Sau đại điển tế thiên, An Trường Kha từ Nhạn Quân trở thành Quân Hậu, tấm biển của phủ Nhạn Quân cũng thay đổi. Nhưng trên thực tế An Trường Kha trừ từ triều thần hàng đầu chuyển tới bên cạnh Tiêu Chỉ Quân, mỗi người một long tọa nghe báo cáo và quyết định, mọi việc còn lại, cũng không thay đổi quá nhiều.
Mỗi ngày vẫn cùng Tiêu Chỉ Quân xử lý rất nhiều chính sự, vẫn khi Tiêu Chỉ Quân tức giận là lúc xướng mặt đỏ trấn an các triều thần lo sợ bất an. Mà khi triều thần không nắm được chủ ý, vẫn thích lén tới chỗ nàng thăm dò thái độ.
Thay đổi duy nhất là rất nhiều triều thần mịt mờ dò hỏi: Rốt cuộc chuyện Thái tử cùng công chúa là thế nào?
Trên đại điển tế thiên, Tiêu Chỉ Quân miệng vàng lời ngọc nói Thái tử cùng Tùy Châu công chúa chính là An Trường Kha sinh, nhưng lúc ấy mọi người quá kinh hãi khiếp sợ với việc lập Quân Hậu, mới xem nhẹ chuyện này. Hiện giờ mới kinh ngạc phát hiện không đúng. Quân Hậu và bệ hạ là nữ nhân mà? Nữ nhân sao sinh con với nữ nhân được hả?!
Chẳng qua triều thần không dám đi hỏi Tiêu Chỉ Quân, chỉ có thể thật cẩn thận mà tới tìm An Trường Kha. Dù sao huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn, lai lịch của Thái tử cùng công chúa càng không thể có chỗ làm người hoài nghi. Lúc này ngay cả Quý An Dân cũng ngồi không yên, tiến cung tìm An Trường Kha uống trà.
Quý An Dân là lão thần, khi Tiêu Chỉ Quân đăng cơ đã trợ lực rất nhiều, An Trường Kha vô cùng khách khí với ông, cũng không mạnh miệng gạt ông. Chờ ông chậm rãi uống hai ly trà, tung vấn đề ra. An Trường Kha nói thẳng: "Thái tử cùng công chúa đúng là do ta sinh."
Quý An Dân sửng sốt, không thể tin mà ngập ngừng nói: "Nhưng, nhưng ngài và bệ hạ là nữ nhân có thể sinh con cùng nhau sao?"
An Trường Kha cười nhẹ mà rót thêm một chén trà nhỏ cho ông, nói: "Thiên hạ to lớn, vạn vật chi kỳ, luôn có ngoại lệ. Ta chính là ngoại lệ đó. Ta biết chư vị đại nhân lo lắng. Quý đại nhân yên tâm, huyết mạch hoàng thất tuyệt không lẫn lộn, khi ta sinh, bệ hạ ở ngoài phòng sinh làm bạn. Huống hồ ngươi nhìn Thái tử cùng công chúa, chẳng lẽ không phải khắc từ khuôn mẫu của ta cùng bệ hạ sao?"
Quý An Dân nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói cũng không sai. Từ xưa đến nay rất nhiều kỳ văn dị sự, thần tiên quỷ quái càng nhiều không kể xiết. Hai nữ nhân cùng sinh con cho nhau...... Có lẽ cũng không phải không có khả năng. Huống hồ ông nhớ, thê thê hai người chưa bao giờ phủ nhận việc này, trước nay đều nói với bên ngoài Thái tử cùng công chúa là cốt nhục thân sinh của Quân Hậu, chỉ là khi đó mọi người đều không tin thôi. Huống chi Thái tử cùng công chúa đã sắp hai tuổi, mặt mày nẩy nở, xác thật giống hai người.
Ông thở dài một hơi, uống xong chén trà thứ ba liền đứng dậy cáo từ: "Lão thần cáo từ."
An Trường Kha đứng dậy tiễn: "Chư vị đại nhân còn lại, làm phiền Quý đại nhân giải thích."
Quý An Dân đáp ứng. Đợi ông rời cung, không ít triều thần giao hảo liền tìm tới cửa thám thính tin tức. Nhìn nhóm đồng liêu hoặc lo lắng hoặc nôn nóng, Quý An Dân vuốt râu, không nhanh không chậm nói: "Thái tử cùng công chúa đúng là cốt nhục thân sinh của bệ hạ cùng Quân Hậu, chư vị yên tâm, hoàng thất chính thống không có loạn."
"Nhưng, nhưng Quân Hậu cùng bệ là nữ nhân sao có thể......" Có người tin, tất nhiên cũng có người ngoan cố không chịu tin.
Quý An Dân cười ha hả, ra vẻ thần bí nói: "Sao chư vị có thể dùng ánh mắt tầm thường nhìn bệ hạ cùng Quân Hậu? Chư vị ngẫm lại, mấy trăm năm trước Tiên Hoàng cũng như vậy."
Mọi người gật đầu, Tiêu Lệ Tiên hoàng của Đại Nghiệp là nữ đế lập nữ hậu cũng công bố ra ngoài là có hài tử.
Hắn lại hỏi: "Có từng thấy song đế?"
Mọi người lại lắc đầu.
Quý An Dân nói: "Vậy không đúng à? Bệ hạ cùng Quân Hậu tuyệt không phải phàm phu tục tử, các ngươi chớ có lấy lẽ thường thế tục ra suy đoán. Lời ta đã hết, chư vị mời về đi."
Các đại thần đến thám thính đầy nôn nóng mà tới, đầy mờ mịt mà đi. Một chúng đại nhân ngồi cỗ kiệu hồi phủ đi qua đường Trường Nhạc, liền nghe thấy một giọng nam cao giọng nói: "Ta đã nói Quân Hậu chính là thần tiên hạ phàm, lúc trước còn có người không tin."
Người xung quanh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy. Nếu không phải thần tiên hạ phàm, sao có thể cho chúng ta ngày tháng yên bình? Từ khi bệ hạ đăng cơ, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng thoải mái."
Chư vị đại nhân vốn sốt ruột đốt lửa, một là sợ hoàng thất chính thống rối loạn, hai cũng lo lắng như thế sẽ vi phạm lẽ thường, sẽ khiến trên phố vọng nghị, ảnh hưởng thanh danh của đế vương. Hiện giờ nghe bá tánh nghị luận, ngừng cỗ kiệu, nghe những bá tánh nói thế nào.
Lại nghe giọng nam kia hùng hồn nói: "Có điều các ngươi nói, bệ hạ cùng Quân Hậu là thần tiên nào trên trời? Chờ ta thu cửa hàng, liền đến miếu thỉnh một tôn thần tiên về thờ phụng."
Đại nương bán bánh bao bên cạnh gã hiển nhiên rất tinh thông chuyện này, đắc ý nói: "Tất nhiên bệ hạ là chân long thiên tử, chính là Long Thần trên trời. Quân Hậu tâm địa Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, Phật gia đều nói Bồ Tát có muôn vàn pháp tướng, không câu nệ thân nam nữ sao? Nói vậy Quân Hậu chính là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!"
Chư vị đại nhân dừng kiệu nghe lén: "......" Đây là mấy thứ vớ vẩn gì?
Chỉ là bọn họ cảm thấy hoang đường, các bá tánh lại cực kỳ tin tưởng. Mọi người đều cảm thấy đại nương bán bánh bao nói rất đúng, thương lượng qua mấy ngày, liền đi thỉnh hai tượng tôn thần về nhà, cung phụng ít hương khói.
Chư vị đại nhân càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn, nhưng đồng thời lo lắng trong lòng cũng dần tan. Trong lòng nghĩ đến Quý An Dân có nói "Bệ hạ cùng Quân Hậu tuyệt không phải phàm phu tục tử, các ngươi chớ lấy lẽ thường thế tục ra suy đoán", sôi nổi cảm khái trong lòng, khó trách Quý An Dân trải qua mấy triều mà thánh sủng không suy, quả nhiên là nhân vật thông thấu!
Vốn nên là một chuyện kinh thế hãi tục, lại cứ bình thường được trên dưới triều dã cùng các bá tánh tiếp nhận. Đương nhiên, cũng không tránh có người vẫn nghi ngờ huyết mạch chính thống, nhưng Thái tử cùng Tùy Châu công chúa lớn lên từng ngày, một người cực giống Quân Hậu, một người có tính nết y hệt hoàng đế, nói không phải thân sinh, ai tin hả? Cuối cùng không ai dám nghi ngờ việc này nữa -- tuy Thái tử cùng Tùy Châu công chúa còn nhỏ, nhưng không dễ chọc.
Xương Thuận mùa xuân năm 4, Thái tử cùng Tùy Châu công chúa đã qua sinh thần 5 tuổi.
Trong cung chỉ có một nhà bốn người họ, An Trường Kha không muốn để hai đứa nhỏ sớm đeo trên lưng quá nhiều, luôn mặc hai huynh muội chơi tới năm 5 tuổi, mới bắt đầu chính thức vỡ lòng.
Một ngày này chính là ngày hai huynh muội đi học. Vì tiện thường xuyên đi xem hai đứa nhỏ, địa điểm học liền đặt ở thiên điện Sùng Chính Điện. Một gian là nơi An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân hằng ngày xử lý chính vụ, một gian thì sửa sang lại, cho hai huynh muội học.
Thầy dạy học mời bốn vị, Quý An Dân dạy lịch sử, Chu Hạc Lam giảng trị quốc dân sinh; còn có hai vị võ phu tử, Tạ Lăng giảng binh pháp, Tề Nguy dạy võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung.
Lớp đầu tiên của hai huynh muội là của Quý An Dân. An Trường Kha đối xử bình đẳng, để hai đứa nhỏ học cùng nhau, ngay cả sách, giấy và bút mực cũng chuẩn bị giống nhau. Hai đứa bé nhanh nhẹn đáng yêu ăn mặc chỉnh tề, liền đeo túi, được tiểu thái giám hầu hạ đưa đi học.
An Trường Kha ở sau nhìn, cảm khái nói: "Chỉ chớp mắt chúng đã lớn như vậy."
"Đúng là không nhỏ nữa, cũng nên chia cung cho chúng thôi." Tiêu Chỉ Quân tự nhiên nắm lấy tay nàng, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Cung nhân hầu hạ để Uông Dục chọn lựa, chúng là nhi nữ thiên gia, không thể luôn nuông chiều."
Nàng nói chính nghĩa nghiêm nghị, An Trường Kha nào không rõ tâm tư của người này sau, rõ ràng là ngại hai đứa nhỏ làm phiền chuyện của nàng. An Trường Kha liếc một cái, cuối cùng cũng không chọc phá.
Liên tiếp qua mấy ngày, An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân thượng triều, hai huynh muội đi học, tường an vô sự.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi, chỉ nửa tháng sau, khổ chủ liền tìm đến cửa. Tề Nguy che hốc mắt bầm đen, khóc lóc kể lể nói: "Thần không dạy nổi Tùy Châu công chúa đâu, lực tay của công chúa quá lớn! Dạy thêm mấy ngày, sợ là thần sẽ xin nghỉ dưỡng thương!"
An Trường Kha vừa hỏi, mới biết nửa tháng này, Tiêu An Châu học cưỡi ngựa bắn cung tích cực nhất, tuy còn nhỏ, nhưng lá gan cực lớn, đi theo Tề Nguy đánh hai bộ quyền một hồi liền không kiên nhẫn, luôn muốn đi sờ những đao thương kiếm kích.
Tề Nguy nào dám để cô bé chạm vào, thấy cô bé còn nhỏ lại đáng yêu, đương nhiên muốn cưng chiều. Nhưng tính cách của Tiêu An Châu hoàn toàn giống Tiêu Chỉ Quân, chính là Hỗn Thế Ma Vương. Thấy Tề Nguy dễ lừa, liền dốc hết sức mà ức hiếp hắn.
Lúc đầu Tề Nguy không cảm thấy, còn tưởng tiểu công chúa còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ thêm nửa tháng, mới hiểu rõ, con bé này đáng yêu chỗ nào, rõ ràng là Hỗn Thế Ma Vương! Một khuôn mặt có thể gạt người.
Vì thế lòng tràn đầy phẫn uất mà tiến cung cáo trạng.
An Trường Kha thấy mắt hắn bầm đen, vừa buồn cười vừa áy náy, cố gắng nhịn xuống không cười, bảo cung nhân đi mời thái tử cùng công chúa đến.
Chẳng được bao lâu, hai huynh muội đã tới.
Tiêu An Châu vừa thấy Tề Nguy, liền mở to đôi mắt đen láy, lộc cộc mà chạy đến trước mặt Tề Nguy, đôi tay víu lấy đầu gối hắn mềm giọng nói: "Phu tử, mắt thầy còn đau không? Hôm qua ta dùng sức hơi quá. Không bằng ta đi mời Dư Tiêu ca ca đi khám cho thầy nha?"
Vẻ mặt cô bé ngây thơ đáng yêu, lòng Tề Nguy tức khắc mềm xuống, cảm thấy hôm qua Tiêu An Châu đánh một quyền vào mắt hắn khẳng định không phải cố ý. Mình lớn vậy rồi còn so đo với đứa bé năm tuổi, còn cáo trạng, thật không nên mà.
Lời hắn tới bên miệng tức khắc liền nuốt xuống, do dự nói với An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân: "Chuyện này...... Công chúa còn nhỏ, là thần nghĩ nhiều, bằng không lần này bỏ qua đi?"
Thái tử quy quy củ củ đứng đó nghe vậy tức khắc đồng cảm nhìn hắn, trộm cười trong lòng. Hắn bị vẻ mặt này của Tiêu An Châu lừa cũng đâu chỉ một lần.
Ai ngờ Tiêu Chỉ Quân vẫn đen mặt, trầm giọng nói: "An Châu, con nói, đây là có chuyện gì?"
Tiêu An Châu thấy không gạt nổi, bĩu môi, lập tức buông đầu gối Tề Nguy, đổi thần sắc nói: "Là con đánh!"
Khuôn mặt cô bé tròn trịa, đôi mắt phượng hướng lên, trừ bỏ diện mạo, nào còn giống đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn vừa rồi.
Tề Nguy trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Chỉ Quân lại hỏi: "Vì sao muốn đánh phu tử?"
Tiêu An Châu giòn tan nói: "Hắn xem thường con, xem con như trẻ con, đương nhiên con muốn để hắn thấy sự lợi hại của con."
Tiêu Chỉ Quân trầm tư hồi lâu, nói: "Cũng không sai, nhưng cách của con không đúng. Con có biết không đúng chỗ nào không?"
Tiêu An Châu mờ mịt lắc đầu.
Tiêu Chỉ Quân liền phân tích cho cô bé: "Con sai ở quá tự cho là đúng. Nếu con cảm thấy phu tử không thể dạy con đàng hoàng, vì sao không nói thẳng với phu tử, vì sao không nói với mẫu thân và mẹ? Con cho rằng nếu không phải Tề Nguy yêu thích con, con có thể đánh thương hắn sao? Hắn từng là phó tướng Nhạn Châu, mang binh giết lui bao nhiêu người Bắc Địch. Con cảm thấy hắn sẽ không đánh lại một đứa bé như con? Chỉ là hắn không so đo với con, nhường con thôi."
Tiêu An Châu nghe mà trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Tề Nguy, nhăn mày, tựa hồ không tin phu tử ngốc nghếch này vậy mà là tướng quân lợi hại.
Cô bé lại hỏi: "Phu tử cùng Thiết Hổ thúc thúc, ai lợi hại?"
Tiêu Chỉ Quân nói: "Tất nhiên là Tề phu tử."
Tiêu An Châu liền trừng mắt, lại quay đầu nhìn Tề Nguy, mềm giọng nói: "Hóa ra thầy lợi hại như vậy?"
Sau đó cô bé lại hơi tức giận, cau mày hỏi: "Vậy sao thầy không chịu dạy ta?"
"???" Tề Nguy đã nghe không hiểu hai mẹ con nhà này đang nói gì, hắn chần chừ nói: "Công chúa còn nhỏ, không thể dùng đao thương. Huống hồ cưỡi ngựa bắn cung đều phải học từ đầu, nếu chân không có sức, không thể hạ bàn, sao có thể cầm đao thương?"
Tiêu An Châu tự hỏi chốc lát, gật đầu nói: "Thầy nói cũng đúng, là ta sai rồi."
Nói xong chạy hai ba bước đến trước mặt Tề Nguy, ngẩng đầu nói: "Lúc trước là ta cố ý đánh thầy. Nếu thầy giận, ta có thể cho thầy đánh lại. Nhưng sau này thầy phải nghiêm túc dạy ta võ nghệ."
Tề Nguy đâu nỡ đánh cô bé, nghe vậy lập tức cười thành hoa, liên tiếp nói: "Không sao không sao, đến lúc đó công chúa muốn học gì, thần đều dạy người." Nếu đã nói rõ, Tiêu An Châu