Bác sĩ cầm bệnh án đi qua, nói: "Bệnh nhân có tiền sử bị đau dạ dày, các vị không biết sao? Bình thường nên chú ý thói quen ăn uống một chút.
Lúc này đã mấy giờ rồi mà cơm trưa cũng chưa ăn, có thể không phát tác được sao?"Mặt Mục Cận Thần trầm xuống, không nói được một lời, Khải Đông vội vàng nói tiếp: "Vâng vâng, là lỗi của chúng tôi, hiện tại tình hình bệnh nhân thế nào rồi bác sĩ?""Sau khi thực hiện các biện pháp điều trị cấp tính, cơn co thắt dạ dày khá nghiêm trọng, bây giờ vẫn đang truyền dịch.
Hai ngày tới chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, bình thường chú ý chăm sóc, các cô cậu còn trẻ đừng giày vò sức khỏe mình..."Bác sĩ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.Khải Đông thấy sắc mặt cậu chủ nhà mình ngày càng trầm xuống, cảm thấy nên cắt ngang rồi: "Bây giờ chúng tôi có thể vào thăm cô ấy chứ?""Đi đi.""Cảm ơn bác sĩ."Lúc Mục Cận Thần và Khải Đông đi vào phòng bệnh, Vô Song đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, trên tay cắm một ống, chai dịch đang treo ngược nhỏ từng giọt một vào trong mạch máu của cô.Sắc mặt cô lúc này trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy họ, cả người run run, xấu hổ cười nói: "Thật ngại quá! Lại gây thềm phiền phức cho các anh rồi."Mục Cận Thần đi qua, di chuyển gối ra sau lưng cô rồi nói: "Phiền cái gì mà phiền, nằm cho ngay ngắn đi! Dạ dày cô không khỏe sao cô không nói?"Vừa rồi anh nghe bác sĩ nói cô bị đau dạ dày đã cảm thấy không vui rồi.Trước đây Quân Tường nói, cô uống rượu đến chảy máu dạ dày vì Đường Dạ Bạch, có khi nguồn gốc bệnh phát sinh từ đó."Bệnh cũ, vốn tưởng rằng không việc gì, ai ngờ...!Tóm lại, thật ngại quá, ngài Mục bận gì thì cứ làm đi, nơi này có y tá sẽ chăm sóc tôi.
Chắc chắn hai vị còn rất nhiều việc phải làm, xin đừng chậm trễ vì tôi."Dạ dày cô luôn không tốt, nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, cứ tưởng rằng lên cơn đau ăn gì đó vào sẽ ổn, ai ngờ lại thành ra như vậy.Mục Cận Thần nghĩ một người đàn ông như mình cũng không biết chăm sóc người khác, liền căn dặn Khải Đông: "Cậu