Trận chiến này, gian nan hơn đêm trước.
Tướng sĩ không đến 500 người, đối phó 4500 cấm vệ quân, cơ hồ là châu chấu đá xe. Ngoài tường vương phủ, thang tường dựng lên một chiếc, tướng sĩ trong tường đẩy ngã một chiếc, nhưng có rất nhiều cấm vệ quân leo thang dễ dàng vào trong, chém giết với các tướng sĩ.
Hoa cỏ trong vương phủ gãy nát, máu tươi càng thê lương.
Sắc mặt An Trường Kha hơi tái nhợt, động tác trên tay không hề ngừng, nhanh chóng thêm đạn vào hỏa súng, sau đó bóp cò, bắn chết cấm vệ quân có ý đồ tới gần. Hỏa súng sử dụng lâu đã nóng hổi, lòng bàn tay đã ửng đỏ, nàng vẫn cắn răng chống.
Đại môn vương phủ cũng sắp không chống đỡ được, sau thời gian dài va chạm đã bắt đầu lay động, không bao lâu sẽ bị phá mở hoàn toàn.
Thống lĩnh hộ vệ dẫn người bảo vệ quanh phòng khách, khuyên bảo nàng: "Công Chúa phi, bọn ta cản phía sau, ngài đưa tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa trốn đến phía bắc đi."
"Bên ngoài đều là cấm vệ quân, chúng ta không ra được." An Trường Kha nhắm mắt, giảm bớt cảm giác mệt mỏi: "Hành sự theo kế hoạch ta thương nghị với ngươi. Đưa dầu hỏa, chấn thiên lôi đến đây. Phân công hai mươi người, bảo vệ tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa, mang theo hỏa thế đi đến Túc Châu! Đi tìm Thân Đồ Tư tướng quân, hắn từng nợ nhân tình của Chỉ Quân, có thể xin hắn xuất binh hộ tống tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đến Nhạn Châu."
Thống lĩnh hộ vệ do dự, còn muốn khuyên bảo, lại bị nàng lạnh giọng khiển trách: "Mau đi! Nếu ta cũng đi theo, Tiêu Kỳ Án tuyệt không bỏ qua, cuối cùng không ai thoát được!"
Trong lòng biết nàng nói có đạo lý, thống lĩnh hộ vệ nghiêm mặt, sai người đưa toàn bộ dầu hỏa đã sớm chuẩn bị ra, bày ở chỗ khó nhìn trong phòng khách. Cách dầu hỏa không xa đặt năm viên chấn thiên lôi. Nếu dẫm chân lên, cũng đủ san bằng cả tòa vương phủ.
Ngoài phòng khách còn đang chém giết, cấm vệ quân càng ngày càng tới gần, An Trường Kha hít sâu một hơi, cầm chặt hỏa súng. Nếu thật sự chiến bại bị bắt, nàng tuyệt đối sẽ không để Tiêu Chỉ Quân bị liên lụy. Nếu phải trở thành con tin, nàng tình nguyện đồng quy vu tận cùng Tiêu Kỳ Án. Như thế hai đứa nhỏ vẫn còn con đường sống, không đến mức khiến Tiêu Chỉ Quân e ngại giết địch.
Khẩn trương mà quan sát chiến cuộc ngoài phòng khách, An Trường Kha nhẹ nhàng vuốt ve chủy thủ trong tay, mắt thấy cấm vệ quân tới gần, An Trường Kha đang muốn đặt chủy thủ lên cổ, lại nghe bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào. Mơ hồ có thể nghe thấy thái giám kêu: "Người đâu! Mau hộ giá!"
Cấm vệ quân dừng lại, nhanh chóng lui ra ngoài, hiển nhiên bên ngoài xảy ra nhiễu loạn. Tiếng đánh ở đại môn vương phủ cũng ngừng, mười mấy tướng sĩ thủ vệ còn lại mờ mịt cầm thương canh giữ tại chỗ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lớn, tướng sĩ ẩn núp dưới tán cây kích động nhảy xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Công Chúa phi, chúng ta được cứu rồi! Bá tánh, bá tánh đều tới giúp chúng ta!"
Ở trong viện không thể thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng thanh âm xuyên tường cao bay vào.
"Công Chúa phi! Chúng thảo dân tới giúp ngài một tay!"
"Bắc Chiến Vương Công Chúa chinh chiến bên ngoài, đám tiểu nhân các ngươi lại nhân cơ hội sát hại gia quyến của ngài ấy! Thật sự không biết xấu hổ!"
"Phế Thái tử không xứng làm hoàng đế! Ta khinh!"
"Hôm nay chúng ta đồng sinh cộng tử cùng phủ Bắc Chiến Vương! Có chúng ta ở đây! Ai cũng đừng mong vượt qua cánh cửa này!"
"......"
Một bức tường cao, ngăn cách cảnh tượng bên ngoài, nhưng tiếng chỉ trích công khai, chửi rủa càng ngày càng lớn. An Trường Kha mơ hồ nghe thấy tiếng Tiêu Kỳ Án phẫn nộ đến cực điểm, nhưng chốc lát lại bị tiếng hét của bá tánh đè xuống.
An Trường Kha chấn động, gọi người mang thang tới, leo lên nóc nhà. Thấy nửa bá tánh Nghiệp Kinh đều chạy tới vương phủ. Trong những người này có thư sinh yếu đuối, có đồ tể tục tằng, còn có nông dân hiền lành, thậm chí còn có không ít nữ nhân...... Bọn họ không có khôi giáp hay vũ khí. Tay cầm nông cụ hoặc dao phay lao tới phía trước, vây kín mít loan giá của Tiêu Kỳ Án cùng với cấm vệ quân. Thái giám bên cạnh loan giá đang cao giọng quát mắng: "Điêu dân lớn mật! Các ngươi tạo phản! Muốn chém cửu tộc sao!"
Nói xong lại bị đồ tể gần đó phỉ nhổ, giọng như chuông đồng chửi mắng: "Lão thiến hàng nhà ngươi! Cho dù có chém cửu tộc, lão tử cũng phải lấy đầu chó của ngươi trước!"
Khí thế kiêu ngạo kia khiến thái giám rụt cổ, né tránh sau cấm vệ quân, không dám lớn tiếng quát mắng nữa.
Không biết trong đám người có ai nhanh mắt, thấy An Trường Kha trên nóc nhà, tức khắc gọi một tiếng: "Là Công Chúa phi!"
Những người khác nhìn theo ngón tay của hắn, nhìn thấy đám người An Trường Kha, các bá tánh kích động một trận, không ít người lớn tiếng nói: "Công Chúa phi hãy yên tâm! Chúng ta nhận đại ân của ngài, sẽ không để ngài bị kẻ gian làm hại!"
Hốc mắt của An Trường Kha hơi nóng lên, giương giọng nói: "Chư vị cao thượng, ta thay mặt trên dưới phủ Bắc Chiến Vương, cảm tạ!" Nói xong, cúi người vái lạy.
Sau đó thẳng lưng, nói với Tiêu Kỳ Án: "Tiêu Kỳ Án, ngươi bức vua thoái vị giết cha diệt thân, xem mạng người như cỏ rác tàn bạo bất nhân. Hôm nay phủ Bắc Chiến Vương trên dưới một lòng, thà chết cũng không làm thịt cá trên thớt của ngươi!"
Sắc mặt Tiêu Kỳ Án vặn vẹo, đẩy An Nhàn Ca sợ hãi trốn bên người, đứng dậy chỉ vào nàng nói ba chữ "tốt".
"Ngươi đã một lòng muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi!"
"Người đâu, đổ dầu hỏa! Thiêu chết chúng cho trẫm!"
Nói rồi nhìn bá tánh mênh mông phản đối hắn, dữ tợn nói: "Còn những bạo dân này, không lưu một kẻ! Điều thêm một vạn cấm vệ quân tới! Giết hết cho trẫm!"
Bá tánh chưa bao giờ gặp hoàng đế tàn bạo thế này, nháy mắt có chút khiếp đảm. Nhưng rất mau, bị kích thích tức giận. Bọn họ xúc động mắng "Hôn quân", "Cẩu hoàng đế", không chỉ không sợ đao thương của cấm vệ quân, trái lại càng thêm tàn nhẫn vung liềm vung cuốc, dựa vào ưu thế nhân số, ngang sức ngang tài cấm vệ quân.
Tiêu Kỳ Án thấy không thể dọa sợ bọn họ, lúc này mới luống cuống. Vội vàng gọi Tưởng Ngọc Trung che chở chuẩn bị hồi cung. Nhưng mà trước sau con đường đều bị bá tánh lấp kín. Lúc tiến thoái lưỡng nan, liền thấy một đội gần ngàn binh mã chạy tới bên này.
Bây giờ con đường đã chật ních người, một đội nhân mã bên ngoài vô pháp tiến vào. Tiêu Kỳ Án thấy thế lại chắc chắn trong lòng, tùy tiện cười nói: "Viện quân tới rồi! Giết hết đám điêu dân này cho trẫm! Còn có nhân mã không? Mau, đi điều binh tới!"
Nhưng mà thống soái đội nhân mã không trả lời hắn, trái lại ôm quyền nói với An Trường Kha trên nóc nhà: "Nhất đẳng tướng quân Thái Thông, phụng mệnh Trưởng công chúa, đến trợ giúp Công Chúa phi!"
An Trường Kha ngây ngốc, không ngờ Thái Thông sẽ mang binh tới cứu viện. Trong đầu hiện lên câu "hồ đồ một lần, không định hồ đồ lần nữa" mà Trưởng công chúa từng nói với nàng, liền hiểu rõ, nàng vái thật sâu: "Phiền phò mã thay Trường Kha cảm tạ Trưởng công chúa."
Là bạn không phải địch, các bá tánh liền tự động tách ra, để Thái Thông thuận lợi dẫn nhân mã đến.
Thái Thông dẫn người tới dưới tường vương phủ, lợi dụng thang tường cấm vệ quân để lại, điều một nữa nhân mã thay nhau vào trong vương phủ. Còn một nữa bảo vệ bên ngoài cùng các bá tánh.
Tiêu Kỳ Án thấy thế hận đến đỏ mắt, nhưng lúc này hắn bị bao vây không thể thoát thân. Lại sợ cấm vệ quân tiếp tục giết chóc sẽ bức những bá tánh này, liên lụy bản thân. Chỉ có thể tức giận án binh bất động, hai bên cứ giằng co như vậy.
Hắn không động, bá tánh cũng không động. Nhân mã hai bên duy trì cân bằng vi diệu, từ lúc hoàng hôn, nhất thời giằng co đến lúc trời ngã màu tối.
Bóng tối đen kịt, nhưng không có ai đốt đuốc,