Từ lúc cáo từ Đại Trưởng công chúa hồi cung, An Trường Kha vẫn có chút liêu phiêu không thật.
Nghiên Dương Quân, sóng vai với vua, tính tiền triều của mấy trăm năm mấy ngàn năm trước, cũng chỉ có mấy người có thể đảm đương vinh dự này. Mà sau sự vinh dự này, thường thường cùng một nhịp thở với lợi ích chính trị, người có thể được vinh dự này, hẳn là phải lập được công lao cực kỳ lớn.
Nàng cảm thấy sức nặng của Nghiên Dương Quân, còn nặng nề hơn sắc phong Hoàng Hậu. Thấp thỏm bất an trong lòng hiện lên trên mặt.
Tiêu Chỉ Quân và nàng ở chung lâu ngày, liếc mắt nhìn ra nàng đang lo lắng, kéo tay nàng nói: "Nhạ Nhạ cảm thấy phong thưởng này quá nặng sao?"
An Trường Kha thành thật gật đầu. So sánh với những công thần lập được công lao hiển hách ở tiền triều, những công tích của nàng thật sự nhỏ bé, phong thưởng nặng như thế, trái lại khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà Tiêu Chỉ Quân không cho là vậy, nghiêm mặt nói: "Nhạ Nhạ quá tự coi nhẹ bản thân."
Nàng liệt kê những chuyện của An Trường Kha đã làm trên con đường của hai người.
Cứu trợ tuyết tai, giải cứu tình thế nguy hiểm của Nhạn Châu; cải cách điền chế của Nhạn Châu, mở rộng gieo trồng khoai ngọt giải quyết vấn đề sinh nhai của bá tánh; lại dốc hết sức xây dựng tác phường, chế các nông cụ như gầu nước, xúc tiến việc đồng áng; bày mưu tính kế cho quân khí giám, chế ra chấn thiên lôi cùng hỏa súng, công của nàng thật sự rất nhiều......
"Từng vụ từng việc, đều là chuyện lớn lợi nước lợi dân, công tích của nàng, không dám nói vượt qua tiền nhân, nhưng cũng không thua kém. Chỉ là một tước vị quân vương, nàng đảm đương nổi, không cần cảm thấy hổ thẹn."
Thấy An Trường Kha đỏ mặt, khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Chỉ Quân dao động một chút, đổi một loại thân mật hơn nói: "Huống hồ Nhạ Nhạ sinh hạ đôi long phượng cho ta, càng là công lớn. Hoàng Hậu làm được, tất nhiên Nghiên Dương Quân cũng làm được."
Cảm xúc mà An Trường Kha vất vả ấp ủ ra tức khắc bay hết, buồn bực trừng nàng một cái, người này càng ngày càng không đứng đắn, rõ ràng đang nói chính sự, cũng phải trêu đùa nàng.
Nàng vừa tức vừa bực, đuôi mắt nhuộm đỏ nhạt. Tiêu Chỉ Quân nhìn đến vui vẻ, nắm chặt tay nàng thuận thế kéo người vào trong lòng, cũng mặc kệ còn đang trên xe ngựa, hàm hồ nói vào tai nàng: "Huống hồ nếu không có Nhạ Nhạ, cũng sẽ không có ta hôm nay. Cho dù cùng nàng sóng vai xưng đế hay bắt ta lui về hậu cung làm Hoàng Hậu, ta cũng nguyện ý làm mà Nhạ Nhạ cũng làm được hoàng đế......"
Trước nay người này không màng lễ pháp quy củ, kiếp trước cũng như thế, tuy đời này hơi giảm lệ khí, nhưng tính tình vẫn vậy. Nói từ đùa giỡn tới đạo lý mà bộ dáng không thay đổi, An Trường Kha choáng váng nghĩ may mà lời này là nói trước mặt nàng, bằng không để những triều thần nghe thấy được, sợ muốn đâm cột chết tại chỗ......
***
Sau khi hồi cung, quả nhiên Tiêu Chỉ Quân bắt đầu chuẩn bị việc phong tước.
An Trường Kha phong hào, dinh thự, phong đất, nàng đều tự quyết định. Cân nhắc hồi lâu, mới định ra chữ "Nhạn".
Lúc người ta thành thân, lấy đại nhạn làm sính, thể hiện ý trung trinh; trước khi Tiêu Chỉ Quân đăng cơ đã trấn thủ Nhạn Châu, Nhạn Châu với nàng, ý nghĩa không giống bình thường. Kết hợp hai bên, liền định ra phong hào.
20 tháng 10, An Trường Kha đưa nhi nữ về phủ Bắc Chiến Vương ngày xưa.
Ngày kế, thánh chỉ phong thưởng liền đến. An Trường Kha dẫn đầu, trên dưới phủ Bắc Chiến Vương quỳ trước cửa tiếp ngự chỉ. Thái giám tới tuyên chỉ là thái giám tổng quản Hàn Chương mới được đề bạt bên cạnh Tiêu Chỉ Quân. Hàn Chương chừng hơn 30 tuổi, phúc hậu mập mạp, có ánh mắt vô cùng cơ trí. Bằng không Tiêu Chỉ Quân sẽ không đề bạt ông làm thái giám tổng quản, hầu hạ bên cạnh.
Sau khi Tiêu Chỉ Quân đăng cơ, An Trường Kha được đưa vào cung, trong cung nhìn như yên ổn, nhưng kỳ thật bên ngoài đã sớm có sóng ngầm mãnh liệt, đồn đãi vớ vẩn càng nhiều không kể xiết. Tân đế đăng cơ, lập hậu chính là đại sự.
Lúc Tiêu Chỉ Quân còn là Công Chúa lại thành hôn lấy thê tử lập thành Công Chúa phi chứ không lấy nam tử làm Phò mã. Chuyện này các triều thần đã nhắm mắt làm ngơ vì nghĩ nàng không có tư các kế vị.
Nhưng hôm nay Tân đế là Tiêu Chỉ Quân mà Bắc Chiến Công Chúa phi là nữ nhân. Có lão thần cổ hũ không dám nói ra ngoài, nhưng từng ám chỉ, xưa nay chỉ có nữ đế lập hoàng phu chưa bao giờ có nữ đế lập nữ hậu, việc này vi phạm quy tắc của tổ tông, làm trái nhân luân, trong lời nói rất không tán đồng.
Hơn nữa An Trường Kha được đưa vào cung như vậy, nhưng vẫn không có tin sắc phong truyền ra, giống như được bí mật nuôi dưỡng trong cung. Bởi vậy không ít người động tâm tư, khó tránh theo dõi vị trí Hoàng Hậu.
Chẳng qua những chuyện phiền phức này đều bị Tiêu Chỉ Quân đè xuống, không có cơ hội truyền vào hậu cung, làm bẩn tai An Trường Kha.
Những người khác không rõ, tổng quản thái giám Hàn Chương cả ngày đi theo Tiêu Chỉ Quân rõ tường tận—— hậu vị này có bỏ không, cũng không rơi vào nhà khác. Những người ngoài kia hiểu vị tân đế này quá ít.
Bởi vậy Hàn Chương phá lệ khách khí với An Trường Kha, mặt béo trắng tươi cười đến nổi nếp nhăn, không trì hoãn mà tuyên chỉ —— chiếu thư phong thưởng này do chính tay Tiêu Chỉ Quân viết.
Thanh âm của Hàn Chương vừa cao vừa chói tai, lưu loát đọc một đoạn tán dương dài, mới đọc đến trọng điểm: "...... Có công lớn với nước với dân, gia ngôn ý hành đáng làm gương sáng cho thiên hạ, đặc biệt gia phong Nghiên Dương Quân, cùng quân cùng tôn, miễn các lễ nghi quỳ bái, tùy thời ra vào hoàng cung......"
"...... Phong hào Nhạn, ban đất Nhạn Châu...... Nghi lệnh có Ti chọn ngày, chuẩn bị lễ sách mệnh, chủ giả thi hành."
Trừ đó ra, còn có chiếu thư sắc phong của tiểu thế tử và tiểu quận chúa. Trưởng tử Tiêu An Hoành lập làm thái tử, trưởng nữ Tiêu An Châu làm công chúa, ban phong hào "Tùy Châu".
Đọc xong chiếu thư, lại đọc phong thưởng, cứ thế tiêu phí mất hai khắc, mới đọc xong toàn bộ. Hàn Chương cười tủm tỉm thu chiếu thư, lại tự mình đỡ An Trường Kha dậy: "Chúc mừng Nhạn Quân, chúc mừng thái tử điện hạ, công chúa điện hạ."
Tuy An Trường Kha sớm có chuẩn bị, nhưng lúc này vẫn có cảm xúc dâng trào, nàng đưa ánh mắt, An Thi liền lấy ban thưởng đã được chuẩn bị trước chia cho mọi người. Hàn Chương được phần lớn nhất, tươi cười lớn hơn nữa: "Tạ Nhạn Quân ban thưởng, nô tài cũng lây không khí vui mừng của Quân thượng."
Tuyên chỉ xong, Hàn Chương liền về cung, trước khi đi ông lại nói: "Hôm qua bệ hạ nói vương phủ cần sửa chữa lại, Quân thượng đừng có ở lâu. Hiện giờ trong cung quạnh quẽ, một mình bệ hạ dùng cơm không ngon."
Chiều hôm qua An Trường Kha mới ra khỏi cung, tính ra hai người chưa xa nhau đến một ngày, người này còn cố ý bảo Hàn Chương truyền lời, thật sự là mặt dày. An Trường Kha thầm mắng, lỗ tai lại ửng đỏ, nói: "Hiểu rồi."
Người trong cung rời đi, đám hạ nhân dọn tất cả ban thưởng vào. Vương quản gia tới chúc mừng: "Chúc mừng Công Chúa phi." Nói xong lại ý thức hiện giờ An Trường Kha đã là Nhạn Quân, sửa lời: "Nô tài hồ đồ, nên gọi Quân thượng."
An Trường Kha không quá để ý, chỉ nghĩ đến Tiêu Chỉ Quân làm tất cả vì nàng, liền cảm thấy trong lòng sung huyết. Phong hào Nhạn, đặc biệt ban đất Nhạn Châu, lại ban phủ Bắc Chiến Vương cho nàng...... Những chi tiết này không quan trọng, tinh tế phân biệt, lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào.
Chỉ có người để ý mới biết, Nhạn Châu và nơi này có ý nghĩa thế nào với nàng.
An Trường Kha cong khóe miệng, cũng có chút nhớ người ở hoàng cung xa xa. Nhưng hôm nay phong thưởng, sẽ có nhiều người đến chúc mừng, trong chốc lát nàng sẽ không rảnh rỗi, chỉ có thể nấn ná ở vương phủ mấy ngày.
Ngày kế, quả nhiên người tới chúc mừng nối liền không dứt,