Cô không biết anh ta đang tức cái gì, không chấp nhận ý tốt của anh ta thì sao chứ? Tại sao người khác đối xử tốt với cô thì cô nhất định phải chấp nhận?Đây chính là logic của kẻ mạnh.
Di động cô lại hết pin, không thể thông báo cho người nhà.
Người nhà?Cô lắc đầu, ông ngoại tuổi đã cao không thể để ông lo lắng, những người thân nhất thì mỗi người mỗi ngã, cô không biết nên nói cho ai.
Vô Song có chút uể oải, nhưng cảm xúc tiêu cực chỉ vừa lóe lên, cô đã lập tức lên tinh thần cho mình: "Cảnh Vô Song, cố lên!"Đang lúc chán chết thì cửa bị gõ vài cái, sau đó là tiếng mở cửa cùng một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên: "Cô Cảnh, tôi là Mẹ Ngô, tôi vào được chứ?"Mẹ Ngô? Cảnh Vô Song lắc đầu, hình như Mục Cận Thần có bảo ai đó đến chăm sóc cô.
Chỉ thấy bà vừa đặt thứ gì đó trong tay xuống vừa cười nói: "Cậu chủ bảo tôi qua đây chăm sóc cho cô Cảnh, chả trách cậu chủ bảo tôi qua, thì ra là một cô bé xinh như hoa như ngọc thế này.
""Xin chào, Mẹ Ngô, làm phiền bà rồi.
"Không hiểu sao nhìn người phụ nữ trung niên thân thiện dễ gần, vui vẻ hớn hở này, Cảnh Vô Song cảm thấy rất ấm áp, cô không từ chối nữa mà giữ bà lại.
"Cô Cảnh đừng khách sáo, bạn của cậu chủ chính là khách quý của Mẹ Ngô tôi, hiếm khi thấy cậu chủ quan tâm đến bạn bè như thế.
"Vô Song dịu dàng nói: "Mẹ Ngô hiểu lầm rồi! Cháu không phải bạn bè của ngài Mục, cháu chỉ là cấp dưới của anh ấy thôi.
""Được được được, cấp dưới, dù là cấp dưới thì chắc chắn cũng là cấp dưới có một không hai, trước nay cậu chủ chưa bao giờ quan tâm cấp dưới.
"Vô Song: "! "Cô thật sự cảm thấy mình không còn gì để nói nữa.
Mẹ Ngô đổ cháo trong bình giữ nhiệt ra bát, mở bàn nhỏ ra rồi bưng đến cho Cảnh Vô Song: "Cô Cảnh mau ăn chút gì đi.
Đây là cháo củ từ rất tốt