
tiểu cô nương dọa sợ, đến bây giờ thấy Nhị tỷ tỷ vẫn sống rất tốt, nhưng vẫn là khó có thể thích ứng, nên lúc Mạnh Vân muốn giải thích, tiểu cô
nương lại nghỉ tỷ tỷ chỉ là đang an ủi nàng mà thôi.
Mạnh Vân cảm thấy uất ức, định sẽ mặc kệ nàng, sau này nàng cũng sẽ biết là chuyện gì xảy ra.
An ủi tiểu cô nương sau, lúc A Uyển nâng chung trà lên chuẩn bị uống lúc, đột nhiên bị Vệ Huyên đưa tay đoạt lấy.
Vệ Huyên sờ ly trà một cái, phát hiện trà này trở nên lạnh, nhất thời
chân mày dựng lên chuẩn bị tức giận, thật may là A Uyển đã có kinh
nghiệm đối phó với hắn, nói: "Đừng nổi giận, ở đây còn có khách đó. "
Vệ Huyên lãnh nghiêm mặt hướng nha hoàn hầu hạ bên cạnh quát lên: "Nô
tài ngu xuẩn, còn không đi đổi trà nóng đến cho quận chúa."
Nha hoàn hầu hạ trong phòng khách đều bị hù dọa, thật nhanh đi đổi trà nóng.
Lúc này, Thái tử cùng Mạnh Phong cũng tới rồi, bọn họ ngồi ở đối diện
các cô nương, thấy hành động của Vệ Huyên, Thái tử cười nói: "Tình cảm
của Huyên đệ cùng Thọ An thật tốt." Hắn cẩn thận quan sát A Uyển, tiểu
cô nương mặc dù nhìn tái nhợt yếu ớt, nhưng dáng dấp ngũ quan rất tốt,
thừa kế ưu điểm xinh đẹp của phụ thân mẫu thân, nếu như khỏe mạnh hơn
một chút, cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, sau khi lớn lên
không chừng cũng là một mỹ nhân.
Vệ Huyên coi như chuyện đương nhiên nói: "Biểu tỷ sau này sẽ là thế tử phi của ta, ta dĩ nhiên phải đối tốt với nàng."
Lời này vừa nói ra, Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa đều thật kinh
ngạc, ngược lại ba tỷ muội Mạnh gia đã nghe thành quen, căn bản không
phản ứng gì, Mạnh Phong trước kia sẽ còn trêu chọc bọn họ, sau đó phát
hiện Vệ Huyên thật cho là như vậy, lại từ chỗ mẫu thân biết được Thụy
Vương cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đã trao đổi tín vật, đã có hôn
ước bằng miệng, liền không nói gì nữa.
"Hóa ra là như vậy" Thái tử thật ngoài ý muốn,
thấy Vệ Huyên đẩy A Uyển, cười một tiếng không nói gì nữa.
A Uyển lần nữa không biết nói gì.
Mặc dù Thái hậu vẫn không lên tiếng, khiến cho người ngoài không mấy
người biết nàng cùng Vệ Huyên có hôn ước, nhưng người thân cận một chút
đều biết, mỗi lần việc này bị Vệ Huyên nói một lần ở bên ngoài, nàng
liền không biết nói gì một lần nữa.
Mà cái này vừa vặn là mục đích của Vệ Huyên, Thái hậu không lên tiếng
cũng không phản đối, hắn có thể không dấu vết nói cho người chung quanh, để cho bọn họ đều biết A Uyển là của hắn, khiến việc này thành sự thực
trước, Thái hậu sau này muốn phản đối cũng không có biện pháp. Thật ra
thì hắn thấy hành vi không lên tiếng này của Thái hậu chẳng qua chỉ là
phí công giãy giụa mà thôi, sớm muộn gì việc này cũng đã thành sự thật.
Chờ lúc sắc trời muộn hơn, Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa phải về cung.
Trên đường, Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa ngồi chung một chiếc xe ngựa.
"Mới vừa rồi ở Tùy Phong viện, cô dường như nghe thấy Phúc An biểu muội
nói Huệ An biểu muội bị cái bệnh gì bất trị, có chuyện gì đã xảy ra?"
Thái tử nhíu mày hỏi.
Thanh Ninh công chúa sửng sốt một chút, không nghĩ tới huynh trưởng lại
nghe thấy những lời này, việc này dính đến chuyện tư mật của nữ nhi,
nhất thời mặt mũi đỏ bừng, không biết nói thế nào mới phải, cuối cùng bị hỏi đến gấp gáp, Thanh Ninh công chúa không thể làm gì khác hơn nói:
"Ai nha, Thái tử ca ca đừng hỏi nữa, đây là việc tư mật của cô nương
gia, đàn ông các huynh không cần biết."
Mặc dù Thái tử vốn thông tuệ, nhưng cũng không nghĩ ra đáp án này, hiển
nhiên là nghe được lời của Mạnh Tự khiến bản thân rối loạn, nhất thời
gương mặt tuấn tú cũng cũng hơi đỏ lên, ho một tiếng liền không hỏi nữa.
Thanh Ninh công chúa thấy huynh trưởng khó mà có dịp quẫn bách như vậy,
không nhịn được bật cười, nhưng từ trong chuyện này, nàng cũng nhìn ra
huynh trưởng là vô cùng hợp ý Mạnh Vân, không nhịn được nói: "Thái tử ca ca, Huệ An biểu tỷ thật là một cô nương kỳ quái, trước kia mỗi khi thấy tỷ ấy vào cung, cũng chỉ thấy tỷ ấy lặng yên ngồi ở một bên, rất ít khi mở miệng nói chuyện, người ngoài còn nói biểu tỷ thanh cao cao ngạo, vì thân phận không thèm để ý đến người khác, là một cô nương khó chung
đụng."
Nói tới chỗ này, Thanh Ninh công chúa hơn nhăn mày, thấp giọng nói:
"Thái tử ca ca, huynh có ý kiến gì đối với hôn sự của mình không?"
Vẻ tươi cười trên mặt thái tử biết mất, sau đó nhẹ nhàng nói: "Huệ An biểu muội là lựa chọn cực tốt."
Thanh Ninh công chúa mím môi, nhỏ giọng nói, "Nhưng tính tình Huệ An
biểu tỷ rất khó nắm bắt, muội chỉ cảm thấy tỷ ấy sẽ không có cách nào
đảm nhiệm được vai trò thái tử phi, huynh cũng biết tính tình mẫu hậu
không được người khác thích, khi muội còn ở cung Lý Hoàn thì còn có thể
giúp mẫu hậu, nhưng sau này muội suất giá, thì phải dựa vào vào thái tử
phi giúp đỡ một tay, việc lựa chọn thái tử phi của huynh phải thận
trọng, dầu gì cũng phải là một người tâm tư thông suốt, lại có thể
khuyên được mẫu hậu."
Thái tử hơi hạ tròng mắt, làm sao hắn không hiểu lời của muội muội nói,
mặc dù con không thể trách cứ cha mẹ, nhưng với tính tình kia của hoàng
hậu, nếu như không phải có huynh muội bọn họ, sợ rằng phụ hoàng đã sớm
không thích. Cho nên hắn muốn kết hôn với một người thái tử phi, không
chỉ là phải kết hôn với một người hiền lương thục đức, còn phải là một
người có thể khuyên được mẫu hậu, đề phòng mẫu hậu bị Trịnh quý phi gài
bẫy làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó.
Nhưng là nhớ tới ánh mắt bình tĩnh của cô nương kia, trong lòng Thái tử hơi đau đớn.
Hắn năm nay mười sáu tuổi, sớm chính đã đến độ tuổi hứa gả, mặc dù từ
nhỏ liền biết mình có chỗ bất tiện, huynh đệ phía dưới càng lớn tuổi thì lại càng giương nanh vuốt như hổ rình mồi đối với vị trí của hắn, nhưng là hắn vẫn ái mộ cô nương có cái nhìn trong trẻo lạnh lùng cao ngạo
kia, hắn mong sau này có thể lấy nàng làm thái tử phi.
Vì nàng, hắn thậm chí không thích gần gũi với cung nữ mẫu hậu an bài cho hắn, chỉ mong khi có thể lấy nàng vào cửa thì có thể sống ân ái với
nhau.
Nhưng là, hôn sự của hắn cũng không phải do chính hắn có thể làm chủ,
thêm nữa thân thể của hắn từ nhỏ đã không tốt, tuy là có thân phận Thái
tử tôn quý, nhưng sợ rằng Khang Bình cô cô coi thường hắn, lại không
biết cô cô có lỡ đem nữ nhi đưa vào trong thâm không.