Mục Vũ Hạo nói một hơi, giống như một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, bày tỏ tình cảm với bạn gái, trái tim như nai chạy loạn, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Cảnh Vô Song, chờ câu trả lời của cô.Vô Song không quá kinh ngạc, ngược lại sinh ra một loại cảm giác thì ra là như vậy, không phải cô tự luyến, thật ra thì rất dễ đoán, một người đồng nghiệp nam độc thân hẹn một một nữ đồng nghiệp đi ra, nếu như không vì chuyện công thì còn có thể có cái gì?Độ cong nơi khóe miệng cô cong lên hơn một xíu, móng tay xanh nhạc sờ lên mép ly sứ trắng, ngước mắt lên đón nhận ánh nhìn chằm chằm của anh ta, "Tôi nghe nói năm nay Mục tổng hai mươi ba tuổi?"Mục Vũ Hạo không biết vì sao cô hỏi như thế, gật đầu một cái."Tôi đã hai mươi lăm tuổi, không thích lái máy bay, hơn nữa, tôi thích người trưởng thành." Ý nói, Mục tổng tài, anh không phải gu của tôi."Nhưng mà. . .""Không có nhưng mà, nhưng mà nữa thì chính là giới tính không hợp." Cô nhớ lại lý do mạnh mẽ của người đàn ông kia, nói một câu đùa giỡn hiếm có.Là chuyện riêng thì dễ, nếu như anh ta lấy chuyện công trả thù tư thì cô không dễ xử lý.Ngón tay thon dài của Cảnh Vô Song cầm ly sứ lên, uống sạch cà phê còn thừa lại trong ly, vị đắng lạnh như băng lan tràn trong khoang miệng.Nhìn thấy cô lơ đãng cau mày, trong đầu Mục Vũ Hạo nghĩ, người thích uống cà phê đen quả thật là thích tự người, anh ta nhìn thôi mà cũng thấy đắng, "Vô Song, tôi biết mình có chút đường đột, đừng vội cự tuyệt tôi, cho tôi một cơ hội có được hay không?"Cảnh Vô Song cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mép một cái, "Mục tổng, mới vừa nãy anh cũng nhìn thấy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Tôi cũng muốn trái tim này của mình của thể vì ai mà đập lại, nhưng mà, cũng không có. Cho nên, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Nếu như anh không có chuyện gì khác thì tôi phải về ngủ bù đây."Cảnh Vô Song đứng dậy, cầm lấy áo choàng khoác