Kỳ Ân cùng A Tú đứng một bên cố gắng nhịn cười, Tề Tự Khanh nhìn thấy nàng với A Tú liền chỉ vào hai người họ:" Tại sao hai nguoi lại ở đây?"
A Tú đắc ý, vênh mặt lên đáp:" Đây là phủ của tiểu thư ta tại sao lại không thể chứ?"
Diệp Cảnh Tín nhìn Tề Định bằng đôi mắt giận dữ:" Con trai ngài cưỡi ngựa đụng trúng người ta mà còn hống hách càng không thể ngờ là lại dám trêu ghẹo con gái của ta giữa phố như vậy.
Ngài dạy con mình tốt thật đó."
Tề Tự Khanh phản bát kịch liệt:" Ta không có trêu ghẹo cô ta.
Con gái của ngài lúc đó còn đánh ta."
Thừa tướng phu nhân lời nói giận dữ kèm theo vẻ mặt đang sợ:" Dĩ nhiên là phải đánh ngươi rồi chẳng lẽ đứng im cho ngươi ức hiếp sao?"
Hắn định nói lại nhưng bị cha hắn ngăn lại, Tề Định tức giận xanh mặt đánh hắn một cái bốp,:" Nghịch tử! Ngươi còn muốn nói cái gì nữa hả? Như vậy đã không đủ mất mặt sao?" Thừa tướng! Phu nhân! Kỳ Ân! Thành thật xin lỗi mọi người ta nhất định sẽ về dạy dỗ nó lại, mong ba người hãy rộng lượng bỏ qua cho nó."
Nói dứt lời, Tề Định liền dẫn con trai hắn về, Kỳ Ân, A Tú về phòng hai người họ bật cười sảng khoái, A Tú liền nói:" Tiểu thư! Người đoán chuyện như thần, người mới vừa nói là hắn nhất định sẽ đến phủ không ngờ là hắn đến thật."
Kỳ Ân mỉm cười đầy sự ranh mãnh:" Muội cũng rất thông