Vỏ ngoài kẹo đậu phộng màu hổ phách long lanh, bên trong bọc nhân hạt, cầm trong tay, tản ra vị ngọt thơm. An Trường Kha lấy một viên bỏ vào miệng, vị ngọt cùng mùi hương nhè nhẹ lan tràn đầu lưỡi, nhưng không cảm thấy ngấy. Nàng hơi nheo mắt, nói: "Rất ngọt."
Tiêu Chỉ Quân chuyên chú nhìn nàng, nghe thấy nàng nói "rất ngọt", đỉnh mày mới chậm rãi nằm ngang. An Trường Kha thấy nàng nhìn chằm chằm mình, nhân cơ hội lấy một viên đưa tới bên miệng nàng, học nàng ấy nói: "Khen thưởng."
Nhìn viên kẹo đưa tới trước mặt, Tiêu Chỉ Quân hơi chần chừ, liền há miệng ăn. Vị ngọt tan trong khoang miệng, nhưng nàng chỉ bắt giữ được vị ngọt giống như viên kẹo trên đầu ngón tay hơi lạnh.
Viên kẹo nhỏ hòa tan, vị ngọt lại không tiêu tan quấn quanh đầu lưỡi.
An Trường Kha cẩn thận gói lại giấy dầu, nhét vào hà bao mới, đeo ổn thỏa túi kẹo bên hông. Đưa một hà bao khác cho Tiêu Chỉ Quân: "Mẹ và Ngọc Nhi thêu hà bao, mỗi người một cái."
Trên túi tiền thêu song lí hí thủy, hai cá chép một vàng một đỏ thân mật mà dựa gần, dưới góc phải còn thêu một chữ "Tiêu". Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân đảo qua bên hông An Trường Kha, trên hà bao chứa đầy kẹo đậu phộng thêu một chữ "An".
Lặng lẽ nhấp môi, Tiêu Chỉ Quân cũng đeo hà bao bên hông.
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, An Trường Kha đã phân phó An Phúc tìm tiểu ăn mày, chờ Ngự Sử đại phu ra cửa thượng triều, đưa thư đến tay ông ta. Theo tiểu ăn mày hồi bẩm, nói sau khi nhận thư, đối phương không có động tĩnh khác, cũng không tìm hắn hỏi chuyện, như thường đi thượng triều. Trái lại An Phúc từ trên đường trở về, phát hiện chuyện thúc thúc và cháu trai của phủ Trung Dũng Hầu tranh tiểu quả phụ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Không chỉ bá tánh tán gẫu, có thuyết thư tiên sinh thông minh, biên tập lại câu chuyện, nước miếng tứ tung mà kể. Trong nhất thời, phủ Trung Dũng Hầu bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Thanh danh trước đây tốt bao nhiêu, sau khi việc này ầm ĩ ra, thì có bấy nhiêu người chê cười.
Bá tánh đều như vậy, đừng nói giữa nhà cao cửa rộng tranh đấu gay gắt.
Hôm đó bãi triều, sắc mặt Trung Dũng Hầu đen thùi lùi, so với đáy nồi còn đen hơn ba phần. Không nói chuyện với người khác, phất tay áo nổi giận đùng đùng rời đi. Quan viên không thích lão cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói chuyện với Ngự Sử đại phu bên cạnh: "Trước kia vẽ da mặt quá tốt, bây giờ rách một chút, thì phải sụp đổ rồi."
Nói xong tấm tắc hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa.
Ngự Sử đại phu là người trung niên cao gầy, nghĩ đến phong mật thư buổi sáng nhận được, trong mắt hiện tinh quang: "Còn chưa xong đâu, chờ xem đi."
***
Chỉ hai ngày, phủ Trung Dũng Hầu liền trở thành đề tài nói chuyện của bá tánh Nghiệp Kinh.
Lúc đầu chỉ nói hai thúc cháu tranh tiểu quả phụ, mọi người đều cảm khái Trung Dũng Hầu gia môn bất hạnh, thanh danh tốt đẹp bị hai kẻ không nên thân làm hỏng. Sau đó không biết là ai, từ đâu nghe được tin, nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách hai người họ, châm ngôn nói " thượng bất chính hạ tắc loạn ", lần này cầu sắp sập, trên cầu có thể không có chuyện sao? Ta nghe nói...... bản thân Trung Dũng Hầu lập thân bất chính, các ngươi biết trước kia ông ta có một vợ cả không? Bọn họ nói với bên ngoài vợ cả bị bệnh chết, nhưng ta nghe người ta nói, kỳ thật vợ cả kia, là bị Trung Dũng Hầu đánh chết!"
Bá tánh nghe náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh, liên tiếp hỏi han.
Người bị vây ở giữa, kể lại chuyện mình nghe được, còn thêm mắm thêm muối một phen.
Chờ truyền tới tai Trung Dũng Hầu, chuyện đã bay xa vạn dặm, nhưng lão chỉ nghe một câu "Vợ cả kia, là bị Trung Dũng Hầu đánh chết", cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Việc này đã qua nhiều năm như vậy, chứng cứ cũng đều bị tiêu hủy, rốt cuộc là ai đào lên?
Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của Ngự Sử đại phu, Trung Dũng Hầu liền thấy hãi hùng khiếp vía, năm đó sau khi lễ tang của vợ cả xong xuôi, Nhạc gia đã chặt đứt lui tới với lão. Khi đó nhạc phụ chỉ là Ngự sử Trung thừa, tất nhiên lão không bỏ vào mắt. Nhưng hiện giờ......
Trung Dũng Hầu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, lão dứt khoát đứng lên, lấy roi ngựa treo trên tường, đi nhanh đến phòng củi. Ngô Lục và Ngô Tuyển Thư đã ở phòng củi ba bốn ngày.
Từ ngày bọn họ được Kinh Triệu Doãn đưa về thành, sau đó đưa về phủ Trung Dũng Hầu, đã bị nhốt ở đây. Ngô Lục bị bà điên cắn rớt một lỗ tai cũng chỉ qua loa bọc thuốc lên.
Hai người đói ba bốn ngày, cũng không còn sức cãi vã, uể oải dựa vào củi.
Một tiếng phá cửa lớn đột nhiên truyền đến, tiếng hét phẫn nộ của Trung Dũng Hầu vang lên bên tai: "Đứng lên cho ta!"
Ngô Lục cùng Ngô Tuyển Thư cả kinh, theo bản năng ngồi dậy quỳ gối trên đất. Sắc mặt Trung Dũng Hầu trầm ngưng, hung hăng quất roi ngựa lên người họ: "Mười mấy năm của ta, đều bị hai tên ngu xuẩn các ngươi làm hỏng!"
Roi dừng trên lưng, chỉ một thoáng da tróc thịt bong.
Ngô Tuyển Thư run rẩy, khớp hàm cũng run lập cập. Ngô Lục tốt xấu có bối phận, kiên cường hơn hắn, né tránh la hét nói: "Cha bảo mẫu thân tới! Con muốn gặp mẫu thân!"
Trung Dũng Hầu lạnh lẽo cười: "Hôm nay mẫu thân cũng không thể cứu được ngươi!"
......
Khi từ phòng củi ra, tức giận trong lòng đã gần trút hết, Trung Dũng Hầu khôi phục bộ dáng nghiêm túc đoan chính. Thong dong chỉnh y phục, đi đến thư phòng, tiểu tư phía sau im như ve sầu mùa đông.
"Quả phụ kia thế nào?"
"Hồi hầu gia, hài tử mất. Người còn ở y quán."
"Tìm cơ hội làm ả im miệng, đừng để người khác phát hiện. Ngoài ra đến nói vài câu với Kinh Triệu Doãn, những thuyết thư tiên sinh nói hươu nói vượn trên đường, cũng nên quản."
"Vâng."
"Khoan đã......" Trung Dũng Hầu dừng bước chân, lại nói: "Cho người chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến tướng phủ, nói qua mấy ngày ta sẽ tự mình đưa nghiệt tử tới phủ bồi tội."
***
Sau khi chuyện phủ Trung Dũng Hầu rùm lên, An Trường Kha đặc biệt kêu thợ may của Thiên Y Phường tới, may bộ đồ mới cho Dư thị và An Như Ngọc. Mấy ngày nay bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng trong phủ được nàng nghiêm lệnh, không được thảo luận chuyện phủ Trung Dũng Hầu. Cho nên mấy ngày nay An Như Ngọc không biết được gì.
Nhìn An Như Ngọc hoạt bát ngây thơ, An Trường Kha cân nhắc một lát, nói: "Hôm nay con sẽ đi tìm phụ thân, nói với ông ấy chuyện từ hôn."
Dư thị có chút lo lắng: "Phụ thân con sẽ đồng ý sao?"
Quan hệ giữa An tướng quốc và Trung Dũng Hầu cực gắn bó, hiện giờ tuy phủ Trung Dũng Hầu bị gièm pha, nhưng đối với hai nhà cũng không ảnh hưởng lớn, ngược lại từ hôn vào lúc này, khả năng sẽ khiến hai nhà trở mặt.
An Trường Kha cũng nghĩ đến điểm này, nhưng ầm ĩ như bây giờ chỉ là món khai vị, nếu An Tri Khác đồng ý từ hôn thì tốt, nếu không đồng ý...... cũng luôn có biện pháp buộc ông ta lui.
Nàng lập tức nói: "Con có biện pháp. Hai người chỉ cần chờ tin tốt thôi."
Dư thị còn có chút lo lắng, An Như Ngọc thấy thế ôm lấy cánh tay bà cười nói: "Tỷ tỷ nói vậy, khẳng định có biện pháp. Mẹ cũng đừng lo nghĩ linh tinh."
.....
Rời khỏi Thanh Vu Viện, An Trường Kha liền gọi người chuẩn bị ngựa xe đi An phủ.
Khi đưa mẫu thân và muội muội tới đây, nàng vẫn chưa về nơi đó thêm lần nào. An Trường Kha xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, mang theo người chậm rãi đi vào.
An Tri Khác đã hạ triều, đang ở thư phòng xử lý công văn. Nghe hạ nhân tới báo Công Chúa phi đến, lập tức trầm mặt. Từ lúc An Trường Kha gả vào phủ Bắc Chiến Vương, mỗi lần về, đều không có chuyện tốt.
Trong phòng khách, Lý thị đã bồi ngồi một bên.
An Trường Kha đánh giá bà ta, thấy sắc mặt bà ta vàng như nến, mặc dù