Editor: Hàn Ngọc
Lúc A Uyển nghe nói Thôi Hồng Diệp được phong làm Thôi Quý Nhân, cũng
sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Hoặc giả đây cũng là mong muốn của một số người, trong lòngmột nữ cô nhi muốn cố gắng đi lên, thì việc được làm hoàng phi so với việc làm một
sườn phi ở vương phủ thì tốt hơn nhiều. Chẳng qua là, cũng không biết
nàng đã dùng thủ đoạn gì mà việc lại thành như thế, lại có thể leo lên
đến trình độ này, không biết Trịnh quý phi sua khi biết được chuyện này, sẽ có sắc mặt như thế nào, có phải sẽ hối hận vì mình dẫn sói vào nhà.
Nhớ khi xưa, Trịnh quý phi cũng bởi vì Thôi Thị tướng mạo rất giống Thụy Vương đích phi mà coi trọng nàng, mượn lý do hoài niệm tỷ muội cho gọi
nàng vào cung nói chuyện, bây giờ Thôi Thị dùng một hành động đơn giản
tát vào mặt bà một cái thật vang dội, cũng không biết mặt của bà có cảm
thấy đau không.
Không chỉ có A Uyển nghĩ như vậy, rất nhiều người cũng nghĩ như vậy.
Thôi Hồng Diệp tuy được ở lại trong cung dưỡng thương, nhưng ở trong
cung có quy định nghiêm khắc, chỉ nhờ vào một người không có nhân mạch ở trong cung còn là một nữ cô nhi không thế lực như nàng, cho dù có Đào
gia ủng hộ —— Đào gia cũng không phải gia đình huân quý, ở trong cung
làm sao có có thể có tay chân, nên căn bản không có thể nắm được chỗ
hoàng đế xuất hành để mà tạo ra vô tình gặp gỡ hoàng đế. Nếu ngay cả mặt hoàng đế cũng không gặp được, nàng muốn hành động cũng không thể nào
hành động được, cho nên nhất định là có người giúp nàng.
Rất nhiều người cũng đoán như vậy, cũng không biết trong lúc Thôi Hồng
Diệp dưỡng thương rốt cuộc là làm cách nào mà có thể ở trong cung vô
tình gặp gỡ cùng hoàng đế, còn được hoàng đế nhìn trúng. Những người
biết chân tướng, cũng ngậm chặt miệng, không có chút tin tức nào truyền
đi, mà những việc bị truyền đi, phần lớn là đã bị tô vẽ, chỉ là dùng để
hồ lộng những trăm họ vô tri kia, duy trì mặt mũi hoàng thất mà thôi.
Hoàng cung đều là như thế này, dường như là một nơii không có gì là bí
mật, nhưng rất nhiều lúc, nếu như chủ nhân hoàng cung không có ý định
đem chuyện tiết lộ ra ngoài, thì đây lại là địa phương kín miệng nhất
trên đời này, cho dù tra xét cũng không tra ra một chút tin tức.
Đông đảo người trong kinh thành đều suy đoán, nhưng cũng không cách nào đoán ra rốt cuộc là ai giúp Thôi Hồng Diệp.
Thật ra thì, không chỉ có người ở ngoài cung không hiểu, ngay cả người
trong cung người cũng không hiểu, chuyện làm sao sẽ biến thành như vậy.
Trong Nhân Thọ cung, sắc mặt của Thái hậu có chút không vui, bà rõ ràng
là phải đem Thôi Hồng Diệp để lại cho Thụy Vương, nhưng ai ngờ chuyện
lại quay ngoắt biến thành thế này, nữ nhân bà chuẩn bị để lại cho tiểu
nhi tử lại bị đứa con lớn nhất ăn mất, Bà sẽ không vì một nữ nhân mà tức giận với hoàng đế, nhưng bà lại tức giận người đứng phía sau thúc đẩy
kia.
Thái hậu đang tức giận, Đại cung nữ Nhân Thọ cung Thúy Nga đi vào.
Không chờ Thúy Nga hành lễ, Thái hậu liền hỏi: "Đã điều tra xong chưa, đêm đó vì sao Thôi Thị lại gặp Hoàng thượng?"
Thúy Nga không chút hoang mang nói: "Hồi bẩm Thái hậu, nô tỳ điều tra,
cung nhân hầu hạ Thôi Thị nói, đêm đó Thôi Thị tâm tình không tốt, liền
đi dạo một chút, trùng hợp đúng lúc khi đó Hoàng thượng bởi vì lý do
tuyết rơi, đột nhiên đổi đi một con đường khác, cứ như vậy hai người gặp được. Nô tỳ đã để cho người tra xét mấy lần, cũng không tìn được dấu
vết của người ở sau lưng thúc đẩy việc này, nô tỳ nghĩ có lẽ đây bất quá chỉ là chuyện trùng hợp thôi."
Dựa vào một cái vô tình gặp gỡ, liền có thể để cho hoàng đế động lòng
lâm hạnh nàng, cái bản lĩnh này của Thôi Thị cũng thật là lợi hại, Thúy
Nga trong lòng bội phục không thôi, loại nữ nhân này tuyệt đối có thể
sống tự tại ở trong cung, tương lai không chừng lại là một Trịnh quý phi khác.
Cặp mi đang nhíu chặt của Thái hậu rốt cuộc cũng dãn ra mấy phần, không
có là tốt rồi, bà mặc dù không chấp chưởng cung vụ nữa, nhưng đối với
việc hậu cung vẫn giữ chặt không có buông lỏng, cũng không muốn có người ở dưới mí mắt bà làm chút chuyện lén lút, dè đặt ngày nào đó người bị
tính kế lại chính là mình.
Chẳng qua là, vận khí của Thôi Thị này không khỏi cũng quá tốt đi?
Không chỉ có Thái hậu nghĩ như vậy, hoàng hậu ở Phượng Nghi cung cùng
Trịnh quý phi ở Ánh Dương cùng rất nhiều tần phi cũng nghĩ như vậy.
Chuyện Thôi Thị được hoàng đế lâm hạnh, chuyện trước tiên nữ nhân ở hậu
cung có chút năng lực hỏi thăm là chuyện gì xảy ra, mặc dù chỉ là một nữ cô nhi cũng không đáng để lo, nhưng nữ cô nhi này lại được Thái hậu
thưởng thức, chỉ sợ sau này có Thái hậu chiếu cố nàng, thì đây chính là
một kẻ địch mạnh, không thể không đề phòng.
Sau khi dò xét được kết quả, dĩ nhiên là cùng với kết quả Thái hậu điều
tra được thì không sai biệt lắm, dường như hết thảy đều là trùng hợp.
Nhưng trong hoàng cung này lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Vẫn có
người cho là Thôi Thị nhất định là được người nào đó trợ giúp, nhanh như vậy đã vào được mắt của hoàng đế, hôm sau đã thành một quý nhân.
Hoàng hậu trong lòng bực tức, tuy là hoàng hậu thống lĩnh hậu cung,
những năm này cũng đã quen việc có thêm nữ nhân vào hậu cung, bà là một
nữ nhân trong thời đại phong kiến, luôn lấy phu làm trời, nhưng trong
lòng vẫn luôn mong đợi được trượng phu sủng ái, cho dù những năm gần đây chỉ nhận được sự thất vọng, nhưng vẫn nhìn ra được khi hoàng đế lâm
hạnh nữ cô nhi kia, trong lòng hoàng hậu lại đau thêm một lần, nói không khó chịu là gạt người.
Chẳng qua là, lúc hoàng hậu đang khổ sở, nhớ tới hơn nửa năm qua
thái độ của Trịnh quý phi đối đãi với Thôi Thị, thường xuyên treo ở mép nói
Thôi Thị giống như tỷ muội của bà, bây giờ vị tỷ muội này lại đánh cho
bà một cái tát, không phải là để cho người ta cười chết sao? Chỉ có điểm này, mới để cho trong lòng hoàng hậu khá hơn một chút.
Như sợ hoàng hậu bởi vì vị Thôi Quý Nhân mới vừa được tấn phong kia mà
làm gì việc ngốc, Thanh Ninh công chúa đặc biệt đến để làm yên lòng
hoàng hậu.
"Ta mới không quan tâm đâu" hoàng hậu liếc nữ nhi một cái, "Thôi Thị kia chẳng qua chỉ là ỷ vào dung mạo kia mới được Hoàng thượng coi trọng đối đãi, nàng vô quyền vô thế sống giữa hậu cung, lại chọc giận Trịnh quý
phi, tương lai sau này nàng có chịu được cũng là do nàng may mắn, cho dù sau này nàng có thể long tử thì sao, người có thể ở trong cung mang bầu hoàng tử cũng không ít, nhiều thêm một người nữa cũng không có việc gì, huống chi sinh ra được nhưng còn sống để được sinh ra hay không lại là
một chuyện khác!"
Sau khi Thanh Ninh công chúa nghe xong, thấy thần sắc bà bình thường,
mặc dù có chút vị chua, nhưng cũng không có ý định làm chuyện gì ngu
xuẩn, không khỏi buông lỏng.
Rất nhanh, Thanh Ninh công chúa phát hiện mình buông lỏng phải quá sớm.
Lúc nghe hoàng hậu nói bà phải đi nhìn Thôi Quý Nhân cùng Trịnh quý phi, Thanh Ninh công chúa mặt tối sầm, vội vàng khuyên bà, "Mẫu hậu, Thôi
Quý Nhân kia có thân phận gì? Chỉ có nàng tới thỉnh an mẫu hậu, làm sao
lại có việc mẫu hậu lại đi qua? Mẫu hậu nhìn Trịnh quý phi đi, nàng cũng không có hành động gì, mấy ngày nay cung Ánh Dương rất an tĩnh."
Có lúc Thanh Ninh công chúa cũng rất là bội phục Trịnh quý phi co được
giãn được, chuyện này bây giờ thành chuyện tiếu lâm trong cung, như vậy
nhưng bà vẫn có thể chịu đựng được không nổi bão, đem cái cục tức này
nuốt xuống, vẫn biểu hiện như bình thường không khác gì.
Hoàng hậu cười nhạo nói: "Im lặng cái gì? Hôm kia nội vụ phủ phải cấp
cho Ánh Dương cung mấy bộ bình hoa chén cốc, tuy nói lý do là Tam công
chúa ham chơi đập hư, nhưng là đập lúc nào không đập hết lần này tới lần khác lại đập đúng thời điểm như vậy, nhất định là trong lòng Trịnh quý
phi không thoải mái nên đập, nàng bây giờ không còn mặt mũi đi ra gặp
người khác, dĩ nhiên là phải im lặng."
Thanh Ninh công chúa giật giật khóe miệng, lại khuyên lơn hoàng hậu mấy
câu, hoàng hậu rốt cuộc tiếc nuối bỏ ý định đi hạ uy phong của Thôi Quý
Nhân, đồng thời cũng bỏ qua cơ hội đi xem bộ mặt rối rắm của Trịnh quý
phi. Nếu như bà đi thật đi kết quả có thể không được đẹp lắm, Thôi Quý
Nhân nhìn qua thì cũng thấy là một người có đầu óc, hoàng hậu làm sao là đối thủ của nàng? Trịnh quý phi lại càng mong hoàng hậu đi gây chuyện
đến lúc đó lại không biết sẽ làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì chọc cho
hoàng đế tức giận.
Không đi mới là đúng.
Thanh Ninh công chúa âm thầm thở dài, phải thường xuyên ngăn trở mẫu hậu thật sự là khiến cho người ta mệt mỏi, nhưng đây là mẫu thân mình, bọn
họ thân làm con cái không bảo vệ bà thì sớm muộn trong cung này cũng sẽ
không có chỗ cho bọn họ, thật sự không thể không tranh. Cho nên rất
nhiều lúc, Thanh Ninh công chúa khẩn thiếp hy vọng Thái tử ca ca nhanh
một chút cưới một vị thái tử phi thông minh, cũng coi như giúp đỡ được
hoàng hậu một chút.
"Mẫu hậu, chuyện này người cái gì cũng không cần làm, tự sẽ có người đi
thu thập Thôi Quý Nhân, người cứ an tâm chờ xem." Thanh Ninh công chúa
nói.
Hoàng hậu cũng không phải là quá đần, sau khi đè cỗ cảm giác hưng phấn
kia xuống, lập tức cười to nói: "Đúng là con của ta thông minh, chỉ cần
đứng ngoài xem kịch vui là được."
*****
Thanh Ninh công chúa đối với việc sảy ra với các phe phải trong cung
cũng biết rõ ràng, rất nhanh sẽ có người dẫn người đi tìm Thôi Quý Nhân
gây chuyện.
Chính là xem Tam công chúa sẽ trút giận cho mẫu phi nàng như thế nào.
Trịnh quý phi định biến Thôi Thị làm thành một con cờ, hơn nữa là phải
đem con cờ này nhét vào Thụy Vương phủ để áp chế Vệ Huyên, nhưng ai ngờ
con cờ này ngược lại lại đi đào góc tường nhà bà, còn ăn nam nhân của
bà, như vậy không phải khiến cho bà tức đến thiếu chút nữa phát điên
sao. Trịnh quý phi lúc trước vì muốn tạo quan hệ tốt cùng Thôi Thị, nhất nhất cho đòi Thôi Thị vào cung nói chuyện, thời gian Thôi Thị tới Ánh
Dương cung nhiều lên, Tam công chúa cùng nàng cũng quen thuộc hơn, lại
đặc biệt thích Thôi Thị ôn nhu lại hiểu ý, luôn có thể chạm đến nỗi lòng của nàng, khiến cho nàng rất nhanh liền coi Thôi Thị thành một đồng đội có thể tin cậy đứng cùng một trận doanh.