Những người ngồi đây đều là những người từng trải sự đời, nhưng lại bị ánh mắt của anh làm cho sững sờ.
Sau khi Mục Cận Thần ngồi lên ghế chủ tọa, nhìn thấy cách đó không xa có một hai chiếc ghế trống, lại nhíu mày.
Mục Vũ Hạo đang nhìn chằm chằm anh mở miệng, nói: "Cậu, đó là vị trí của Cảnh Vô Song.
Cô ấy xin nghỉ bệnh.
"Cảnh Vô Song! Nghe thấy ba chữ kia, mày anh lại nhíu chặt hơn: "Ngoại trừ cô ấy ra, nhân viên trên cấp quản lý đều đã đến đông đủ rồi chứ?"Phó giám đốc Lưu căng thẳng nói: "Giám đốc Ngô, người phụ trách dự án thành phố giải trí Macao Salsa vẫn còn đang ở Macao họp.
"Nhân viên cấp cao và cấp trung của Thần Vũ Quốc Tế không dưới một trăm người, Mục Cận Thần lại lạnh lùng quét mắt một vòng, rồi nói: "Bắt đầu đi.
"Nghe câu này, sự thấp thỏm trong lòng mọi người mới buông xuống, khí thế của vị Chủ tịch mới nhậm chức này thực sự quá mạnh, cảm thấy không dễ hòa hợp.
Vừa dứt lời, trợ lý cuộc họp liền tắt đèn, chỉ để lại bóng đèn vàng, máy chiếu cũng đồng thời sáng lên.
Thư ký bên cạnh Mục Cận Thần cầm PAD trên bàn lên, đưa ra trước mặt mọi người nói: "Mời các vị cầm PAD trước mặt mình lên, tất cả các chương trình hội nghị đều đã được kết nối trong đó.
Hôm qua, tôi cũng đã CC một phần vào mail của các vị.
Mục đầu tiên của chương trình họp bắt đầu ngay bên dưới! "Từ phó giám đốc đến giám đốc rồi đến những người phụ trách các dự án lần lượt báo cáo tiến độ công việc trong bầu không nghiêm trang và căng thẳng.
Mục Cận Thần lúc thì gật đầu, lúc lại nhíu mày, đôi khi lại đưa ra vài câu hỏi và vài gợi ý.
Cuộc họp đang sôi trào như lửa đốt thì bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang, đôi mắt hẹp dài của Mục Cận Thần bỗng nheo lại, lông mày biến sắc, khí thế tỏa ra khiến nhiệt độ cả phòng họp bị đè xuống mức rất thấp.
Không tắt máy trong giờ họp là điều tối kỵ của Mục Cận Thần, Khải Đông cũng mướt mồ hôi thay cho chủ nhân điện thoại, tự cầu nhiều phúc cho mình đi.
"Thật xin lỗi, tôi có cuộc gọi khẩn cấp.
"Mục Vũ Hạo không hề cảm nhận được áp lực, vui sướng chạy đi nghe điện thoại: "Cái gì? Tìm được rồi à? Ở đâu vậy? Nghiêm trọng vậy sao? Tôi qua ngay.
"Lúc