Mùa xuân của Thành phố S luôn là mưa phùn liên miên, mưa thường xuyên mười ngày nửa tháng, hôm nay là một ngày tốt ngày tốt, mặc dù vẫn không thấy mặt trời, thời tiết vẫn lạnh lẽo, nhưng mưa đã ngừng.
Sáu giờ ba mươi phút sáng, ở biệt thự, ba người đã sắp xếp ổn thỏa, đúng lúc xuất hiện trong phòng khách.
Mục Chi Lam đã chờ ở phòng khách từ sớm, dì Dung vẫn đứng nghiêm ở một bên.
Nhìn thấy Mục Cận Thần xuống lầu, Mục Chi Lam cười đứng dậy nghênh đón, vừa cẩn thận giúp anh sửa sang lại cà vạt, vừa cất giọng ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi, "Tối hôm qua em ngủ ngon giấc không?"Giọng của Mục Cận Thần cũng thả rất nhẹ nhàng, đối mặt với sự dịu dàng của Mục Chi Lam, mỗi một người tự nhiên làm sẽ ôn hòa theo, "Trong nhà mình, làm sao lại không ngủ ngon.
"Anh vẫn còn bị chênh lệc múi giờ, trên thực tế cũng không thế nào chợp mắt, nhưng mà, Mục Chi Lam thích nghe như vậy.
Nụ cười trên mặt Mục Chi Lam càng đậm hơn, chủ động khoác cánh tay của anh, "Lại lừa gạt chị, dưới vành mắt thâm quầng đây này, chắc còn chưa quen với thời gian ở đây.
"Đột nhiên, một giọng nói cố giả bộ bất mãn chen vào, "Mẹ, lần trước con té bị thương ở tay, ngài mấy ngày mới phát hiện, dưới vành mắt cậu có quầng thâm mà mẹ cũng biết, sợ là ngay cả trên mặt cậu có mấy lỗ chân lông chắc mẹ cũng biết, ngài không quan tâm con trai, chỉ quan tâm em trai, con ghen tỵ, rốt cuộc cậu là con trai mẹ hay con là con trai mẹ?" Ở nhà cũ sẽ nói lời như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Mục Vũ Hạo thôi.
"Cái con khỉ này, còn không biết xấu hổ nói, té gảy tay, sợ mẹ biết nên cố ý giấu giếm, nếu không phải tiểu Dung phát hiện, sợ là giấu mẹ luôn, con còn ly luận.
"Mục Vũ Hạo cười tươi như hoa, bước nhanh về phía trước, ôm bả vai Mục Chi Lam, "Ha ha, bây giờ không giống nhau, cậu đã trở lại, con phải kiếm nhiều cảm giác tồn tại mới được, mẹ mà có em trai là muốn quên con trai mình rồi.
"Mục Chi Lam tức giận cười mắng anh ta một câu, "Bớt nói bậy nói bạ, nếu con hiểu chuyện bằng một nửa