Nàng nghe chàng nói vậy liền mỉm cười đáp:" Ngươi cứ thay y phục đi, chúng ta sẽ thuận lợi cứu mọi người ra yên tâm."
Lời của nàng Thác Bạt Thuận nghe không hiểu nhưng cũng đi thay y phục khác rồi cùng nàng đột nhập vào hoàng cung Tây Hạ.
Ba người cùng đánh ngất thị vệ canh gác rồi mặc y phục thị vệ vào, Kỳ Ân từ trong người đem ra ba cái mặt nạ làm bằng da người đưa cho chàng và A Tú.
Chàng cầm lấy tấm mặt nạ da người ấy không hiểu liền hỏi:" Đây là cái gì vậy? Da người?"
Nàng nhìn chàng mỉm cười, nhướng mày lộ rõ vẻ tinh nghịch:" Ngươi có từng nghe qua thuật dịch dung chưa?"
Chàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi nàng:" Đây là thuật dịch dung? Nàng biết thuật dịch dung sao?"
A Tú cười nhẹ:" Đại hoàng tử! Ngài vẫn chưa hết ngạc nhiên về tiểu thư đâu, vào bên trong ngài sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa."
Nàng bật cười rồi dịch dung cho chàng và A Tú, ba người họ cùng bước vào trong đại lao.
Vừa bước vào nàng lấy cây sáo Vĩ Âm của nàng ra thổi tiếng sáo ấy du dương, nhẹ nhàng nhưng nó lại có thể khiến cho người khác hôn mê trong một thời gian ngắn, đặc biệt hơb chỉ những người nàng muốn cho hôn mê thì khi nghe tiếng sáo này mới hôn mê.
Thác Bạt Thuận không tin vào mắt mình nữa, các thị vệ canh gác đều đã hôn mê, nàng vội chạy đến cha mẹ nàng:" Phụ thân, mẫu thân! Hai người không sao chứ?"
" Ân nhi! Tại sao con lại ở đây?" - Diệp Cảnh Tín kinh ngạc khi nhìn thấy nàng.
Đôi mắt nàng ngấn lệ:" Con đến đây là để cứu mọi người là con đã hại mọi người ra nông nỗi